Edit: Cá yêu đời

Lư Khánh đưa cô vào trong rồi rời đi luôn. Liên Đăng đứng một mình ở đó, không biết phải làm gì, bởi vì quá yên tĩnh nên tiếng tim đập của cô trở nên rõ hơn bao giờ hết. Dần dà, có tiếng gì đó đập cộc cộc trên sàn nhà hòa cùng tiếng nhịp tim. Cô nín thở lắng nghe, tiết tấu càng lúc càng dồn dập. Bỗng nhiên, có thứ gì đó to bằng móng tay lăn ra khỏi cung điện, lăn thẳng đến bên cạnh cô.

Cô cúi người nhặt lên, là một hạt châu trong mờ, giơ lên trước ánh sáng thì có thể nhìn được những sợi tơ như những râu lúa mạch ở bên trong. Liên Đăng bóp mạnh hạt châu, rất cứng, không biết là thứ gì. Đang thấy kì lạ thì một giọng nói lạnh nhạt, không chút cảm xúc bỗng truyền tới từ sau lớp rèm che: "Đây là giao châu, đeo bên mình có thể trị được bách độc."

Cô kinh ngạc nắm chặt hạt châu trong tay, thấy sau chiếc rèm có thấp thoáng bóng người đang đứng chắp tay. Chỉ là cách khá xa nên không thấy rõ đường nét gương mặt.

Liên Đăng có ấn tượng với giọng nói này, chắc là đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Cô vẫn cho rằng quốc sư đã rất già, người có tuổi không thể nào có giọng nói trong trẻo như vậy được. Chẳng lẽ cô đã đoán sai ngay từ đầu rồi sao? Hoặc giả, cái gọi là thọ ngang Đại Lịch chỉ là lời đồn nhảm?

Lòng hiếu kì bị gợi lên. Cô cố gắng nhìn về phía đó, nhưng chung quy thì cô vẫn có điều kiêng kị nên cũng không tiện làm quá chừng. Tiếc là ánh mắt không mọc được tay, không thể vén bức rèm kia lên. Cô thấy vô vọng nên đành từ bỏ, vái chào qua lớp rèm che: "Đường đột bái kiến, làm quấy rầy quốc sư thanh tu, mong quốc sư thứ tội. Không biết trước đó trưởng sử đã chuyển lời thay tôi hay chưa? Tôi đến từ Đôn Hoàng, đã bái lạy làm học trò của Vương A Bồ hơn hai năm..."

"Cha cô là phó đô hộ An Tây - Bách Lý Tế?"

Thân phận của cô hơi phức tạp, nhưng đã giới thiệu bản thân thì cũng nên cố gắng nói uyển chuyển một chút. Không ngờ quốc sư chỉ hỏi một câu đã chặn đứng cô. Như thế cũng tốt, không cần phải giả vờ giả vịt thì càng tự nhiên hơn.

Cô dần thả lỏng tâm trạng, buông tay đáp phải: "Tôi được A Bồ đào ra từ trong ghềnh cát Qua Bích. Khi đó tôi chỉ còn một hơi thở, may mắn sống tiếp. Nhưng tôi đã quên hết chuyện lúc trước, A Bồ đã nói cho tôi thân thế của mình, nói cha tôi là Bách Lý Tế."

Quốc sư im lặng, bóng người sau rèm chậm rãi đi lại, đến gần bức rèm hơn, hồi lâu sau mới nói: "Nếu đã trở về từ cõi chết, tại sao không tìm một nơi ẩn thân mà lại tới Trường An?"

Thật ra hôm tới Thái Thượng thần cung, Lư Khánh đã tiết lộ là quốc sư đã biết hết mọi chuyện. Cộng thêm việc người mà cô gặp trước đó cũng nói rằng chàng ta rất quen thân với Vương A Bồ. Vậy thì có lẽ ở trong Thái Thượng thần cung, bí mật của cô hoàn toàn chẳng đáng gọi là bí mật. Đã thế thì cứ dứt khoát nói thẳng, nếu quốc sư có ý ngăn cản thì đã chẳng cho cô ở lại đây hai ngày nay.

Liên Đăng ngước lên, đáp lời một cách vô cùng kiên định: "Trước mặt quốc sư, tôi không dám nói nói lời giả dối. Tôi đã từng hỏi thăm người khác về cuộc đời của cha tôi. Lúc đó cha tôi bị định tội là bởi vì trong triều đồn rằng ông ấy cấu kết với Đột Quyết. Nhưng tôi đã ở Tây Vực cả một thời gian dài, người Đại Mạc đều biết rằng Bách Lý Đô hộ ba lần dẹp yên chiến loạn, lập được công lao hiển hách cho Đại Lịch. Người như thế nếu có lòng cấu kết với Đột Quyết thì đến giờ phủ Đô hộ An Tây vẫn còn tồn tại được ư? Cả nhà Bách Lý Tế bị định tội, chỉ còn lại một mình tôi. Nếu tôi còn sống thì không thể để cha mẹ chết oan được."

