Tin sườn Bắc bị tiêu diệt là truyền tới vào buổi sáng hôm sau, Thí Tinh còn chưa đập cửa của A Đại, A Đại liền mở cửa ra. Thí Tinh do do dự dự cả buổi, vẫn là nói với A Đại.

Cậu nói A tỷ đi rồi.

Thí Tinh gật gật đầu, xoa xoa tay, không dám nhìn vào mắt của A Đại.

A Đại còn nói, bọn họ xử lý thế nào, thiêu hay chôn, biết chỗ nào không?

Thí Tinh lại gật gật đầu, cậu ta nói chôn, đã nhớ kỹ, chờ người của bọn họ vừa rút lui, chúng ta liền đi đào về.

A Đại thở dài, ôm Thí Tinh đi ra ngoài, nhét cho cậu ta điếu thuốc, hai người cùng nhau hít mây nhả khói một hồi, A Đại nói, tôi biết rồi, cậu đưa tin cho mấy người còn lại của sườn Bắc đi.

Nói xong đi về phía nhà của Quạ Đen, gọi dậy Quạ Đen còn chưa tỉnh ngủ.

A Ngôn bị thương rất nặng, sốt cao chưa lùi, đêm qua Vu y đã tới hai lần, lăn lộn đến sáng mới ra chút mồ hôi. Người hẳn là sống, nhưng đoán chừng thương trên mặt cùng người sẽ để lại sẹo.

“Sống là được,” A Đại vỗ vỗ bả vai Quạ Đen, “Cho dù là tiểu nương pháo, sức sống của người làm lính cũng rất kiên cường, chờ Lại Tra về lại để cho cậu ta trông chừng, sẽ không có gì đáng ngại.”

Hai mắt Quạ Đen hồng hồng, tròng mắt đều là tơ máu của ngủ không đủ giấc. Khạc ra một cục đàm, lại đến cái lu ở sân sau múc nước rửa mặt.

A Đại đợi đến khi Quạ Đen đã xử lý xong xuôi, làm Quạ Đen cùng mình đến hội đường. Hắn thuật lại lời Từ Ca nói ngày hôm qua cho Quạ Đen nghe, Quạ Đen ban đầu là sững sờ, rồi sau đó hừ một tiếng, nói —— “Cậu đồng ý rồi?”

“Chưa, làm sao có thể,” A Đại nói, “Em muốn hỏi xem cái nhìn của anh.”

“Không có khả năng,” Quạ Đen lập tức từ chối, “Cậu ta muốn quân phục chính là muốn chạy, ý đồ rõ ràng như vậy, cậu ta nói ra miệng cũng không thấy xấu hổ.”

“Anh ấy thật sự muốn chạy sao? Tiểu Ngôn kia còn ở trong tay chúng ta, anh ấy mặc kệ?”

“Người bên ngoài không có mấy thứ tốt, người không nói đạo nghĩa, ném tiểu Ngôn lại cũng không kỳ quái.” Quạ Đen lại khạc một cái, dụi mắt, dùng sức day day trán, liên tục thở dài, một lúc sau, ngẩng đầu lên hỏi —— “Khi nào thì dãy Đông bên kia hành động, ngày mai?”

“Ba ngày nữa,” A Đại tìm một cái ghế dài cùng Quạ Đen ngồi xuống, “Tối ngày kia tập trung ở trạm gác phía nam của trại đầu Tây, đêm khuya tấn công.”

“Đã báo cho người của chúng ta rồi sao? Thí Tinh nói với bọn họ rồi?”

“Còn chưa,” A Đại nói như có điều suy tư, “Em tính toán tối mai để cho Thí Tinh truyền lời xuống, để tránh cành mẹ đẻ cành con.”

Quạ Đen đáp vài tiếng được, được, lại bắt đầu trầm mặc.

Anh muốn nói thêm gì đó, nhưng có rất nhiều lời đè ở trong lòng lại không thể nói ra miệng.

Thế cục hiện tại đối với người sinh ra ở Khổ Sơn như anh đã vượt quá mức bình thường* rồi, anh vò đầu bứt tai đối diện với một tờ bài thi, rồi lại không viết ra được một chữ nào.

(*超纲 siêu cương: vượt qua phạm vi con người có. thể làm đến.)

Tuy rằng thiếu chút nữa thì Dì Vịt lấy mệnh của tiểu Ngôn, nhưng Dì Vịt rời đi vẫn khiến Quạ Đen sinh ra một chút cảm xúc không thể diễn tả được.

Dì Vịt và hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, cũng quả thật giống như một vị trưởng bối lúc nào cũng che chở cho bọn họ.

Dì Vịt nổi danh bênh vực người mình, khi còn bé A Đại cùng mình lớn lên gầy yếu, đánh nhau với người trong trại, Dì Vịt luôn là người xông vào đầu tiên.

Chuyện trong trại cũng vậy, khi đó người của gò Trung cùng rãnh Nam ỷ mạnh, thời kỳ hòa bình vẫn luôn nhấc lên xung đột với đầu Tây, mỗi lần có mâu thuẫn, cũng là Dì Vịt vác một thanh loan đao liền lên.

Chờ tới thời kỳ mất mùa, cũng là Dì Vịt một cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi kêu gọi mấy người trẻ tuổi còn lớn hơn chị mấy năm, lưng đeo nỏ liền dùng chân trần bò lên núi, chính là bắt về một xâu thỏ rừng hoặc mấy con hươu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play