Anh họ già rồi, trong bốn năm này anh già đến thật sự lợi hại. Anh cùng lắm chỉ là người mới ba mươi, nếp nhăn chỗ khóe mắt lại làm thế nào cũng không che được.
Trên mặt anh còn có sẹo, có lẽ vết thương kia đã bị nhiễm trùng sinh mủ, sau khi đóng vảy cũng không được tốt, tróc ra còn có một tầng da mới khó coi.
Từ Ca không biết anh họ đã trải qua những gì, nhưng cậu biết rõ này tuyệt đối không phải là ký ức tốt đẹp gì. Cho nên anh họ nghe hỏi xong, lại thật lâu không nói.
Anh đang suy nghĩ phải kể từ đâu, nhưng mỗi lần hé miệng, thay thế đều là từng tiếng thở dài sâu cạn không đều.
Rối rắm cả buổi, đợi đến khi anh cũng cầm điếu thuốc lào kia qua hút một hơi thật mạnh, mới rốt cuộc thẳng thắn với Từ Ca những chuyện đã xảy ra ở bốn năm trước.
Anh họ là một đào binh.
Anh đến nơi này đánh nửa năm, khi đó cũng chính là khoảng thời gian quân đội bên ngoài giằng co với Khổ Sơn khốc liệt nhất.
Anh không nghĩ tới chính phủ lúc đó vẫn luôn phong tỏa tin tức, báo cáo đưa tin đều nói là sắp sửa bắt được nơi này, đang tiến hành quy hoạch, nhưng đến rồi mới biết được, đừng nói quy hoạch, cho dù muốn vào núi còn không thể vào được.
Xung đột đẫm máu của bốn năm trước nghiêm trọng hơn hiện tại nhiều, binh lính tối ngủ không ngon giấc. Sức phản kháng của người Khổ Sơn rất mãnh liệt, lại gần như ai cũng đều có súng đất pháo đất.
Chính phủ cũ là ở bên phía Khổ Sơn từ sông ra biển, lại trôi dạt về phía nước Ưng, cho nên súng ống đạn dược không mang đi được đều để lại cho Khổ Sơn, thế cho nên lúc đó trang bị của người Khổ Sơn xấp xỉ với bọn họ.
Binh mơi được chiêu mộ vào cùng lúc với anh họ vốn không nên cùng một đường, nhưng khó có thể tưởng tượng tình trạng bi thảm của lúc đó, một đường thương vong vô cùng nghiêm trọng, cho nên vừa chuyển đến không lâu, trực tiếp để cho những binh mới này ra trận.
Nói dễ nghe là một binh già kèm hai binh mới, thực tế binh mới chính là pháo hôi, chính là một tuyến phòng thủ bằng thịt người.
“Đi cùng với tôi gần như đều chết hết, có khi tôi cũng không biết bọn họ bị giết chết như thế nào.”
Bắn một súng đổi một chỗ khác*, chạy đến rừng rậm rải nước tiểu cũng có thể giẫm phải bẫy, “Khổ Sơn chính là một thiên la địa võng, đi vào trong lưới, cũng đừng nghĩ còn sống ra ngoài.”
(*打一枪换一个地方: cùng 1 chỗ k thể lặp lại điều tương tự.)
Chiến tranh tiêu hao* vẫn luôn đánh, ý tứ của phía trên là bọn họ liền dây dưa với người Khổ Sơn, chờ súng ống đạn dược của Khổ Sơn hết sạch, mùa đông đầu tiên, đồ ăn cũng thiếu, thừa dịp bên kia trống rỗng lại đột nhập, liền dễ dàng thành công hơn nhiều.
(*消耗战: là một chiến thuật quân sự được một bên sử dụng để thắng cuộc chiến bằng cách làm suy yếu đối phương tới mức sụp đổ khi thiệt hại liên tục về người và trang thiết bị.)
Nhưng chiến tranh tiêu hao thật đáng sợ, nó không chỉ hao phí tài nguyên, còn đục khoét ý chí chiến đấu của người.
Dưới áp lực tinh thần ở cường độ cao, người rất dễ dàng sinh ra nghi ngờ. Huống chi tận mắt nhìn thấy người bên cạnh mình dần dần chết đi ngoài ý muốn, mỗi ngày đều sống như một ngày bằng một năm.
Sau thất bại nặng nề ở trận chiến đầu mùa đông, phòng tuyến trong lòng anh họ đã sụp đổ.
“Rất nhiều thương binh không thể đưa ra, trúng đạn, ngã xuống, cậu muốn đi cứu, cậu cũng trúng đạn theo,” Anh họ nói, “Bởi vì cậu căn bản không biết viên đạn kia từ đâu tới, cậu cũng không nhìn thấy người của bọn họ.”
Sợ hãi cùng cô độc, mê mang cùng rét lạnh, là một bộ phận binh lính chết trận, một bộ phận binh lính nhiễm các loại bệnh kỳ quái, còn có một bộ phận binh lính sụp đổ giống như anh họ, lại bởi vì quân lệnh như núi, bị thương vào đầu cũng bị bắt ở lại.
Anh họ là thừa dịp đêm đen trốn đi.
Anh trộm hai bộ quần áo, lúc đi vệ sinh thay quân phục. Anh đi một đường lên núi, vẫn luôn đi đến sức cùng lực kiệt, vừa đói vừa lạnh mà ngất xỉu.
Ngày hôm sau tỉnh lại anh lại tiếp tục đi, đói chịu không được, liền móc lương khô ăn một miếng.
Khi đó anh có một suy nghĩ ngây thơ, anh cảm thấy anh có thể trốn, có thể về nhà.
Nhưng Khổ Sơn lớn như vậy, người Khổ Sơn lại không đánh dân thường, chỉ nhằm vào những kẻ mặc quân phục. Vậy anh mò mẫm đi một đường, luôn có thể tìm được đường lớn hoặc là bến tàu, luôn có thể có cơ hội giống như bá tánh đi lạc đường, trốn khỏi chiến trường không có hy vọng này.
Thậm chí anh còn từng ảo tưởng bản thân có thể được người Khổ Sơn tìm ra trước, vậy anh còn có thể dùng một lời nói dối đơn giản để lừa bọn họ, làm bọn họ tin tưởng anh chỉ là một người dân thường vô hại, cho anh một chút cơm nóng đồ ăn nóng để lấp đầy bao tử.
Nhưng thật đáng tiếc, tìm được anh trước không phải là người Khổ Sơn, mà là binh lính.
Có lẽ còn chưa đi khỏi ngọn núi này, vòng đi vòng lại, không biết vì sao, cuối cùng vẫn là đụng phải đại đội của mình.
Có lẽ còn chưa đi khỏi ngọn núi này, vòng đi vòng lại, không biết vì sao, cuối cùng vẫn là đụng phải đại đội của mình.
Người của đại đội vừa lúc đang bố trí canh phòng, thật là phải may mắn lắm* mới đụng phải anh. Bọn họ biết mặt anh, mà khi nhìn đến anh mặc trang phục dân thường, lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì.