Tạ Yến bị nắm cằm uống mấy ngụm, nước mắt nơi khóe mi rơi cũng không xong.

Bùi Quân cười tủm tỉm lừa hắn uống dược, đầu tiên là một chén cho một lượng, sau đó là một ngụm liền cho một lượng. Hôm nay hắn rời phủ là tới hưng sư vấn tội, không mang theo tiền bạc, liền lấy đông châu trang trí trên túi thơm bên hông để thay thế.

Bùi Quân nhìn hắn đếm số hạt châu trên túi thơm bằng đầu ngón tay, dù bận vẫn ung dung cười nói: “Đếm rõ rồi sao?”

Tạ Yến lắc đầu, lại trách hắn nói chuyện ra tiếng, quấy rầy tiết tấu của mình.

Tổng cộng mười mấy viên hạt châu, có cái gì hảo đếm?

Bùi Quân chống cằm nhìn sườn mặt của hắn, vừa gầy vừa trắng, không biết mấy năm nay dưỡng như thế nào, còn không bằng khi còn nhỏ. Nói đến khi còn nhỏ, lại nhớ tới lần hắn té đập đầu giả vờ mất trí nhớ.

Thiếu niên Tạ Yến là nhân tinh*, mọi thứ đều diễn hoàn hảo, không hề có sơ hở, đến cả Hoàng Hậu cũng bị hắn lừa.

*Dùng để chỉ người có đầu óc thông minh, biết tính toán,tinh thông thiên hạ, không dễ bị lừa.

“Tạ Yến, ngươi còn sợ đắng sao? Năm đó ở trong cung cô, lừa cô mất trí nhớ, vì để diễn chân thật, một ngày thi châm ba lần, đâm mấy chục lỗ kim cũng không kêu một tiếng đau. Còn liên tục uống dược Thái Y Viện năm ngày liền, một bát đắng hơn một bát…… Cô ngửi thấy cũng sợ hãi phát hoảng.”

Bùi Quân cúi đầu thấy chân hắn trần trụi, đạp lên trên sàn nhà lộp bộp lộp bộp, hắn nhìn phiền lòng, giơ tay ném qua một góc áo khoác ngoài, đang ở dưới chân hắn.

Áo khoác ngoài rất ấm áp, mang theo hơi ấm của nam nhân còn sót lại, Tạ Yến theo bản năng dẫm lên, ngón chân mượt mà hãm ở trong trường mao, áo lông đen, bàn chân trắng, có chút ý tứ cảnh đẹp ý vui.

“Ngươi dùng hết cả vốn liếng hại cô, làm hại cô ở chỗ Hoàng Hậu bị phạt quỳ rất lâu.” Ban ngày phạt quỳ, buổi tối còn phải chiếu cố thiếu niên Tạ Yến. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Yến, nhịn không được lại trào phúng hai câu: “Ngươi đã quen sống trong nhung lụa, hiện giờ cả thuốc bổ không mặn không nhạt như vậy cũng uống không nổi nữa?”

Tạ Yến không cao hứng: “Ngươi không cần nói chuyện, ta không đếm được.”

Bùi Quân cười một tiếng.

Sau đó chuyện Tạ Yến mất trí nhớ sở dĩ bại lộ nguyên hình, chính là bởi vì uống liên tục năm ngày dược, cuối cùng là thật sự đắng chịu không nổi, thừa dịp không có ai bưng chén thuốc trộm đổ vào chậu hoa, làm bậy là tưới chết một chậu cảnh gốc cây tước mai Bùi Quân thích nhất, đã bị bắt ngay tại lúc đó.

Ban ngày sợ mất thể diện không đối với hắn thế nào, buổi tối Bùi Quân nằm càng nghĩ càng giận, dựa vào cái gì hắn lừa trên gạt dưới còn huỷ hoại tước mai lại có thể ngủ ngon lành an ổn? Nửa đêm không kìm được tức giận, lại bò dậy xông vào trong phòng hắn, nắm Tạ Yến lên đánh một trận.

Bùi Quân nghĩ như thế nào cảm thấy như thế nào, mình có thể có tính tình cố chấp như hôm nay, Tạ Yến chiếm đến một nửa trách nhiệm.

Tạ Yến rũ mắt, không chút nào biết Bùi Quân đang suy tư cái gì, hắn đếm hai lần cũng không đếm rõ phía trên túi thơm rốt cuộc có bao nhiêu viên châu, nghĩ tới nghĩ lui đại khái lĩnh ngộ —— dù sao cũng phải uống từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mới có thể kiếm đủ.

Ô, hắn sợ uống dược nhất.

Nhưng mà những lời A Ngôn cùng Bảo Bình thở ngắn than dài buổi sáng hôm nay, Tạ Yến kỳ thật là nghe để ở trong lòng, tuy rằng nghe hiểu không nhiều lắm, nhưng biết bọn họ đang phát sầu vì tiền, Tạ Yến cảm thấy trong nhà có khả năng đã nghèo đến nỗi không có gì ăn, chính mình cũng nên giúp đỡ.

Bình thường một chén dược, không nói cũng đã đổ ra ngoài nửa chén, hôm nay Tạ Yến xả thân lấy nghĩa, không rơi một giọt nuốt xuống toàn bộ, uống đến buồn nôn, hai tay hắn che miệng lại, sợ mình nhổ ra, tóm lại cọ tới cọ lui chia thành mười mấy hớp mới uống xong.

Vừa uống còn vừa nhỏ giọng nói thầm.

Bùi Quân cẩn thận lắng nghe một chút, hắn nín thở bóp mũi, tự tẩy não cho mình: “Không đắng chút nào một chút cũng không đắng một chút cũng không đắng……”

Thấy hắn uống không vui như thế, Bùi Quân liền vui vẻ, cơn đau đầu cũng giảm nhẹ.

Dược nấu quá nóng, hơn nữa phần lớn là dược liệu tốt bồi bổ hư thiếu, mới vừa xuống bụng không bao lâu, khuôn mặt trắng bệch phát lạnh của Tạ Yến liền hiện lên huyết sắc hồng nhuận, chóp mũi cũng rịn ra một lớp mồ hôi.

Hắn thấy Nhiếp Chính Vương đang ngẩn người, liền hoan thiên hỉ địa cầm túi thơm lên nhét vào trong lòng ngực mình.

Sau đó nắm tay Bùi Quân, giống như xem kim chủ thiên thần, đôi mắt lóe sáng: “Cảm ơn ngươi. Ngươi đưa cho ta điểu trả lại cho ta tiền, ngươi thật sự là người tốt! Ngươi thường xuyên đến đi, ta thích ngươi.”

Tạ Yến sắc mặt rất tốt, một chút tua rua của túi thơm từ vạt áo hắn rơi ra, lắc lư giống cái đuôi nhỏ đung đưa lủng lẳng.

“Người tốt” Bùi Quân nhìn đáy chén trống không, nghe thấy hắn với vẻ mặt thiên chân thuần khiết nói “Thích”, hoàn toàn bừng tỉnh, sắc mặt đột nhiên không tốt.

…… Cho nên chuyến này mình tới là làm cái gì?

Hắn là tới dò hỏi Tạ Yến, tới nhục nhã Tạ Yến!

Kết quả thì sao? Ngược lại dỗ Tạ Yến uống hết hoàn chỉnh một chén thuốc bổ, còn thâm vốn mất một túi thơm đông châu!

Nhưng túi thơm đã bị hắn giấu vô người, Bùi Quân cũng không thể duỗi tay vào bên trong vạt áo thần tử.

Kia giống cái gì?

Đến lúc đó cái tên chân lấm tay bùn Lương Ngôn kia lại nói với mọi người khắp nơi, Nhiếp Chính Vương biến thái háo sắc, còn tính toán chi li, vắt chày ra nước, đã ban thưởng ra ngoài cũng có thể phải trả lại.

Khi niên thiếu hai chủ tớ này kẻ xướng người hoạ, liền không thiếu làm cho hắn không thoải mái.

Thấy trên mặt hắn thay đổi bất ngờ, Tạ Yến không hiểu, mặt mày dịu ngoan ngoan ngoãn tràn ngập đại đại hoang mang: “Ngươi sao đột nhiên lại không cao hứng?”

Bùi Quân trầm mặc.

Tạ Yến nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn.

“……” Bùi Quân mặt lộ vẻ tức giận, “Còn ra thể thống gì, buông tay!”

Tạ Yến không buông, lại ngồi gần hắn một chút, trên người hắn có loại khí vị đặc thù, có chút quen thuộc, Tạ Yến hình dung không được, nhưng ngửi thấy trong lòng thoải mái, đã sớm quên chuyện trước đó người này bắt hắn uống dược.

Hắn sáp lại gần Bùi Quân, lại túm túm tay áo của Nhiếp Chính Vương đứng đắn, thuận theo rũ lông mi: “Ngươi thơm quá, so với hương an thần A Ngôn đốt còn thơm…… Ngươi có thể bồi bồi ta nữa không?”