Người sau rèm nghe xong chỉ im lặng, không hề cảm thấy kinh ngạc trước sự thẳng thắn của cô. Điều lạ lùng duy nhất là giọng điệu của cô không hề có bất cứ sự phẫn nộ nào. Không có nỗi hận khắc cốt ghi tâm, thậm chí lông mày cô cũng chẳng hề nhíu lại, vậy thì sự cố chấp ấy từ đâu mà có? Quốc sư khẽ thở dài: "Quả thật rất đáng tiếc cho Bách Lý Đô hộ. Nhưng "năm đời thì hết" là số mệnh khó tránh khỏi của rất nhiều khai quốc công thần. Chẳng thà nghĩ thoáng hơn, hôm nay là dao thớt, mai đã thành thịt cá. Cô không ra tay thì cũng có người khác làm thay thôi."

Liên Đăng lặng thinh, trong lòng sáng tỏ như gương. Tổ tiên của dòng họ Bách Lý là võ tướng đã theo Thái Tổ đi chinh chiến, được Thái Tổ hoàng đế coi trọng nhất. Con cháu dòng họ Bách Lý dũng mãnh thiện chiến, truyền đến đời của Bách Lý Tế là đời thứ năm. Dường như đời thứ năm là cái dớp của tất cả các danh gia vọng tộc. Qua đời đời tích lũy, không suy tàn thì cũng sẽ bị hiềm nghi vì công cao lấn chủ, hậu quả đương nhiên rất nghiêm trọng.

Bách Lý Đô hộ đánh đâu cũng đại thắng, thành ra chiến thắng đã thành lẽ thường, thỉnh thoảng chiến bại lại khó lòng được tha thứ. Ba năm trước, trong một lần thất thủ trước Đột Quyết, cầu viện mà không được nên ông muốn rút lui vào quan nội. Hoàng đế phẫn nộ, phong bế Dương Quan, vứt bỏ tám ngàn binh mã ở Qua Bích mênh mông. Cô không thể tưởng tượng nổi khi ấy ông ấy đã phải chịu sự đả kích và đau khổ đến dường nào, ấy vậy mà ông vẫn tạo ra kì tích, đẩy lùi đại quân Đột Quyết, kéo dài chiến tuyến đến tận Ba Tư.

Chiến bại là sỉ nhục, chiến thắng lại không thể nào lý giải. Đám quan viên trong triều đã quen sống trong nhung lụa, bị sự phú quý làm úng não, những điều không hợp với lẽ thường thì ắt có bẫy. Nếu không phải người Đột Quyết tha cho ông một lần thì sao ông có thể sống tiếp được? Thế là có kẻ dâng sớ bẩm tấu quân vương, tru sát Bách Lý Tế ở thành Toái Diệp, vinh hiển truyền đời của khai quốc công thần cũng dừng lại ở đây.

Có lẽ mỗi người đều có số kiếp khó lòng tránh thoát. Liên Đăng nghe hiểu đại khái, có thể xâu chuỗi lại đầu đuôi câu chuyện, dùng góc độ người xem mà suy xét một cách đầy tỉnh táo.

Nhưng cô không tin vào nhân quả báo ứng, cũng không có kiên nhẫn để chờ đợi.

"Trông chờ vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Thời gian của tôi có hạn, xong chuyện phải lập tức quay trở lại Đôn Hoàng, Tôi không yên tâm để một mình A Bồ ở Minh Sa Sơn. Nếu đã đến Trường An thì không có lí gì lại tay trắng ra về." Cô chắp tay lại: "Tôi tới chuyến này một là để cảm ơn quốc sư, hai là tạm biệt. Quấy quả hai ngày, cũng nên cáo từ rồi..."

Ngoài điện dần nổi gió, cuốn những bông tuyết đến dưới mái hiên, cuốn cả vào trong điện. Cô đứng ở đó, đang nói năng có trước có sau thì bỗng bị phân tâm. Cô đánh mắt nhìn qua bức rèm đang bay lất phất, chợt một gió thổi qua, cuốn bức rèm lên phân nửa.

Trông thấy vạt áo của quốc sư rồi... Dù sao thì Liên Đăng cũng chưa lớn là bao, bề ngoài thì có vẻ chững chạc nhưng thực ra trong lòng vẫn chỉ là cô thiếu nữ. Quốc sư không lộ mặt giống như việc chỉ dán câu đố mà không công bố đáp án vậy. Cô muốn tìm tòi thực hư nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm lại, chỉ nuốt nước bọt mà nói tiếp: "Từ lúc vào Trường An đến giờ, tôi mới chỉ gặp hai người là tướng quân Vân Huy và Thượng thư tỉnh. Sau này ra ngoài rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn, không gây ra phiền phức cho Thái Thượng thần cung, xin quốc sư yên tâm." Vừa nói, cô vừa hơi cúi người xuống, thầm mong gió to hơn, to hơn nữa...

