Ta nhíu mày lắc lắc đầu, cũng không thấy những hình ảnh đó nữa.

“Thôi, không đồng ý liền không đồng ý, ta còn có thể ăn ngươi sao?” Linh Trạch bên kia đang tự mình cởi áo trong, không có quá nhiều rối rắm, “Dọa ngươi một chút mà thôi.”

Hắn nói chỉ là dọa ta, lòng ta lại có chút sợ hãi vô hình, vô thức kéo tay áo của hắn.

“Ta, ta đồng ý, chính là... Bệ hạ có thể nhẹ một chút không, lần trước có hơi đau…”

Lời còn chưa dứt, cả người đã bị bế lên.

“Được A Ức.” Hắn đặt ta xuống giường, cúi người hôn hôn ấn đường ta, “Đứa bé ngoan của ta.”

Ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng dường như Linh Trạch đã không định nghe nữa, bốn môi kề nhau, ngăn toàn bộ lời của ta ở cổ họng.

Này không phải là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc thân mật như thế này, lại khác biệt hơn bao giờ hết.

Ta cảm thấy bản thân như muốn chết đuối, rõ ràng phải quen thuộc nhất làm sao để hô hấp trong nước, nhưng chính là ta cảm thấy mình sắp chết đuối rồi.

Thở không nổi, đầu lưỡi Linh Trạch chui vào hàm răng ta, chiếm cứ toàn bộ khoang miệng.

Đầu dần trầm xuống, thân thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà không còn sức lực. Ta giãy giụa, cắn đầu lưỡi hắn, muốn hắn tạm thời buông ta ra. Cũng không dùng lực gì lắm, Linh Trạch lại bị cắn đến cứng đờ trong nháy mắt, không tiếp tục động tác.

Ta thật sự thở phào nhẹ nhõm, lại có chút bất an, vừa định lui ra sau hỏi hắn có bị cắn đau hay không, không nghĩ tới ngay sau đó đầu lưỡi mềm ướt kia lại xâm nhập càng thêm kịch liệt. Đảo qua mỗi góc nhỏ, nuốt vào từng sợi chất lỏng bởi vì kích thích mà tiết ra, thẳng đến ta phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào không thể nào thừa nhận nữa, người kia mới thỏa mãn lui ra.

Ta cảm thấy mình sắp chết rồi.

Há mồm thở phì phò, ngực phập phồng kịch liệt, ta mơ mơ màng màng mở mắt, tầm mắt lại bởi vì nước mắt mà trở nên mơ hồ, không nhìn rõ được thứ gì.

Hàm dưới bị cứng rắn cố định, bóng người trước mắt dán đến càng gần, ngay sau đó, đôi mắt truyền tới xúc cảm mềm mại trơn ướt, hắn đang liếm nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt ta.

Ta co rúm người, muốn quay đầu qua chỗ khác, ngón tay Linh Trạch lại giống như kìm sắt, khiến ta không thể nhúc nhích.

Thậm chí sức lực kia mang theo chút thô bạo, khác hoàn toàn với tính tình ôn nhu ngày thường của hắn.

“Bệ hạ…”

Giọng vừa phát ra khỏi miệng, ngay cả bản thân ta cũng thấy hoảng sợ, quả thật giống như đang khóc, mang theo nghẹn ngào đáng thương.

Theo nức nở của ta, nghênh đón không phải là trấn an xoa dịu của hắn, mà là chinh phạt không chút nhân nhượng.

Xin tha cũng vô dụng, khóc kêu càng vô dụng.

Thân thể ta dưới trêu chọc của Linh Trạch run rẩy không ngừng, lòng sinh ra sợ hãi đối với xa lạ. (* 未知.)

“Ta là ai?” Hắn chống ở phía trên ta, bàn tay vuốt ve hai gò má nóng bỏng của ta.

Ta rút ra chút tỉnh táo từ trong đống hỗn độn mê mang nhìn đối phương, tay nắm lấy bàn tay to trên khuôn mặt ta kia, ngoan ngoãn cọ cọ.

“Vương của ta...”

Linh Trạch cười nhẹ một tiếng, rút tay ta, nắm lấy eo ta, lại hỏi: “Ngươi là ai?”

Ta?

“Ta là Mặc Ức...”

“Sai rồi.”

Hắn đè lưng ta, giống như một tín hiệu, tiếng nói vừa dứt, hắn liền thẳng tiến không chút lưu tình.

Hai mắt ta lập tức trợn tròn, không thể khống chế mà hét lên bởi vì đau đớn do vật lớn căng ra cơ thể, cả người đều đang kháng cự xâm nhập của đối phương.

Ta đau đến cả người phát run, giãy giụa muốn rời khỏi nam nhân, lại bị bàn tay có lực của Linh Trạch đè lại không cách nào nhúc nhích.

“Đau quá… ô ô đừng mà…”

Phần thống khổ không cách nào thừa nhận này khiến ta đột nhiên tỉnh táo lại.

Ta đang làm gì?

Đã nói không hiếm lạ, đã nói muốn tự do?

Ta thế này không phải là đang chứng thực thân phận luyến sủng của Bắc Hải Vương, cùng hắn thật không trong sáng sao?

“Ngươi nên nói, ngươi là Mặc Ức của ta.” Linh Trạch cọ đi nước mắt bên gò má ta, “Tiểu Dạ Giao của ta.”

Thân là Giao đực, theo bản năng ta không muốn nằm dưới hầu hạ, không muốn tự tôn bị giẫm đạp, nhưng thân là nhược giả, ta không thể không cúi đầu trước cường giả.

“Ta là của ngươi… ô ô ta là của ngươi...”

Thống khổ dần bị sung sướng thay thế, ta phát ra nức nở nghẹn ngào khó có thể nhịn xuống. Năm ngón tay leo lên tấm lưng trơn nhẵn rắn chắc, đầu ngón tay không cách nào kiềm chế mà dùng sức, sợi tóc dính bên gò má, bên tai đều là tiếng thở dốc thô nặng.

Ta giống như vẫn còn ở đêm hôm đó, Bạch Long để cho ta ngồi trên lưng hắn, mang ta ngao du ở trong bầy cá, chỉ là lần này Linh Trạch bay cóhơi xóc nảy, eo ta bị lăn lộn muốn gãy rồi.

“Đừng khóc.” Linh Trạch hôn hôn đuôi mắt ta.

“Chậm… chậm một chút a…. quá… a….” Lời ta nói không thành câu, trên người lầy lội bất kham, các loại mồ hôi, nước mắt, nước bọt dính đầy cả người.

Ta chống bả vai của nam nhân phía dưới, muốn giải cứu bản thân ra khỏi trạng thái xóc nảy, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, đối phương liền biết ý đồ của ta, đưa tay ấn ta xuống, tiến vào càng sâu.

“A!” Cần cổ ngửa cao, đôi mắt ngậm nước mở to, nước mắt im lặng chảy xuống theo khóe mắt.

Thân thể ngây ngô chưa từng trải qua lăn lộn như vậy, run rẩy mềm mại ngã xuống, rốt cuộc không nhấc lên nổi chút sức lực,

Linh Trạch vỗ về sống lưng ta, thân mật gọi ta “A Ức”, cả một giường lớn đều tản ra mùi d*m thủy.

“Vĩnh viễn là A Ức của ta, hứa với ta, vĩnh viễn không được phản bội ta.” Giọng của hắn ôn nhu lưu luyến, khiến ta không cách nào cự tuyệt.

“Được…” Hai mắt ta mông lung đẫm lệ, dễ dàng đồng ý với hắn.

Khi đó ta như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, dù cho ta vĩnh viễn là Mặc Ức, nhưng hắn yêu ta, cũng không phải bởi vì ta là Mặc Ức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play