Khổ Sơn vào đông ướt lạnh lại dài đằng đẵng, cho nên lễ mừng năm mới là ở cuối xuân mới có.

Lễ các cóc là lúc vào đông, ăn tết thì lại là cuối xuân. Trong lúc lơ đãng thế nhưng Từ Ca cùng A Ngôn đã ở Khổ Sơn một thời gian, mà tới hiện tại cậu mới kịp nhận ra.

A Đại đã từng nói sau lễ còn có một đợt không khí lạnh, nhưng kéo dài không lâu, sau không khí lạnh liền vào hạ rồi, thời tiết sẽ nhanh chóng ấm lên, hiện tại còn bọc áo khoác dày, không cần hai tuần nữa liền có thể dùng áo không tay rồi.

Từ Ca nói, vậy chẳng phải là lại muốn bắt binh lính, lại muốn tế máu.

Từ Ca có ấn tượng quá khắc sâu đối với trận tế máu kia, đoán chừng cậu đều không có biện pháp quên đi cảnh tượng máu tươi đầm đìa kia trong thời gian ngắn được. Chiến tranh giết người là giết người, nhưng khi giết người mang tính nghi thức liền sẽ trở nên càng thêm tàn nhẫn cùng đáng sợ.

A Đại nói không cần, “Chỉ có cá cóc muốn máu, cho nên chỉ tế máu vào lễ cá cóc.”

Từ Ca hơi yên lòng, nhìn tiệc bàn dài lại được bày ra, trong lòng cũng có chút cảm giác vui mừng.

Người Khổ Sơn không chỉ thích rượu, tửu lượng cũng thật lợi hại. Quạ Đen càng là thích rượu đến cực điểm, mà một khi Quạ Đen uống, tất nhiên anh sẽ lôi kéo A Đại uống một ngụm lớn.

Lúc bày tiệc A Đại cùng Quạ Đen ngồi chung một chỗ, vốn là để cho Từ Ca cùng A Ngôn ngồi ở hai bên trái phải, nhưng Từ Ca nói để mình cùng A Ngôn ngồi xa một chút là được rồi, hai người bọn họ dễ nói chuyện, mấy người Khổ Sơn nói chuyện mình cũng nghe không hiểu lắm.

A Đại đồng ý, lúc này A Đại lại đưa rượu, Từ Ca không còn đánh nghiêng nó.

Sau khi khai tiệc, bầu không khí vô cùng thân thiện, pháo nổ dài không dứt ở đằng xa, thế cho nên mọi người gần như phải dùng đến âm lượng của hét để nói chuyện.

Hơn nữa uống rượu xong giọng càng có lực, các thôn dân không ngừng đi về phía A Đại, Từ Ca cũng không thấy mặt của A Đại, chỉ biết A Đại nhận một chén lại một chén, rượu kia xối ở ngực hắn, lại trượt xuống theo ngực.

Từ Ca thích ngực A Đại, ngực hắn đeo dây chuyền răng thú, dây chuyền đung đưa đung đưa ở làn da màu đậm cùng bắp thịt rắn chắc, dùng cách nói của quê nhà Từ Ca, nhìn qua còn có chút gợi cảm.

Tiếp xúc tứ chi kéo gần khoảng cách giữa người với người ở một mức độ nào đó, có lẽ A Đại quả thật ít lời, mặc dù dùng ngôn ngữ Khổ Sơn, A Đại cũng chỉ là a a ừ ừ để đáp lại.

Nhưng kể từ ngày đó cùng với một đoạn thời gian giao thoa lúc sau, Từ Ca bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa cậu và A Đại càng gần.

Ít nhất cậu thấy A Đại cười với cậu, đây là chuyện lúc trước gần như không hề có

Từ Ca dời mắt, thấy A Ngôn gắp một đống ớt bỏ vào bát. Một bên uống rượu, một bên xuýt xoa, nhìn như bị cay đến muốn chết, lại còn không ngừng nhét vào trong miệng.

Từ Ca vội ấn bát của cậu ta lại, nói cậu uống nhiều quá rồi sao, cậu ăn nhiều ớt cay như vậy làm gì.

“Anh không biết,” A Ngôn nói, “Này là phương pháp phòng sói của Khổ Sơn.”

“Phòng sói cái gì? Có sói sao?” Trong đầu Từ Ca hiện lên lời đồn đãi về sói máu.

Nào có thể đoán được A Ngôn ngẩng đầu, nhìn về phía Quạ Đen bên kia, lại quay đầu liếc liếc Từ Ca. “Quạ Đen không giống A Đại của anh, anh nói không được là không được. Em chỉ có thể dùng phương pháp hóa học để phòng một chút, bằng không ngày mai em lại đau đến lợi hại.”

Từ Ca muốn nói cậu ăn nhiều ớt cay như vậy ngày mai rồi cũng đau như thế, này còn là đau từ trong ra ngoài, muốn giảm bớt cũng không giảm bớt được, nhưng ngẫm lại cậu vẫn là giữ im lặng.

Cậu biết A Ngôn rất thích Quạ Đen, hiện tại cũng chỉ là còn chưa thích ứng mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play