Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Nghe Tiết Cảnh Chiến nói vậy, Lê Thiếu Hi đứng thẳng lưng, như thể người bị hỏi không phải là Nhạc Hi Hi, mà chính là cậu --- Tụ Đa Đa!

Không trách cậu khẩn trương, là do thực sự có quá nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm hướng bọn họ.

Với sự phối hợp hoàn hảo giữa Nhạc Hi và Tiết Cảnh Chiến, tỉ lệ sống sót trong Hắc Tràng này cao đến bất ngờ, bảy người chơi sống sót.

Trừ Nhạc Hi thuộc hội Đám Mây, những người còn lại đều thuộc về hiệp hội khác nhau.

Tiết Cảnh Chiến thuộc về Tinh Vực.

Năm người khác cũng thuộc về hiệp hội khác nhau.

Điều này có nghĩa là ít nhất có sáu hiệp hội đang theo dõi phát sóng trực tiếp.

Điều này đồng nghĩa với gì?

Nếu Nhạc Hi không trả lời tốt, ngày mai đồ đệ hắn, Lê Thiếu Hi có thể trực tiếp xuất đạo ở Vết Rách!

Sau mười ngày cần cù, cửa hàng Đám Mây đã nổi danh khắp Vết Rách.

Dù chỉ bán những vật phẩm thấp hơn cấp mười, giá niêm yết mỗi lần động chút là vài trăm vạn, đủ để gây xôn xao.

Mọi người muốn biết ba điều:

Thứ nhất, những trang bị đó có thể dùng trong hiện thực không?

Thứ hai, những trang bị đó có thể mang theo vào trận Hắc Tràng tiếp theo không?

Thứ ba, những trang bị đó được mang ra từ Hắc Tràng như thế nào!

Điều thứ nhất đã có đáp án, nhóm khách hàng đầu tiên đã tiêu phí giá tiền cao để trải nghiệm niềm vui khi dùng lá chắn miễn thương trong hiện thực.

Điều thứ hai vẫn đang được thí nghiệm, nhưng dù không thể mang vào trận Hắc Tràng tiếp theo, đây vẫn là một điều phi phàm.

Điều thứ ba là điều mọi người tò mò nhất, cũng là điều Tiết Cảnh Chiến đang hỏi.

Mọi người đều mong chờ đáp án!

Có nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Lê Thiếu Hi có thể không hoảng hốt sao!

Không phải là cậu không tin tưởng sư phụ của mình, mà vì quá tin tưởng nên cậu không chút nghi ngờ rằng Nhạc Hi sẽ ngay lập tức... mang cậu ra xuất đạo của vị trí C!

Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Nhạc Hi trả lời câu hỏi của Tiết Cảnh Chiến: "Có thể a."

Tất cả mọi người đều hít mạnh một hơi, trợn to mắt nhìn Toan Nghê.

Lê Thiếu Hi: "???"

Vân Duật hắng giọng nói, hỏi cậu: "Cậu là người gì đối với Nhạc Hi?"

Lê Thiếu Hi dừng một chút: "Đồ đệ...?"

"Có câu nói một ngày làm thầy, cả đời làm cha."

"Cho nên?"

"Cậu là con của hắn."

"???"

"Nhi tử chính là lão tử."

"?"

"Cho nên cậu có thể mang đồ vật ra khỏi Hắc Tràng, đồng nghĩa với việc hắn có thể mang đồ vật ra khỏi Hắc Tràng."

Lê Thiếu Hi: ".................."

Đây là logic gì vậy?

Sư phụ cậu sao có thể biết câu "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha" chứ!

Từ từ...

Lê Thiếu Hi hiểu ra, cậu nhìn về phía Vân Duật: "Lão đại..."

Vân Duật sờ sờ mũi: "Ừ, là tôi dạy hắn."

Lê Thiếu Hi: "......"

Không hổ danh là lão đại!

Khó trách Vân Duật không chút hoảng hốt. Anh có gì phải lo lắng! Dù Tiết Cảnh Chiến là thiên tài trong thiên tài, cũng chỉ nghe lời nói thật.

Mà từng câu từng chữ của Nhạc Hi là thật, chân thành đến không thể chân thành hơn.

- -- không nên xem nhẹ người thông minh.

Lê Thiếu Hi hiểu ý của Vân Duật, không phải là dặn cậu không được xem nhẹ Tiết Cảnh Chiến, mà là đừng xem nhẹ Vân Duật!

Những gì Lê Thiếu Hi nghĩ ra, Vân Duật đã nghĩ đến từ lâu.

Tai họa ngầm lớn nhất ở Đám Mây là Nhạc Hi, nhưng thu phục dễ dàng nhất cũng là Nhạc Hi.

Bất cứ máy phát hiện nói dối nào cũng không thể kiểm tra Nhạc Hi.

Cái đầu đơn giản của Nhạc Hi, cộng với sự tín nhiệm hoàn toàn vào Vân Duật, biến câu nói dối thành thật!

Vân Duật nói tiếp: "Cậu yên tâm, Tiết Cảnh Chiến thực sự rất thông minh."

Đối thoại tiếp theo của hai người trong Hắc Tràng càng thú vị hơn.

Tiết Cảnh Chiến: "Ngươi có năng lực này?"

Nhạc Hi vui vẻ: "Mới có."

Tiết Cảnh Chiến: "Vân Duật dạy ngươi?"

Nhạc Hi: "Không phải."

Tiết Cảnh Chiến khéo léo hỏi tiếp: "Vậy thì liên quan đến Giản Việt."

Nhạc Hi: "Đúng, đúng, đúng, là Giản Việt phát hiện!"

Đồ đệ bảo bối của hắn là Giản Việt phát hiện mà.

Tiết Cảnh Chiến không hỏi thêm.

Đề tài đột nhiên im bặt.

Nhạc Hi thúc giục hắn: "Mau giúp ta chứa đồ vật, nhớ trả lại khi về Vết Rách."

Tiết Cảnh Chiến: "Phiền toái."

Cho đến khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Lê Thiếu Hi vẫn còn đắm chìm trong những câu hỏi của Tiết Cảnh Chiến với Nhạc Hi.

Tiết Cảnh Chiến có hỏi không?

Hỏi.

Tiết Cảnh Chiến có câu trả lời không?

Hỏi được cái quỷ!

Tiết Cảnh Chiến thực sự không có cách nào tìm ra chân tướng từ Nhạc Hi sao?

Chưa chắc.

Vân Duật nhìn chằm chằm vào màn hình đang tối đi, mỉm cười: "Người thông minh không muốn biết đáp án, chỉ muốn tồn tại."

Lê Thiếu Hi: "......"

Đúng vậy, cậu đã nhìn ra, Tiết Cảnh Chiến đang giữ thăng bằng, hoặc có thể nói là phối hợp với Vân Duật.

Hiệu quả Vân Duật muốn đạt là ---

Khả năng đem đồ vật ra khỏi Hắc Tràng là kỹ năng đặc biệt của Đám Mây;

Người phát hiện là Giản Việt;

Người nắm giữ độc quyền là Vân Duật;

Hiện tại lại thêm người thực hiện là Nhạc Hi hoặc thậm chí là toàn bộ thành viên của Đám Mây.

Điều này có nghĩa là... muốn năng lực này?

Mấy người có đại lão cấp 99 không!

Muốn lấy sự độc quyền này?

Mấy người có tính kế thắng được Vân cáo già không!

Muốn quyền thi triển kĩ năng?

Các ngươi đánh thắng được Nhạc Hi và toàn bộ đám biến thái ở Đám Mây không!

Tiết Cảnh Chiến căn bản không muốn biết rốt cuộc ai là người có thể mang đồ vật ra từ Hắc Tràng, hắn chỉ biết Đám Mây đang dùng toàn bộ lực lượng hiệp hội để bảo vệ người đó.

Người khác không cần khiêu khích.

Huống hồ... Tiết Cảnh Chiến cũng không có hứng thú làm khó thằng ngốc này!

Quả thực là nhục trí thông minh của hắn.

Sau đó, hắn bị Nhạc Hi chọc tức: "A, phụ trọng của ngươi chỉ có 6!"

Tiết Cảnh Chiến: "......"

Nhạc Hi thở dài: "Năm đó ngươi xem nhẹ phụ trọng, giờ nên khóc đi."

Tiết Cảnh Chiến: "Nhạc Hi."

Nhạc Hi: "A?"

Tiết Cảnh Chiến: "Lăn!"

Loại việc thông minh quá bị thông minh phản, không cần nói cho Tiết tổng.

Cuối cùng, dù người đó thông minh như thế nào, ở trò chơi đầu tiên, hắn cũng không thể ngờ rằng thuộc tính râu ria này sẽ có ngày xoay ngược tình thế được như vậy!

Hắn chỉ thông minh, chứ không phải là nhà tiên tri!

