Lý lịch của Từ Ca chuyển từ Trúc Liễu tới tỉnh Lâm, lại từ tỉnh Lâm thống nhất phân phối, cuối cùng điều đến Khổ Sơn.
Ngày nhận được hồ sơ gửi đi kia Từ Ca không đi, là Thí Tinh nhắn lại tin tức cho cậu.
Từ Ca nhớ tới cái đêm mình tranh chấp với cha mẹ trước khi đi, dường như tất cả còn ở ngày hôm qua.
Cha mẹ chính là không hiểu, rõ ràng đã nói muốn ghi danh Quốc An, vì sao không thành thành thật thật xóa hình xăm, lại thành thành thật thật vượt qua kỳ thi.
Từ Ca nói xóa không sạch, bác sĩ bảo xóa không sạch.
Cha nói sao lại xóa không sạch, ba cũng quen mấy người khoa chỉnh hình bỏng, ba hỏi rồi, con chính là căn bản không muốn xóa! Con nói xem rốt cuộc vì sao con không muốn, rốt cuộc cái này vì sao mà có!
Từ Ca nói không biết, ngủ một giấc dậy liền ở phía trên rồi. Có khả năng bị khỉ của Khổ Sơn bắt, dùng thuốc màu đặc thù của bọn họ.
Mẹ giận dữ —— “Nói hưu nói vượn!”
Nhưng Từ Ca nói bậy sao? Dường như không. Cậu không phải một người am hiểu nói dối, cho nên mỗi chữ đều dựa theo sự thật. Chỉ là mọi người chỉ tin thứ bọn họ muốn tin, mà về thứ bọn họ không muốn tin, thà rằng quy toàn bộ cho bịa đặt hoang đường.
Mấy ngày đó mẹ vẫn luôn nhắc mãi, bà nói Khổ Sơn bên kia có thể thế nào, con đi đến đó chịu tội thì có ý nghĩa gì. Con nhìn xem nơi đó ăn đều là cái gì, mặc đều là cái gì, con nói làm sao con lại không bớt lo như vậy, con cũng bao nhiêu tuổi rồi, con đều ba mươi rồi! Ba mươi con còn chạy đến chỗ kia, mẹ xem đến lúc nào con có thể tìm được đối tượng!
Cha thì mỗi lần muốn mở miệng, há mồm rồi lại thở ra một hơi thật dài. Sau đó lắc đầu, gõ gõ hộp thuốc lá, hít mây nhả khói.
Nhưng cuối cùng cha mẹ vẫn là đồng ý cậu, đấu tranh của cậu kịch liệt hơn A Ngôn, tuy rằng cha mẹ trở về thành Lâm cùng cậu, nhưng dọc đường đi không có một ngày là không hy vọng cậu dao động.
Cuối cùng sau khi trở lại Trúc Liễu, vẫn là cha mẹ A Ngôn cùng nhau mở miệng khuyên, cha mẹ cậu mới bất đắc dĩ gật đầu.
Bọn họ nói con nhỏ trưởng thành có cuộc sống của riêng mình, không quản được. Ông bà nhất định muốn quản, bọn chúng cũng sống không thoải mái.
Bọn họ lại nói cho bọn chúng đi ra ngoài cũng tốt, ông bà xem thế hệ này của chúng ta, căn bản chưa từng rời khỏi Trúc Liễu hoặc thành Lâm, bọn chúng đều muốn có một cuộc sống khác, vậy cứ để bọn chúng rèn luyện rèn luyện. Có phải không lão Hứa, ông nói có phải không.
Bọn họ còn nói A Ngôn đều dám đi, hoàn cảnh sẽ không kém đến loại trình độ này. Ông bà cho tiểu Từ thử xem sao, thật sự chịu không nổi, tự nó liền sắp balo trở về, cũng không cần chúng ta gọi.
Ngày Từ Ca đi cha mẹ vẫn là tới tiễn, đến lúc gần chia tay, cũng không nổi giận.
Từ Ca đột nhiên cảm thấy bên cạnh vẫn có rất nhiều người đối tốt với mình, cho dù không nhất định có thể tiếp thu hết những quyết định bọn họ làm thay mình, nhưng ít nhất động cơ đều là vì nghĩ cho cậu.
Lúc sau cậu hỏi A Đại, có thời gian rảnh cậu có nguyện ý đến Trúc Liễu chơi một chút với tôi không.
A Đại sửng sốt, nói tôi đi Khâu Lăng, không phải đều là tỉnh Voi sao, hẳn là không khác gì lắm.
Từ Ca nói Khâu Lăng hoàn toàn không cùng một cảnh với bên chúng tôi, Khâu Lăng ở cạnh biển ven bờ, chúng tôi ở giữa đất liền. Cậu đến chỗ tôi, đi Trúc Liễu hoặc là đi thành Lâm, cậu mà đi tôi sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ngon.
A Đại nói được.
Nhưng câu trả lời này rất có lệ, Từ Ca cũng biết đại khái là hắn sẽ không đi.
Tóm lại hắn sẽ không rời đi Khổ Sơn, có lẽ đối với một thôn dân bình thường mà nói, rời Khổ Sơn là một chuyện tự do, nếu như không có hạn chế của giới nghiêm, thứ duy nhất khiến bọn họ do dự chỉ có sợ hãi đối với vùng đất cùng văn hóa xa lạ.
Nhưng đối với A Đại mà nói lại không giống, hắn là A Đại, hắn đi rồi, liền có nghĩa ngay cả lãnh tụ canh giữ ở nơi này cũng dao động, những người khác cũng liền không có lý do và ý nghĩa để kiên trì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT