Thôi Hữu chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy thân choàng khoác ngoài màu đen, nam nhân thân cao như hạc đang đứng, từ sâu trong bóng đêm đi ra. Phía sau Nhạn Linh Vệ vây quanh bảo hộ, thân ảnh đen nhánh giống như ma quỷ.

Thần sắc hắn tức khắc kinh trệ, thật sự giống như thấy quỷ lui về sau một bước: “Ngươi ngươi ngươi như thế nào ——”

“Cô tại sao lại ở đây, bằng không Thôi thế tử cho rằng, cô hẳn là nên ở đâu?” Bùi Quân ánh mắt lạnh băng, “Cô nhưng thật ra muốn nghe thử xem, Thôi thế tử làm sao khiến cô tự thân khó bảo toàn.”

Sắc mặt Thôi Hữu nháy mắt trở nên trắng bệch. (Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Phụ thân không phải nói, vạn sự đã chuẩn bị, hôm nay nắm chắc thắng lợi sao! Tại sao, tại sao Bùi Quân vẫn còn êm đẹp mà đứng ở đây?!

Nơi xa Quỳnh Anh Uyển từng tiếng nổ mạnh, ánh lửa liên tiếp nhảy lên trên mặt nam nhân ở trước mặt, làm nổi bật Nhiếp Chính Vương tựa như la sát trong nghiệp hỏa niết bàn mà ra, Thôi Hữu môi run run hai cái, bản năng đối với người này cảm thấy sợ hãi.

Hắn trong lòng hoảng loạn, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Ngươi ngươi ngươi đừng vội đắc ý, hôm nay còn có hơn mười người……”

“Điện hạ, thuộc hạ tới muộn.” Kỷ Sơ Nhàn đạp mái hiên xuống, một tay cầm đao, một tay túm một cái đầu tròn, hướng về Bùi Quân phục mệnh*, “Có một người rất giỏi chạy trốn, thuộc hạ không thể phụng mệnh bắt sống, đành phải chém đầu hắn. Trừ bỏ tên này với hai kẻ vũ cơ đã chết kia, ngoài ra còn có mười lăm tên tử sĩ ngụy trang thành tôi tớ, tám tên trà trộn trong gánh hát, ba mươi tên ngụy trang thành thị vệ trong phủ, cùng với trên dưới một trăm gia đinh mai phục ngoài phủ, đã bị tróc nã hết, thỉnh điện hạ xử lý.”

*Phục mệnh; phục lệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)

Nhiếp Chính Vương tẻ nhạt “Ân” một tiếng.

Kỷ Sơ Nhàn bẩm báo xong, mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Thôi Hữu một cái, ném cái đầu huyết nhục dữ tợn về phía dưới chân hắn: “Thôi thế tử, ngài nghe xem, có còn để sót gì không?” Lưỡi đao nhạn linh sắc bén, vẫn còn đang nhỏ máu.

“……” Thôi Hữu lảo đảo.

Nhiều người như vậy, thế nhưng bị Bùi Quân bắt sống toàn bộ?

Từ khi Bùi Quân nhiếp chính, một số gia tộc thế gia lớn bao gồm cả Định Nam Hầu bị tước quyền liên tục, tình thế xuống dốc không phanh, mấy nhà liên hợp bí mật mưu đồ nhiều ngày, vẫn luôn chờ một cơ hội như vậy, nói cái gì mà muốn giúp đỡ cho ấu chủ, bình định, mạnh miệng nói dễ nghe như thế, Thôi Hữu thật sự tin, cho rằng ngày tháng tươi đẹp sắp tới.

Kết quả phụ thân bọn họ cố gắng hết sức, quay đầu lại là Bùi Quân bắt ba ba trong rọ!

Cách đó không xa, Bùi Quân dù bận vẫn ung dung, khoanh tay đứng, thần sắc khinh miệt nhìn hắn.

—— nguyên lai Bùi Quân đã sớm tính rồi, hắn tâm tư kín đáo, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt giống như xem diễn nhìn bọn họ xấu mặt! Thôi Hữu càng nghĩ, cả người càng run rẩy, thân mình hắn nghiêng ngả, phong nguyệt trong lòng nháy mắt tan sạch sẽ.

Tạ Yến thừa men say mở mắt ra, bất mãn tránh thoát khỏi lồng ngực hắn, đi đứng mất phương hướng bước về phía trước một bước, liền phải mềm như bông ngã xuống.

Ngụy Vương ở bên cạnh hắn, nhanh tay lẹ mắt, một tay nâng dậy hắn.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Nhạn Linh Vệ ngay sau đó tiến lên, đè lại Thôi Hữu tâm thần chấn động.

Tạ Yến ngả dựa vào bên cạnh Ngụy Vương, mông lung mà nhìn góc nghiêng người này. Ngụy Vương cùng Nhiếp Chính Vương là huynh đệ cùng cha khác mẹ, sinh ra có ba phần tương tự. Ánh mắt hắn hơi lóe sáng, thuận theo tay Ngụy Vương dìu hắn dán dán lên người hắn, gần như đem mặt vùi vào cổ người ta.

“Ngô……” Muốn nói cái gì, nhưng mà đầu óc hồ đồ, nghĩ không ra.

Hơi thở ấm áp mềm mại tràn vào trong cổ áo, Ngụy Vương giật mình một cái, phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn, chỉ thấy được một mảnh da thịt trắng nõn của ngực hắn bị cởi loạn lộ ra, trên xương quai xanh phấn ý dạt dào, hô hấp hắn dừng lại.

Còn muốn nhìn xuống khe hở kia, Ngụy Vương đột nhiên cảm thấy sau gáy ớn lạnh, lập tức khắc chế ánh mắt mình, kéo người hướng ra phía ngoài đứng thẳng, trong miệng niệm chú đại bi, tháo đai lưng ở trên cổ tay hắn.

Tạ Yến tùy hắn bài bố, còn oán trách hắn vì sao không ôm mình, kêu một tiếng “Vương gia”.

Thanh âm mang theo mềm mại vô ý thức, lộ ra men say mông lung.

Cái chú đại bi này cũng không dùng được, Ngụy Vương trong lòng la lên một tiếng “Cứu mạng”, giống như e sợ tay bị thối rữa, đột nhiên đẩy người ra bên ngoài.

Sờ soạng người của Ngũ ca hắn, còn không phải là muốn bị chặt tay sao!

Kỷ Sơ Nhàn trong nháy mắt đã hoàn thành rối rắm “Đỡ hay không đỡ”, hắn đưa ra kết luận, yên lặng thu hồi mũi chân mình vừa mới nâng lên, mắt thấy Bình An Hầu bị đẩy nghiêng ngả lảo đảo hai bước, bổ nhào lên người Nhiếp Chính Vương.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, một lời khó nói hết mà nhìn mắt Tạ Yến: Bình An Hầu, hôm nay khảo bài người hẳn là có thể đạt được hạng nhất.

Nhiếp Chính Vương bị hắn bổ nhào, giơ tay nắm bả vai hắn.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Biểu tình hình như có vẻ ghét bỏ.

Xiêm y Tạ Yến gần như ướt sũng, nhào vào trong lồng ngực xúc cảm vừa lạnh lại mềm, khi hắn trộm đi ra ngoài vốn là ăn mặc đơn bạc, lúc này đã bị Thôi Hữu kéo vạt áo rộng mở, áo trong trắng như tuyết hơi mỏng dán ở trên người, tất cả đều là nếp uốn nhu loạn.

Mùi rượu nồng nặc, huân sắc mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt mê ly không mở ra được, nhỏ giọng mà ở bên tai Nhiếp Chính Vương rầm rì: “Khó chịu……”

Nhạn Linh Vệ ngơ ngác nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Bình An Hầu, lại bỗng nhiên cúi đầu, biết rõ là đại bất kính, vẫn nhịn không được liếc trộm vài cái.

Ánh mắt Bùi Quân trầm xuống, cởi bỏ áo khoác màu đen trên người, ôm người vào trong lồng ngực.

Bởi vì bị gió lạnh thổi lâu, vốn có chút tê cứng, đột nhiên bị một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của Bùi Quân bọc lấy, Tạ Yến ngược lại càng run lợi hại hơn, vành mắt đều đỏ hoe, ngón tay thon dài nhu - mềm nămd lấy cổ áo hắn, càng khát vọng dán sát vào hắn hớn.

Lại gần chút nữa, hắn sẽ phải hôn Nhiếp Chính Vương mất.

Trường hợp này, tuy là Kỷ Sơ Nhàn không thích nam nhân, cũng không dám nhìn, chột dạ dời ánh mắt đi.

Nhưng ánh lửa nơi xa chưa hết, chúng tiểu nhân còn đang dọn dẹp dư nghiệt, hắn không dám tự ý rời khỏi, đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm bộ không nhìn thấy Bình An Hầu như thế này.

Trong áo choàng rất nóng, Tạ Yến lại cảm thấy khó chịu, muốn kéo xuống. Nhưng Bùi Quân không cho, một bàn tay gắt gao chặn lại ở trên eo hắn, cách lớp quần áo ấn tay hắn.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Tạ Yến ủy khuất ngẩng đầu, ánh mắt liễm diễm: “Nóng…… Muốn cởi……”

Kỷ Sơ Nhàn trong lòng lại nhảy dựng, hận không thể tự xẻo lỗ tai mình, đây là thứ hắn nên nghe thấy sao?

“Không thể cởi.” Bùi Quân cười như không cười chặn tay hắn, “Ít nhất không thể ở chỗ này.”

Tạ Yến nghe không hiểu, lại dựa trên đầu vai hắn, hít thở mùi hương trầm thủy tỏa ra trên người hắn, có thể làm thân thể khô nóng của hắn cảm thấy thoải mái một chút. Nhưng vẫn không thể giải thoát, ngực hắn trướng khó chịu, há miệng cắn lên trên vai thanh niên.

Sức lực không lớn, giống như mèo nhỏ nghiến răng, Bùi Quân chỉ cảm thấy hơi hơi tê dại, liền không quản hắn, mà nâng ánh mắt lên, nhìn về phía Thôi Hữu bị ấn ở trên đường mòn đá cuội.

Thôi Hữu vừa rồi khi bị Nhạn Linh Vệ ấn xuống, trong miệng đã bị nhét một đoàn bố, sườn mặt bị đá cuội ma sát ra vết thương.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Hắn cố ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Sơ Nhàn, liều mạng ám chỉ hắn, chính mình còn có nội tình khác có thể bẩm báo. Chuyện tới hiện giờ, ngay cả phụ thân thúc phụ hắn cũng có thể không chút do dự bán đứng, dù sao thì thủ đoạn Nhiếp Chính Vương ngoan độc, rơi vào trong tay hắn, còn không bằng đi tìm chết!

Hắn chẳng qua là tin vào lời người khác mê hoặc, tự mình thả mười mấy người vào vương phủ, lại không phải chủ mưu, nếu có thể đoái công chuộc tội, lưu lại một cái mạng, không phải cũng là lưu lại cho Thôi gia đời sau sao!

Nhiếp Chính Vương hất cằm, Kỷ Sơ Nhàn tiến lên, rút bố đoàn trong miệng Thôi Hữu ra.

Thôi Hữu đại hỉ: “Nhiếp Chính Vương! Ta có ——”

Còn chưa nói xong, bố đoàn lại bị thô bạo nhét trở về, thiếu chút nữa đánh gãy răng cửa của hắn.

“Chói tai, cô không muốn nghe.” Nhiếp Chính Vương tặc lưỡi, “Nhưng cô thật ra muốn nghe một sự kiện khác…… Tỷ như, mới vừa rồi cô hình như nghe thấy, thế tử nói ghê tởm ai, còn nói ngại ai dơ?”

Thôi Hữu: “……”

Hắn nói không nên lời, lúc này chỉ có thể hoảng sợ mà lắc đầu.

Môi mỏng của Bùi Quân cong lên, đáy mắt lại mang theo vài phần lạnh lẽo không hề che giấu: “Người đâu, đập nát miệng hắn cho cô.”

Thôi Hữu bị ấn không thể động đậy, trong miệng ngô ngô gọi bậy, lại chỉ có thể kinh sợ nhìn hai tên Nhạn Linh Vệ mang bao cổ tay sắt tiến lên, ngồi xổm xuống cười lạnh nói tiếng “Đắc tội”, liền nắm cằm của hắn.

“Bang ——!”

Chỉ với một cái, Thôi Hữu đã bị một cái tát làm đầu óc choáng váng, trong khoang miệng lập tức xuất hiện mùi máu tanh nồng.

“Bang ——!”

Lại một cái khác, bố đoàn nhét ở giữa răng hắn, chậm rãi chảy ra màu đỏ.

Nhạn Linh Vệ tay năm tay mười, không lưu tình chút nào.