Nhạc Hi nhẹ nhàng đơn giản kết thúc một Hắc Tràng cao cấp, đón tiếp hắn là Lê Thiếu Hi tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Một người khỏe chấp mười người khôn là thật sự.

Có một thân bạo lực này, cần gì đầu óc?

Vân Duật nhân cơ hội dạy bọn họ một bài học: "Biết nhiều thứ không bằng tinh thông một thứ, bất kể kĩ năng nào đến cực hạn đều có thể đột phá."

Ví dụ đầu óc sử dụng quá tốt, cho dù đánh giá năng lực cấp D, Tiết Cảnh Chiến cũng thành người xuất sắc trong đám người cấp 30 ở Vết Rách.

Ví dụ vũ lực quá mạnh, dù đầu óc chỉ cấp F, nhưng Nhạc Hi cũng có thể trở thành thú phá bỏ di dời đệ nhất của Vết Rách.

Lại ví dụ Lê Thiếu Hi kéo đầy phụ trọng, tương lai...

Khụ, bao nhiêu người đều hâm mộ đến mức nước mắt chảy từ khóe miệng!

"Đương nhiên," Vân Duật lại nói, "Cân bằng cũng rất quan trọng, không nhất thiết phải thông minh hay vũ lực cao, mà còn có thể tận dụng sở trường của mình, thu liễm khuyết điểm, cân bằng đến trạng thái tốt nhất, cũng rất lợi hại."

Thiên tài rất hiếm có.

Người bình thường mới là chiếm đa phần.

Mỗi người đều có sở trường của mình, nhưng khi đổi góc độ, sở trường chưa chắc đã là sở trường, điểm yếu chưa chắc đã là điểm yếu...

Không cần nghiên cứu kĩ xem điều gì đúng điều gì sai, chỉ cần thích ứng.

Rời khỏi Hắc Tràng, Nhạc Hi không mấy khác biệt so với trước khi tiến vào Hắc Tràng.

Bàn tròn hung tàn đối với tai thú mà nói... đều là trò đùa!

Vừa nhìn thấy Lê Thiếu Hi, hắn liền nhếch môi cười một cách gian tà, nhưng thực chất tất cả chỉ là biểu hiện giả dối.

Nhạc Hi đem những vật phẩm quý giá ra trưng bày: "Đều là thứ cậu thích!"

Hắn đặc biệt mang theo cả những cuốn sách kỹ năng và những trang bị lấp lánh ánh vàng rực rỡ.

Lê Thiếu Hi cũng cười, cúi đầu cùng Nhạc Hi xem xét những thứ hắn mang ra.

Sách kỹ năng thư, trang bị, vũ khí, dược tề...

Đều là những thứ tốt!

Đáng tiếc là cái thấp nhất cũng đạt cấp 32.

Lê Thiếu Hi nhìn thân thể nhỏ bé chỉ mới cấp 10 của mình...

Hận không thể tăng lên cấp 99 trong một đêm.

Vân Duật gom tất cả các món đồ lại: "Tôi sẽ giữ chúng, chờ đến khi Đa Đa lên cấp, chúng ta sẽ ấp nở chúng."

Nhạc Hi đáp: "Ừ ừ được!"

Về các vật phẩm từ Hắc Tràng mà Vết Rách mang đến, Vân Duật cũng đã có kế hoạch.

Theo đề nghị mạnh mẽ của Lê Thiếu Hi, Vân Duật đồng ý ấp nở trang bị miễn phí cho các thành viên hiệp hội, nhưng nếu muốn bán đồ thông qua cửa hàng Đám Mây, họ phải trả phí thủ tục ba phần, tự dùng thì không sao cả.

Cùng với đó, các thành viên trong hiệp hội có quyền ưu tiên mua sắm tại cửa hàng Đám Mây và hưởng giảm giá 30%.

Người trong nhà cũng là người, quy củ phải lập sớm, đặc biệt là đối với bác sĩ keo kiệt như Loạn Trần, cho hắn đồ miễn phí, hắn có thể lãng phí vô tội vạ!

Lê Thiếu Hi vẫn quan tâm đến sư phụ ngốc của mình. Khi Vân Duật vội rời đi, cậu khẽ hỏi: "Bình thường sư phụ có thường xuyên liên lạc với Tiết Cảnh Chiến không?"

Nhạc Hi mờ mịt: "Liên lạc làm gì?"

Lê Thiếu Hi: "..." Huynh đệ tốt làm bạn với nhau từ cấp 10 không nên liên lạc mỗi ngày để gắn bỏ tình cảm sao!

