Sau khi dàn xếp xong xuôi, người phụ trách kia liền hỏi, thời gian vừa rồi cậu ở đâu, làm cách nào cậu sống được.

Từ Ca nói khi đó tôi đói gần chết, làm trái kỷ luật cùng quy định, muốn đi lên tìm chút quả dại ăn, đi đi liền đi xa.

Người phụ trách kia cũng không tin, ông ta nói quả dại không thể ăn bậy, không học ở trường sao.

Từ Ca nói tôi biết, nhưng mấy tháng trước tiếp tế của bên chúng tôi kém đến nỗi không thể tưởng tượng được.

“Đừng nói ăn quả dại, rễ cây đều có người đào lên nấu. Không phải thời gian trước tuyến trợ cấp bị cắt đứt sao, chính là khoảng thời gian đó.”

Người phụ trách ngẫm lại một chút, dường như nhớ tới một trận xung đột mấy tháng trước, xác định Từ Ca không nói sai, ngay sau đó lại hỏi, vậy ăn xong rồi sao lại không xuống, cậu còn sợ người Khổ Sơn không bắt được cậu.

Từ Ca nói tôi muốn chứ, tối hôm đó trời mưa, tôi bị ngã. Ông xem —— Từ Ca nhấc ống quần, quả thật phía trên còn có vết sẹo của bị tra tấn lúc trước —— tôi liền tìm một cái động trốn vào, “Ai biết hôm sau chỉ thấy có người Khổ Sơn đi tuần ngang qua, chính là không thể đi xuống.”

Người phụ trách lại hỏi, vậy cậu chỉ sống bằng quả dại?

Từ Ca nói không phải, “Quả dại sao mà được, nơi đó của bọn họ có nông trại, lúc sau chân tôi đỡ hơn một chút, liền đến nông trại trộm chút đồ ăn, liền cầm cự cho đến bây giờ.”

Người phụ trách nghĩ một lúc, mở ngăn kéo, móc bản đồ, lại ném cho cậu một cây bút, “Vẽ ra vị trí của nông trại cùng vị trí tuần tra của bọn họ.”

Từ Ca vẽ, cậu tùy tiện vẽ mấy điểm, lòng cầu nguyện đối phương không biết mình đang nói nhảm*.

(*扯蛋 xả đản: bịa đặt, nói chuyện tào lao, nói hươu nói vượn.)

Người phụ trách nhìn thoáng qua, nở nụ cười.

Trái tim Từ Ca đều phải nhảy ra ngoài, cậu cho rằng sau nụ cười này đối phương liề sẽ nói cho cậu biết —— “Chúng tôi đã đi qua nơi này, căn bản không có nông trại.”

Nhưng nào có thể đoán được người phụ trách kia lại nói, “Vậy là cậu nhờ họa được phúc, chờ ngày mai cậu về đơn vị, vẽ lại con đường cậu đi qua, nơi nào có nông trại, nơi nào có người Khổ Sơn, vẽ xong cho đoàn tham mưu của cậu một phần chúng tôi một phần, chúng tôi cũng dễ tạo tuyến phòng ngự.”

“Vẫn còn phòng sao? Tôi thấy người Khổ Sơn không nhiều lắm, đánh vào hẳn là cũng có thể.” Từ Ca thuận nước đẩy thuyền mà nói.

(*顺水推舟: ý chỉ việc biết thời thế, lợi dụng cơ hội tốt để làm việc mình muốn.)

“Cậu chưa thấy nhiều, đó là vì Khổ Sơn lớn.” Người phụ trách đốt một điếu thuốc, cũng đưa cho Từ Ca một điếu, “Đám văn viên trẻ tuổi các cậu chính là như vậy, nhìn một trang giấy cùng mấy con số đã cảm thấy có thể thế này, có thể thế nọ, nếu thật sự đánh được, chúng ta có thể dây dưa lâu như vậy sao.”

Từ Ca mừng rỡ, thái độ như vậy chứng minh người này thật sự có chút xíu tin tưởng đối với mình.

Cậu rít hai hơi, đáp vâng vâng vâng, lại tiếp tục đề tài, cậu nói nhưng chúng ta có khoảng mười vạn người đi, tập trung lực lượng của mười vạn, đánh một cái trước, lại đánh cái khác, hẳn là cũng có thể.