Trông thấy quả cầu hương thơm mạ vàng mà quốc sư đeo trên vạt áo rồi, cô nhảy cẫng lên. Quả cầu ấy được chạm rỗng bằng đồng, độc đáo, tinh xảo đến từng đường nét điêu khắc, kết hợp hài hòa với chiếc lan bào không nhuốm bụi trần của quốc sư. Không quá xa hoa nhưng lại có sức mạnh khiến người ta chấn động.

Mà có lẽ người sau bức rèm vẫn chưa quá để ý đến cô, nghe cô đáp vậy thì chỉ nói với vẻ hờ hững: "Trường An không giống Đôn Hoàng, gió tuyết quá lớn, đi lại khó khăn, chờ tuyết ngừng rồi đi cũng không muộn. Nếu Vương Lãng đã bảo cô tới thần cung thì tôi cũng không thể phụ sự nhờ vả của bạn cũ được. Nếu gặp phiền toái gì thì cứ nói với Lư trưởng sử là được."

Liên Đăng miệng thì đáp ứng nhưng lại chẳng nghe rõ quốc sư đang nói gì. Sự chú ý của cô đã đặt hết lên chiếc rèm tơ, gió như đang trêu đùa cô, cứ cuốn rèm luôn thiếu một chút nữa thôi rồi lại để bức rèm chậm rãi buông xuống. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, càng lúc càng cúi thấp xuống theo chiếc rèm, gần như đụng cả vào cột nhà.

Người sau rèm phất tay áo, vẫn bình tĩnh nhìn cô. Lúc mới vào, lời nói hành động của cô chuẩn mực, già dặn trước tuổi. Không ngờ mới chỉ qua nửa tuần trà mà cô đã thành ra như vậy. Thế nên trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, dễ dàng bị phân tán sự chú ý. Hoặc giả, cô quá tin tưởng Vương Lãng nên Thái Thượng thần cung mới khiến cô cảm thấy rất an toàn!

Quốc sư buông tay xoay người sang. Gió lướt qua lưng quốc sư, cuốn bức rèm tơ trước mặt lên. Quốc sư đã nhìn thấy mặt cô, trẻ trung, tràn đầy vẻ phấn chấn. Gió bấc và Đại Mạc chẳng hề làm tổn thương làn da cô. Cô không giống với đại đa số những người lớn lên ở Tây Vực, còn chưa già mà gương mặt đã nhuốm màu thời gian. Cô vẫn rất tươi tắn, đường nét mỹ lệ, đôi mắt trong veo. Vẻ đẹp vừa đủ, phong thái vừa đủ, không thừa không thiếu, hết thảy đều vừa vặn.

Đối với Liên Đăng, chỉ cái nhìn thoáng qua trong giây lát bức rèm bị cuốn lên thôi đã đủ để khiến cô chấn động đến mức hồn vía lên mây.

Cô cứ chờ quốc sư xuất quan, ai ngờ ngay buổi tối đầu tiên vào thần cung, cô đã gặp quốc sư rồi. Thậm chí mới gần đây thôi, lúc cô nhảy xuống khỏi bờ tường, cô còn nói chuyện với chàng ta. Thảo nào trước đấy cô lại cảm thấy người này có quen biết Vương A Bồ, thì ra chàng ta chính là quốc sư. Cô chưa bao giờ thấy oán trách lời Đàm Nô nói không đáng tin như lúc này. Cô ấy nói quốc sư còn nhiều tuổi hơn cả Đại Lịch, phải tầm một trăm tám mươi tuổi rồi. Vậy rốt cuộc người trước mắt cô là sao đây? Ngoài việc lâu lâu mới chớp mắt một lần thì chàng ta chẳng có liên quan đến mấy chữ già nua yếu ớt cả.

Cũng may mà cô giỏi kiềm chế cảm xúc. Đầu cô suy nghĩ thần tốc, nét mặt đã về lại bình thường. Cô bắt đầu hoài nghi liệu có phải trong thần cung có một người khác trông giống quốc sư hay không? Nếu không thì những chuyện xảy ra tối qua thật sự quá khó giải thích. Cô muốn hỏi thẳng chàng ta nhưng lại không đủ can đảm. Tựa như không dám làm càn trước mặt Phật Tổ vậy, bản thân câu hỏi như vậy đã là một sự khinh nhờn đối với chàng ta.