Phía sau vang lên tiếng bạch bạch, Tạ Yến bị bừng tỉnh, nhịn không được quay đầu lại nhìn, Bùi Quân giơ tay cách lớp áo khoác nắm lấy gáy hắn, không nhẹ không nặng mà nhéo vài cái, nhíu mày nghĩ sao cả cổ hắn cũng nhỏ như vậy, phảng phất gập lại liền gãy, ngoài miệng lại châm chọc nói: “Sao, còn luyến tiếc hắn?”

Tạ Yến hoang mang ngửa đầu nhìn hắn, giữa hai người tách ra một chút, gió lạnh liền rót vào.

Bùi Quân thấy hắn hơi hơi rùng mình, đứng cũng đứng không được, sắc môi bị mùi rượu chưng, cũng bị chính hắn cắn, đỏ thắm một mảnh, vô cớ có chút thê diễm.

Lòng hắn không hiểu sao có chút bực mình, đem người ôm trở về lòng ngực: “Dựa vào người cô.”

Trước mặt nhiều người, Tạ Yến nghe lời mà lại gần, ôm lưng hắn, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, còn nhỏ giọng nức nở: “Ta khó chịu……”

“Cô đã biết, câm miệng.” Bùi Quân ôm lấy hắn đi vài bước, thấy hắn run run rẩy rẩy đi không nổi, lại không giống như là say rượu bình thường, bỗng nhiên khom lưng trực tiếp chặn ngang bế hắn lên, sải bước quay lại, “Kỷ Sơ Nhàn, cấp tốc triệu thái y đến Bão Phác Cư của cô.”

Bão Phác Cư?

Kia chính là phòng ngủ của Nhiếp Chính Vương.

Kỷ Sơ Nhàn không dám hỏi, được mệnh lệnh liền lập tức đi.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

“Nóng……” Tạ Yến ở trong ngực hắn, ngón tay mảnh dài nắm chặt, có chút nói năng lộn xộn, “Ta lạnh……”

“Rốt cuộc là nóng hay là lạnh!” Bùi Quân càng cảm thấy phiền toái, muốn ném hắn ở đây, hắn cúi đầu, nhìn thấy hàng mi dài cong vút ướt át của người trong lòng ngực, nguyên một bộ dáng ngoan ngoan ngoãn ngoãn thành thành thật thật, tâm tình lại sung sướng hơn một chút.

“Bao nhiêu rượu, khiến cho ngươi say thành như vậy, thật là mất mặt.”

Tạ Yến không biết làm sao, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ hắn, vùi vào trong ngực hắn.

Cái áo khoác đen sẫm bao phủ người hắn, hiện giờ chỉ ẩn ẩn lộ ra nửa khuôn mặt thấm mồ hôi, tóc đen che đi vành tai mượt mà, trên nhĩ tiêm thật ra hơi ửng đỏ, giống như là bị dùng sức xoa nắn.

Lại đáng thương, còn rất đáng yêu.

Thôi, ném ở trên đường lại bị người khác khi dễ, tốt xấu gì cũng là hầu gia đương triều, vẫn là ôm về, đỡ phải cho thiên hạ đàm tiếu, cho rằng Nhiếp Chính Vương hắn bất cận nhân tình.

Bùi Quân dưới chân nhẹ nhàng vài phần, đi nhanh xuyên qua hoa viên, lập tức về tới tẩm viện.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Hắn đặt người lên trên giường, đắp một cái chăn lên, xa xa nghe thấy một loạt tiếng bước chân, ước chừng là Kỷ Sơ Nhàn xách theo thái y tới. Đang muốn xoay người, cổ tay áo lại bị một cái tay không an phận nắm lấy, năm ngón tay kia giống như bạch ngọc, đốt ngón tay ửng đỏ.

Tạ Yến nhào đứng dậy, nhấp môi giống như là có nỗi khổ khó tả, tầm mắt hắn tự do nơi nơi nhìn nhìn, cái gì cũng thấy không rõ, trên người đau nhức lợi hại, cuối cùng vẫn xin giúp đỡ nhìn về phía thanh niên trước giường.

Hắn nhẹ nhàng túm túm tay áo Bùi Quân.

Bùi Quân: “……”

Thời điểm bị Thôi Hữu đùa giỡn như vậy, hắn cũng không cảm thấy thẹn, lúc này ở trên giường của mình, chẳng lẽ lại e thẹn sao?

Bùi Quân hít sâu một hơi, thần sắc hài hước: “Bình An Hầu làm sao?”

Tạ Yến muốn nói lại thôi: “Ta, ta khó chịu……”

Lăn qua lộn lại chỉ biết nói khó chịu, so với các tiểu thư khuê các còn kiều khí hơn, Bùi Quân buồn cười nói: “Cô biết, không phải đã đi thỉnh thái y cho ngươi rồi sao? Ngươi túm tay áo cô, chẳng lẽ cô biết y thuật sao? Hay là, Bình An Hầu lại đang mượn cơ hội làm nũng với cô?”

Tạ Yến muốn nói lại thôi, môi dưới sắp bị hắn cắn nát, hai cái chân dài của hắn giấu ở dưới chăn duỗi thẳng lại khép vào. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bùi Quân một cái, lại cúi đầu, lại liếc mắt một cái, lại cúi đầu, trên khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ mờ mịt vô thố.

Cặp mắt đỏ nhu - mềm ủy khuất kia, giống như một đôi móc câu nhỏ, câu ngực Bùi Quân buồn phiền một trận.

“Một lát nữa thái y sẽ tới, rốt cuộc nơi nào khó chịu, nói rõ ràng!”

Tạ Yến bị dọa run lên, co rụt vào sâu trong đệm chăn, một lát mới nhô đầu ra, sợ hãi rụt rè kéo tay Nhiếp Chính Vương. Tay hắn lạnh lẽo, tay Bùi Quân nóng bỏng, khi mới đụng vào ngón tay, hơi nóng khiến hắn run lên, đến cả lông mi cũng rũ xuống tựa như bị sụp.

Bùi Quân không lên tiếng, mặc hắn làm xằng làm bậy, xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Bùi Quân bị hắn túm chặt mấy căn ngón tay của mình.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Hắn toàn thân trên dưới đều là hơi lạnh, về điểm này gió lạnh mưa lạnh còn chưa có tan, nhưng Tạ Yến đã xốc chăn lên, cọ tới cọ lui do dự, lại cứ chỉ về phía một địa phương không thể tưởng tượng.

Trong chăn cực kỳ nóng.

Tạ Yến đỏ bừng cả mặt, chỉ vào trong ổ chăn, cả đôi mắt cũng không dám nâng: “Này, nơi này……”

Bùi Quân: “……”

Không khí một lần nữa đình trệ.

Ngoài cửa thịch thịch thịch vài tiếng bước chân người đuổi người đi, thái y Trần Trường Côn đã sớm từ trong miệng người khác nghe nói tối nay trong phủ Nhiếp Chính Vương ánh lửa rung trời, lại thấy ngoài cửa trên đường lớn Nhạn Linh Vệ điều tra từng nhà kiếm tội phạm quan trọng, vừa vặn Chỉ huy sứ vội vàng tới triệu, liền nghĩ rằng Nhiếp Chính Vương thân bị trọng thương, cần chữa trị cấp bách.

Hắn đeo trên lưng hòm thuốc mã bất đình đề chạy đến, sợ chậm trễ một khắc, Nhiếp Chính Vương liền bị thương nặng không trị được.

Thậm chí còn kêu thêm hai lão viện sứ có kinh nghiệm am hiểu các bệnh nội ngoại.(Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp)

Đại Ngu trăm triệu không thể bị hủy ở trong tay bọn họ!

Mấy người bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới phủ Nhiếp Chính Vương, không để ý lễ nghi, phanh một tiếng đẩy cửa vào: “Điện hạ! Lão thần tới muộn ——”

Bùi Quân đột nhiên quay đầu lại.

Trần Trường Côn nhìn nhìn chỉ tay kia của hắn thăm tiến trong chăn, lại thấy thần thái mê ly của Bình An Hầu.

Kỷ Sơ Nhàn ngay sau đó theo kịp: “Điện hạ, thuộc hạ vừa rồi đi ngang qua hoa viên, ở trên mặt đất bên núi giả, phát hiện một con chim non ở trong chén trà nhỏ úp ngược……”

Thấy thái y không biết vì sao lại run rẩy lui về phía sau, hắn theo bản năng thoáng nhìn vào trong.

“……”

Bình An Hầu nhất thời nức nở một tiếng, như là giữa kẻ răng tràn ra……vài tiếng rên rỉ.

Bùi Quân: “…………”

Truyện chỉ có ở wattap Velia_B và velia1850.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp. Đọc chương tiếp theo trên wordpress.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play