Người nọ bĩu môi, lắc đầu, “Mười vạn, cậu nằm mơ đi.”

“Thượng cấp trong đơn vị chúng tôi nói là mười vạn.”

“Có bốn năm vạn đã căng chết rồi, mười vạn là con số lúc đầu, cậu xem mấy binh lính bên ngoài, nếu có mười vạn chống lưng, bọn họ còn phải đến mức suốt ngày uống rượu đi ngủ sao.”

Người phụ trách chậc chậc miệng, lại thở dài một cách khổ đại cừu thâm*, “Tôi là nhóm đầu tiên tới Khổ Sơn, tôi thấy người trong doanh trại của chúng tôi giảm đi từng người một. Nhưng Khổ Sơn giảm bao nhiêu người, lại còn bao nhiêu —— “

(* 苦大仇深: thù hận vô cùng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.)

Ông ta còn chưa nói hết câu, dường như cũng ý thức được không nên nói nhiều, lại lắc đầu, búng búng tàn thuốc.

“Còn sẽ có tiếp viện.” Từ Ca lại dẫn đường.

Người nọ không tiếp lời, ông ta hút thuốc từng ngụm từng ngụm.

Nhưng cho dù như vậy cũng đủ rồi, Từ Ca có thể đoán ra đại khái từ thái độ đó.

Thấy đề tài tẻ ngắt, Từ Ca lại mở miệng.

“Cũng không biết tôi còn cơ hội về nhà hay không.” Từ Ca thả giọng thật mềm, bắt đầu nói lung tung rối loạn*. Cậu cần khiến đối phương dạy dỗ người trẻ tuổi cậu đây một chút, chỉ cần dẫn đường cho cảm xúc, người là có thể nói ra càng nhiều thứ.

(*有的没的 hữu đích một đích: chỉ đối phương nói chuyện bậy bạ, k thực tế, nói lung tung mấy lời rối loạn mê sảng. Tỏ vẻ người nói phản bác cùng khinh thường đối với ngôn luận của đối phương.)

Quả nhiên, sau khi người nọ nghe xong cười gằn một tiếng, tay kẹp thuốc chỉ chỉ Từ Ca, nói —— “Loại tư tưởng đào binh như cậu không được, nếu cậu thật sự có ý tưởng này, liền khẳng định không về được.”

Dứt lời, điếu thuốc của người nọ đã tắt, lại đốt một điếu.

Kỳ thật ai mà không muốn về, một nhóm tới Khổ Sơn sớm nhất tính ra cũng đã qua gần năm năm rồi. Ai cũng không thích chịu tội ở nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng mệnh lệnh như thế, bọn họ cũng không có cách nào.

“Rồi sẽ về.” Người kia nói, xem chừng lời của Từ Ca cũng khiến ông ta có chút đồng cảm về cảm xúc, ông ta dứt khoát đẩy cả hộp thuốc qua cho Từ Ca, lại lẩm bẩm, “Không lâu nữa, nghe nói, nghe nói là không còn lâu nữa.”

“Chính phủ muốn chúng ta rút lui?” Từ Ca bắt lấy trọng tâm, càng tiến thêm một bước. Cậu lập tức hút thuốc búng thuốc, khiến cho câu hỏi của mình có vẻ lơ đãng.

“Ai biết được,” Người nọ lườm Từ Ca, giống như sau khi xác định đây là câu hỏi tùy tiện của một người trẻ tuổi, nói, “Mở họp càng ngày càng nhiều, ba ngày hai lượt* đều không thấy bóng dáng, quan vừa đi, chúng ta chính là pháo hôi. Ai biết được, ài…”

(*三天两头: cách một ngày, hoặc gần như mỗi ngày, hình dung thường xuyên.)

Từ Ca mừng rỡ, cậu không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế. Nói chuyện một buổi chiều, đã cho cậu lấy được tin tức cậu muốn.

Một là binh lính đã không còn viện trợ, phía trên đã có ý lui. Hai là bọn họ vẫn không biết được sức chiến đấu của người Khổ Sơn còn lại bao nhiêu, mà trong tay quân đội còn chưa đến năm vạn người.

Vì vậy cậu cũng cùng phun ra một ngụm thuốc dài, cẩn thận không tiếp tục đề tài này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play