Cô giấu kín nỗi nghi ngờ này trong lòng. Mới vừa rồi còn trò chuyện mà bây giờ lại chẳng biết phải nói gì. Cô chần chừ hồi lâu rồi mới hỏi dò: "Thứ lỗi cho sự đường đột này của tôi... Các hạ là quốc sư ư?"

Chàng ta bước ra, đôi giày mũi vểnh giẫm lên nền gạch hoa sen, lặng lẽ bước tới. Đến trước mặt cô, chàng ta liếc sang: "Phải. Chắc hẳn Vương A Bồ đã nói với cô, quốc sư tên là Lâm Uyên."

Lòng cô giật thót, chợt nhớ mới lúc trước thôi, cô còn hỏi tên chàng ta qua màn gió tuyết. Có lẽ cảm thấy bị xúc phạm nên lúc ấy chàng ta không hề trả lời. Vậy mà chỉ mấy canh giờ sau, cô tìm tới cửa, không cần hỏi mà chàng ta đã nói luôn cho cô, hai chữ này đủ để cô nghĩ cả buổi rồi.

Liên Đăng thấy vô cùng lúng túng, không ngờ lại có màn gặp gỡ kì lạ như thế này. Cô lùi về sau một bước, hành lễ với chàng ta: "Lúc trước là tôi đã lỗ mãng, có gì thất lễ, mong quốc sư lượng thứ." Cô nghĩ một lát, dù hết sức mất mặt nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, nịnh bợ một cách nhạt nhẽo: "A Bồ từng tán thưởng khí khái của quốc sư. Hôm nay có dịp may được gặp quốc sư, quả là như núi cao vời vợi, khiến người ta kính nể."

Lâm Uyên tự động bỏ qua mấy lời nịnh bợ vẫn còn ngượng mồm của cô mà lẩm bẩm: "Vương Lãng mà lại nói tốt về tôi ư? Thật là hiếm thấy. Lúc trước cậu ta tới tìm tôi để đánh cờ thường tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai chỉ vì một quân cờ. Bây giờ xa rồi, có lẽ cả đời này chẳng còn gặp nhau nữa mà lại nhớ tới điểm tốt của tôi ư?"

Liên Đăng bị chàng ta nói như vậy thì càng lúng túng hơn. Đương nhiên là Vương A Bồ chưa bao giờ khen chàng ta. Lúc đưa lạc đà cho cô, anh ta có nói tới đến Lâm Uyên, chỉ đánh giá qua bốn chữ: Cao ngạo, lạnh lùng. Nhưng sao cô có thể nói ra mấy lời này được? Cô ho húng hắng để lấp liếm: "Đánh cờ là thú vui tao nhã. Cho dù có vì thế mà nảy sinh tranh cãi thì cũng không coi là thật. A Bồ một thân một mình ở bên ngoài, miệng thì nói Đôn Hoàng tốt nhưng có những lúc lại trông thấy huynh ấy âu sầu ngắm trăng. Thật ra huynh ấy cũng nhớ nhà. Huynh ấy vẫn luôn giữ gìn tấm lệnh bài của thần cung, có thể thấy huynh ấy rất quý trọng tình nghĩa với quốc sư. Tôi có hai người bạn, cũng hay đấu võ mồm với mấy tỷ ấy nhưng chẳng ai giận ai hết. Thế nhưng khi nói chuyện với người lạ, tôi lại rất chú ý chừng mực, nói năng khách sáo, bởi vì tôi coi họ là người ngoài." Chỉ vì một lời nói dối mà cô phải trịnh trọng nói vòng vo một thôi một hồi. Liên Đăng tự cảm thấy là đã vô cùng hợp tình hợp lý, cuối cùng còn tổng kết lại: "A Bồ không coi quốc sư là người ngoài mà là người bạn tốt nhất của A Bồ. Tương tư hoài, thương nhớ mãi, quốc sư luôn ở trong lòng A Bồ. Thế nên lúc chúng tôi chuẩn bị lên đường tới Trường An, huynh ấy cứ căn dặn mãi, nhất định phải tới thăm hỏi quốc sư."

Lâm Uyên nghe cô thao thao bất tuyệt, câu "Tương tư hoài, thương nhớ mãi" khiến chàng ta bật cười. Chàng ta biết dụng ý của Vương Lãng khi bảo Liên Đăng tới Thái Thượng thần cung. Song dường như cô cũng không muốn đi đường tắt. Giống như lời cô nói trước đó, không thể dựa vào người khác mà chỉ có thể dựa vào bản thân. Quả là có phong thái ngông nghênh của Bách Lý Tế."

- -

*Thành Toái Diệp: hay thành Tố Diệp, Токмок/Tokmok, là một thành phố ở Thung lũng Chuy, phía bắc Kyrgyzstan, phía đông thủ đô Bishkek, Cư-rơ-gư-dơ-xtan (Kyrgyzstan).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play