Nhưng Từ Ca có thể chặt đứt sao? Không thể.

Cậu tới bệnh viện, cũng lấy số xếp hàng chờ.

Chờ đến khi tên của cậu được gọi vào, bác sĩ kiểm tra cánh tay cậu. Nói diện tích quá lớn, hẹn thời gian trước. Ngày mai hoặc là ngày mốt, vừa vặn thời tiết chuyển lạnh, chỗ hở xuất hiện khi xóa hình xăm không dễ bị nhiễm trùng.

Từ Ca hỏi, mất bao lâu.

Bác sĩ nói, xử lý nó chỉ mấy tiếng, nhưng khôi phục sau đó có khả năng phải mấy tháng thậm chí lâu hơn. Mấy tháng này không được uống rượu, không được ăn đồ cay nóng, để tránh để lại sẹo.

Từ Ca liền nói, vậy ngày mai đi.

Đi ra khỏi bệnh viện, Từ Ca đột nhiên cảm thấy đầu óc tỉnh táo, giống như cậu đã giải quyết xong một vấn đề kéo dài thật lâu cũng không dám giải quyết. Cậu đi dưới lá rụng, cảm thấy bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lá rụng nâng cậu lên tới bầu trời.

Cho nên hôm sau, cậu lại trở về Từ Ca của lúc ban đầu. Khổ Sơn là gì, Khổ Sơn viết thế nào, cậu không biết cũng không muốn biết.

Ban đêm cậu ăn thật nhiều, nói cũng trở nên nhiều. Kỳ thi tiến hành vào tháng mười hai, cậu cũng sẽ dốc hết sức lực cho cuộc thi.

Cậu ngủ một giấc no say, ngày hôm sau rời giường một cách thần thanh khí sáng*. Trên tivi vẫn đang đưa tin về các loại thái bình cùng không thái bình, nhưng cậu chẳng nghe vào tai.

(*神清气爽: tinh thần sảng khoái.)

Mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, mọi thứ đều không có chỗ nào sơ suất.

Cho nên cậu không hiểu, vì sao cậu vào bệnh viện, cuối cùng lại vòng ra. Vì sao cậu không để cho laser chui vào làn da mình, xâm nhập vào tầng ngoài tiến sâu vào tầng trong. Vì sao cậu đóng tiền rồi lại chạy trối chết, giống như một tên tội phạm muốn né tránh nạn lao ngục.

Vì sao cậu sẽ vòng tới vòng đi quanh bệnh viện, cuối cùng băng qua đường cái, đi đến đối diện bệnh viện, lại đi đến chỗ xa hơn.

Yêu một người là chuyện khó có thể mở miệng lại không thể tự chủ được đến cỡ nào. Cậu muốn chặt đứt dây xích muốn phát điên, nhưng cậu vĩnh viễn ở trong lồng.

Thế cho nên cho dù cậu muốn trốn tránh, cậu lại nhìn thấy tờ thông báo về Khổ Sơn.

Thông báo liền dán ở trước cổng chung cư của bọn họ, giấu trong tờ báo đều phải đổi mới mỗi ngày.

Cậu đứng trước tờ báo, xuyên qua thủy tinh đọc những dòng chữ nhỏ rậm rạp kia.

Vì né tránh hồi ức, đã thật lâu cậu không đọc báo. Nhưng hôm nay đối mặt, cậu vẫn cứ có thể tìm đến góc nhỏ bé giống như miếng đậu hủ kia một cách chuẩn xác.

Mỗi một chữ viết phía trên, đều giống như một con dấu đóng vào trái tim cậu.

Cậu đứng ở trước bảng thông báo thật lâu, A Ngôn đi rồi, Gà Rừng đi rồi, Bảo Liên đi rồi, còn có sinh mệnh bé nhỏ Bảo Liên đưa tới cũng đi rồi.

Bọn họ về lại Khổ Sơn như một cơn lốc xoáy, bọn họ cắm gốc rễ vào trong bùn đất của Khổ Sơn vào lúc nào, lại mọc rễ nảy mầm vài lúc nào —— Từ Ca hoàn toàn không biết gì cả.

Cậu chỉ biết mỗi một lần muốn nhổ tận gốc, thần kinh của toàn bộ cơ thể đều co rút đau đớn theo. Giống như giờ phút này cậu chỉ muốn mình không đọc được những hàng chữ kia, cho dù cậu chưa bao giờ biết tên đối phương, cậu vẫn cứ biết đó chính là hắn một cách rõ ràng chắc chắn, đó chính là khói mù đã biến thành ma quỷ, chiếm đoạt một góc trong linh hồn của cậu.

Tử Lương.

Mạc Tử Lương.

Thì ra hắn họ Mạc, A Đại của trại đầu Tây, A Lương.

Từ Ca khụt khịt mũi, tường thành trong lòng rơi xuống đá vụn.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, đứng trên tường thành là một nhóm thôn dân. Một mình cậu đi vào cổng thành, bên trái chính là một tháp tên cao vút tận mây.

Cậu vòng qua tháp tên đi lên một cách thành thạo, đó là người Khổ Sơn khua chiêng gõ trống, xướng bằng một loại khẩu âm kỳ quái. Bên ngoài tháp tên được phủ bằng chiếu, chiếu ngăn cách ánh sáng ở bên ngoài.

Từ Ca ngồi ở một bên lẳng lặng nghe, nghe xong một lúc mới đứng lên. Cậu bắt lấy Thí Tinh hỏi, các cậu dạy tôi nói chuyện, dạy tôi hát.

Thí Tinh cười, nó gọi Lại Tra tới, bảo Lại Tra đưa Từ Ca đi xem kịch bản, trong vở có ghi, Từ Ca còn biết chữ hơn bọn họ.

Lại Tra đưa cậu chen qua một cánh cửa hẹp, trong cửa hẹp là Quạ Đen cùng A Đại. A Đại đưa loan đao cho cậu, hắn nói anh thử xem, mẹ tôi cho tôi, từ tỉnh Voi của các anh.

Trên đao là cá cóc được khảm bằng đá vụn, lưỡi đao ra khỏi vỏ, hàn quang* bức người.

(*寒光: Ánh sáng làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.)

Từ Ca nói không phải, chỗ của chúng tôi không có thép tốt như vậy.

A Đại nói có, chỗ của các anh có rất nhiều đồ tốt, anh cũng rất tốt. Tôi muốn mang nó giống như mang theo anh, mang cả đời, mang vào trong quan tài.

Từ Ca khụt khịt mũi, tay dời khỏi mặt kính thủy tinh.

Bảo vệ ở cổng hỏi cậu đang xem gì, xem đến mặt khổ sở như vậy.

Từ Ca hoàn hồn, giật mình mới biết bản thân đã rơi lệ đầy mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play