Bùi Quân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thẹn quá thành giận: “Tạ Yến! Ngươi làm càn!”

Thế đạo này điên rồi, hay là Tạ Yến thật sự điên rồi —— Tạ Yến đang làm nũng với hắn?!

“Không bồi thì thôi……” thanh âm Tạ Yến rầu rĩ, có một chút mất mát.

Bùi Quân rất nhanh trấn định xuống, cười nhạt, cúi người cong eo, vững chắc khóa hắn ở trong ghế: “Tạ khanh, đêm hôm khuya khoắt, ngươi ta một chỗ một phòng. Ngươi ăn mặc đơn bạc như thế, nắm ống tay áo cô, ngôn ngữ còn phóng đãng như vậy…… Ngươi có biết đây là có ý tứ gì hay không?”

Sau eo Tạ Yến bị bắt dựa vào lưng ghế, cũng không giãy giụa, chỉ lắc lắc đầu.

Bùi Quân cười như không cười liếc người trước mắt, đe dọa hắn nói: “Đây là ý tứ tranh sủng, là tự tiến chẩm tịch* muốn cho cô thị tẩm. Đến lúc đó ngươi lại sợ hãi đến khóc, cô cũng ——”

*nôm na là tự tiến cử mình đề nghị về chuyện giường chiếu.

Tạ Yến đương nhiên nghe không hiểu, còn tò mò nháy mắt, lại sáp đến ngực hắn nghe nghe, ngón tay thon dài mềm mại quấn lấy ống tay áo hắn, thúc giục hắn nói nhanh lên.

Người trước mắt an an tĩnh tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn, chóp mũi có chút ửng hồng, gương mặt cũng bởi vì thuốc bổ lộ ra phấn ý, nhìn ngoan ngoãn rụt rè, nhưng thật ra đôi mắt lại rất sáng, giống ngọn đèn dầu đêm khuya, cháy rạng rỡ.

Không khóc.

Ánh mắt xinh đẹp như vậy, thích hợp khóc nhất, Bùi Quân ác độc nghĩ.

Dược có thành phần an giấc, lúc này dược đã có tác dụng, không chờ hắn nói tiếp, Tạ Yến đã áp mặt vào ngực hắn, có điểm mơ màng sắp ngủ.

Bùi Quân đột nhiên bị một khối thân thể mềm mại đâm vào trong lòng ngực, trong mắt đều là khó có thể tin được, giật mình cúi đầu.

Hắn với Tạ Yến lại nói tiếp cũng không có thù gì không đội trời chung, chỉ là Tạ Yến nhanh mồm dẻo miệng tay còn tiện, luôn thích trêu chọc người khác, nhiều lần hai người liền đối chọi gay gắt. Sau đó quan hệ ác liệt đến mức, khi thu săn bị bắt ở cùng một trướng, Tạ Yến sẽ trợn mắt thức đến bình minh, sợ rằng Bùi Quân nửa đêm nông nổi cầm đao cắt đầu lưỡi hắn.

Lúc này nhìn mặt Tạ Yến gần trong gang tấc lại không hề phòng bị, như là con thỏ nép trước người, một chút cũng không khác thường.

Bùi Quân ngực xôm xao, vừa bực vừa nóng, có vài phần tin tưởng hắn thật sự ngu ngốc.

……

Sảnh ngoài phủ Bình An hầu.

Bảo Bình đã dựa vào phía dưới cột hành lang nghe ngủ, một đôi lão bộc còn hầu hạ nước trà cho Chỉ Huy sứ.

Mặt Kỷ Sơ Nhàn đã giống màu với nước trà, một bụng nước, trực tiếp nấc cụt.

Hắn nói từ Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới huân thần khai quốc, còn đem nhân quả mấy năm nay của phủ Bình An hầu bao quát tới đáy cũng không còn. Lại từ cha mẹ không lương tâm của Bảo Bình kia đến lỗ tai điếc nhị ca là điếc như thế nào, thậm chí việc nhà lông gà vỏ tỏi của nhi tử lão bộc ở thôn trang xa ngoài thành cũng bình phẩm qua.

…… Con dâu ghen, không chịu cùng nhi tử ngủ chung phòng, khi nào mới có thể bế tôn tử linh ta linh tinh.

Kỷ Sơ Nhàn thất thần nghĩ, canh giờ dài như vậy, đừng nói là hỏi lời gì, cái này nếu là trai đơn gái chiếc, hài tử cũng đã có thể hoài được mấy cái đi?

Phục hồi lại tinh thần, lão bộc còn đang dong dài, lúc này thật sự có điểm không nói nên lời, Kỷ Sơ Nhàn nhìn nhìn sắc trời, miễn cưỡng chính mình nhấp một ngụm trà, gật gật đầu nói: “Nhi tử ngài với nữ tì kia thân thiết, con dâu ghen tuông cũng là bình thường, phu thê mà, nói ra là ổn thôi.”

Khi Bùi Quân từ viện sau đi ra, Kỷ Sơ Nhàn không biết vì sao lại đang thở dài.

“Ai, người nhà bình thường đều sợ ngoại thất hủy gia, càng đừng nói đến yêu phi họa quốc, sắc đẹp lầm quốc xác thật không được……”

A Ngôn nghe như lọt vào trong sương mù, nghĩ thầm họa quốc yêu phi liên quan chuyện gì nhà ta, răn dạy lễ nghi trước khi giá đến, sao lại răn dạy đến sắc đẹp lầm quốc.

Hắn cũng quá mức buồn ngủ, vừa muốn đáp lời, đã bị người nào đó lạnh giọng đánh gãy: “Kỷ Sơ Nhàn, hồi phủ.”

A Ngôn nhảy dựng tại chỗ, khiếp sợ, quay đầu nhìn nhìn đại môn hầu phủ đóng chặt, lại nhìn Nhiếp Chính Vương đột nhiên từ hư không xuất hiện.

Không đúng, sao hắn lại đi ra từ phía sau?!

Bùi Quân một câu cũng lười giải thích, cũng không quay đầu lại mà rời phủ Bình An hầu.

Kỷ Sơ Nhàn liếc nhìn đã sững sỡ A Ngôn, che lại một bụng nước vội đuổi kịp.

Hai người đi bên ngoài trên đường cái, cũng không ngồi liễn, nhóm thị vệ Nhạn Linh Vệ đều đã lui xuống, chỉ có chỉ huy sứ bồi. Gió đêm thổi vào cổ áo Bùi Quân, làm dịu đi nhiệt độ trong lòng, hắn chậm rãi bình tĩnh lại.

Kỷ Sơ Nhàn nhìn qua, áo khoác thật ra còn đang khoác, vạt áo có chút lộn xộn.

Đây là ở trong phòng làm cái gì?

Túi thơm trên eo sao lại không có, lưu lại làm tín vật?

“Yêu phi……” Không phải, Kỷ Sơ Nhàn thanh thanh giọng, thật cẩn thận hỏi, “Bình An hầu ra sao?”

Bùi Quân sắc mặt khẽ biến, một lát sau, thần sắc phức tạp nói: “Dỗ ngủ.”

“Nga, dỗ ngủ —— dỗ ngủ?!” Kỷ Sơ Nhàn thân hình khẽ run, “Ngài ngài dỗ?”

Bùi Quân: “Chậc.”

Cái từ “Chậc” này, Kỷ Sơ Nhàn phẩm ra ba phần lạnh lùng, ba phần không kiên nhẫn, ba phần phẫn nộ, cộng thêm một phân dư vị. Chậc, có chút phí đầu óc, hảo phức tạp.

Bùi Quân chau mày, sửa sửa cổ áo, đột nhiên không thể hiểu được trách cứ nói: “Hắn chính là rất khờ, chẳng lẽ đều là như thế này gặp ai cũng lập tức vồ lấy? Không ai dạy hắn lễ nghi sao?”

“A đúng đúng, hắn như thế không ——” Kỷ Sơ Nhàn mở miệng phụ họa, lời nói đến bên miệng nhanh chóng dừng lại, lâm thời châm chước dùng từ, “Không biết liêm sỉ” có chút nặng đi, hắn nuốt trở vào, “…… Không ra thể thống gì?”

“Xác thật.” Bùi Quân nhớ lại mới vừa rồi bị hắn dán vào trong ngực, hơi thở xông thẳng vào ngực mình, ngón tay còn nắm chặt vạt áo mình không bỏ ra, dáng vẻ mềm mại như bông kia…… Hắn chẳng lẽ đối với ai cũng đều có thể như vậy?

Không khỏi a một tiếng: “Ngày mai kêu quan lễ nghi tới cửa hảo hảo tuyên truyền giảng giải.”

Kỷ Sơ Nhàn không dám cười, cung cung kính kính: “Phải phải, điện hạ ngài thâm minh đại nghĩa, không chấp nhặt với Bình An hầu.”

Hắn gióng trống khua chiêng suốt đêm phái người đi an bài quan lễ nghi, muốn cái bà mụ nghiêm khắc nhất.

Bùi Quân lúc này mới thoải mái, bãi giá hồi phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play