Nhạc Hi bừng tỉnh: "A, hắn còn giữ đồ của ta, ta phải đi tìm hắn!"

Nói xong liền biến mất, nhìn phương hướng thì có vẻ như hắn đến hiệp hội Tinh Vực.

Lê Thiếu Hi tức khắc đau lòng cho Tiết Cảnh Chiến.

Tiết cảnh chiến coi Nhạc Hi là bạn bè sao?

Nói là hắn coi Nhạc Hi là huynh đệ cũng không quá đáng.

Hắc Tràng đã tiết lộ nhiều chi tiết: hoàn toàn tín nhiệm, khăng khít ăn ý, cuối cùng bảo vệ --- đúng vậy, Lê Thiếu Hi đã nhìn ra, Tiết Cảnh Chiến phối hợp với Vân Duật chủ yếu là để bảo vệ Nhạc Hi.

Thay vì chờ người khác thử Nhạc Hi, không bằng hắn làm việc này trước tiên.

Tiết Cảnh Chiến không biết là có người đang xem phát sóng trực tiếp hắn sao? Hắn không biết câu hỏi của mình được cả nửa số người ở Vết Rách chờ đợi sao? Thậm chí, với thân phận hiện giờ của hắn tại Tinh Vực, Thần Xui Xẻo có thể không ám chỉ hắn một chút sao?

Nhạc Hi sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Tiết Cảnh Chiến biết nghĩ nhiều hơn. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói vài câu là đạt được một sự cân bằng đẹp mắt.

Tiết Cảnh Chiến chưa chắc đã muốn phối hợp với Vân Duật.

Bởi vì Nhạc Hi nên hắn mới nguyện ý phối hợp suôn sẻ như vậy.

Bốn ngày trôi qua, Lê Thiếu Hi, Tiểu Da Chùy, Bàn gia và Lam muội nghênh đón Hắc Tràng lần thứ nhất sau khi đạt cấp 10.

Theo lý thuyết có khả năng ghép trận chung với nhau rất lớn.

Bốn người đều mong chờ, đặc biệt là Bàn gia: "A di đà phật, thượng đế phù hộ, Thánh A La a kéo, hãy cho tôi được ghép trận cùng Đa ca..."

Lê Thiếu Hi có thể nói là người chơi mạnh nhất dưới cấp 20, ai được ghép trận với cậu chắc chắn sẽ sống sót!

Vân Duật không thể không cho họ một gáo nước lạnh: "Các cậu có lẽ không biết mỗi ngày có bao nhiêu Hắc Tràng cấp thấp..."

Anh vung tay lên, màn hình hiện lên khu vực bản đồ, rồi ấn nhẹ vào phía dưới bên trái, trên bản đồ sáng lên vô số điểm đỏ.

Đám Bàn Gia đã tiếp thu "giáo dục cơ sở", biết nguồn gốc của tràng, nhưng khi thấy nhiều điểm đỏ như vậy, họ vẫn không khỏi ngạc nhiên: "Này, này... cũng có quá nhiều!"

Vân Duật: "Hiện đại, áp lực tâm lý của con người rất lớn."

Hắc Tràng ra đời từ tuyệt vọng mà không ai có thể kiềm chế.

Người tuyệt vọng không phải là bản thể của Hắc Tràng mà là mồi, loại cảm xúc tuyệt vọng dẫn Hắc Tràng đến ô nhiễm người đó, và trò chơi là phương tiện để chúng tấn công.

Lam muội vẫn tò mò: "Nếu Hắc Tràng đều dùng trò chơi làm phương tiện, sao còn phải không ngừng đẩy ra trò chơi mới?"

Các quốc gia hoàn toàn có thể kiểm soát trò chơi, để không trò chơi nào ra đời.

Vân Duật cười giải thích: "Mười mấy năm trước, Hắc Tràng dùng phim ảnh làm vật dẫn, ba mươi năm trước là tác phẩm văn học, ở thời điểm sớm hơn là chuyện dân gian..."

Vật dẫn chỉ là vật dẫn, mất trò chơi sẽ có vật dẫn mới.

Đây là trị ngọn không trị gốc.

Thay vì để Hắc Tràng ô nhiễm vật dẫn khác, không bằng để chúng tập trung vào trò chơi.

Ít nhất, trò chơi dưới sự quy hoạch của Vết Rách sẽ mang lại nhiều quyền lợi hơn cho người chơi.

Lam muội hỏi một câu mỗi người mới đều băn khoăn: "Vì sao tràng lại ra đời?"

Vân Duật đưa ra đáp án trước đó anh đã dùng để trả lời Lê Thiếu Hi.

"Thế giới này, chúng ta như kiến nhìn không thấy hết."

Không phải vì anh nói cho có lệ với Lê Thiếu Hi, mà là sự thật.

Đừng nói là đối với vũ trụ, đối với trái đất, con người rất nhỏ bé.

Ếch ngồi đáy giếng dù thế nào cũng không thể nhìn thấy hết bầu trời.

Bất kỳ suy đoán ở trước mặt chân tướng cũng trở thành trò đùa.

Vân Duật khẽ thở dài: "Có lẽ là thế giới đang tranh đấu với nhau, nhưng với cảnh tượng khổng lồ như vậy, đôi mắt nhỏ bé của chúng ta sao nhìn thấy hết được."

Lê Thiếu Hi đáp: "Một người không thể nhìn thấy, nhưng vô số người cùng nhau nhìn thì có thể thấy toàn cảnh."

Vân Duật ngẩn ra.

Lê Thiếu Hi: "Làm tốt việc của mình, đáp án sẽ dần hiện rõ."

Vân Duật nhìn Lê Thiếu Hi, khóe miệng cong lên: "Tuy rằng không nên so sánh như vậy nhưng ngàn dặm đê có thể bị hủy bởi ổ kiến, vậy cùng nhau cố gắng đi, nhóm kiến nhỏ!"

Một lần nữa tiến vào Hắc Tràng, Lê Thiếu Hi không còn khẩn trương mà thậm chí cậu còn cảm thấy mong chờ.

Cậu sẽ gặp lại Giản Việt sao?

Chắc chắn sẽ!

Cậu tin Giản Việt có thể tìm được cậu, có thể vào Hắc Tràng cậu đang ở để đóng vai NPC.

Và cậu nhất định sẽ kết thúc Hắc Tràng, dẫn Giản Việt ra ngoài.

Lần này Giản Việt sẽ có thân phận gì?

Lê Thiếu Hi không nghĩ rằng mình lại chờ mong được vào Hắc Tràng hùng tàn đáng sợ đến vậy.

Đám người Vân Duật đi Vết Rách, Loạn Trần lười biếng ngồi trên sofa xem trực tiếp.

Bốn ma mới của Đám Mây không vào cùng một Hắc Tràng, nhưng may mắn là được chia thành hai đội.

Bàn Gia đại khái là cầu thần bái phật có hiệu quả, thực sự được ghép trận cùng Lê Thiếu Hi.

Tuy nhiên, sau khi xem qua giới thiệu trò chơi, Vân Duật khó nói liệu đây là "vận may" hay "vận xui" cho Bàn Gia.

Nghĩ đến may mắn của Lê Thiếu Hi và Giản Việt là số 0...

Mà Bàn Gia được ghép trận với cả hai người...

Lê Thiếu Hi không biết đồng đội của mình là ai, cậu chỉ thấy giới thiệu trò chơi hiện ra trước mắt.

Trừ bỏ đại thần Nhạc Hi, cả Vết Rách không có người thứ hai tắt trang giới thiệu ngay khi nó hiện ra.

Phải cẩn thận đọc, nó có liên quan đến tính mạng.

Tên trò chơi: [Khoảng cách A đồng học tử vong còn sáu giờ].

Giới thiệu trò chơi: Cao trung Sùng Hiền là một trường học có ký túc xá, qua bao năm đã có rất nhiều học sinh xuất sắc. A đồng học từ khi nhập học đến nay vẫn luôn đứng đầu lớp, hắn là niềm tự hào của trường Sùng Hiền. Nhưng nguy cơ đang rình rập, sáu giờ sau, A đồng học sẽ chết tại cao trung Sùng Hiền.

Điều kiện thông qua: Ngăn cản A đồng học tử vong.

Thời gian trò chơi: Ba hiệp.

Số người chơi: 5 người.

Thân phận ban đầu: Đang lựa chọn.

Nhìn thấy những thông tin này, Lê Thiếu Hi giật mình. Trong lòng cậu dấy lên nỗi lo: Mong rằng Việt ca của cậu đừng là A đồng học!

Lần này hệ thống nhắc nhở khác trước đây, trước đây thời gian trò chơi đều là vài ngày, lần này chỉ có ba hiệp, làm cậu càng lo lắng hơn.

Giản Việt đừng đóng vai A đồng học, đây rõ ràng là một quỷ đáng thương.

Tử vong gì đó, dù là giả, cậu cũng luyến tiếc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play