Kinh Độ Vong

Chương 59


1 năm

trướctiếp

Dịch: Cụt

Beta: Cá ghét chương này lắm, ai bảo nó có H

Liên Đăng bưng mặt: “Đang trên đường hành quân mà! Huống hồ Phương Châu từng nói với tôi, tình huống của chàng không thích hợp thành thân…”

Chàng ta không nhịn được ngắt lời cô: “Quay về tôi phải cho Phương Châu một bài. Cậu ta biết rõ chuyện của bản thân tôi hơn tôi chắc?”

Thành thật mà nói thì Liên Đăng không hề bài xích có gì đó với chàng ta, dân phong Đại Lịch phóng khoáng, quan niệm trinh tiết không nghiêm ngặt đến hà khắc như những triều đại trước. Một cô gái thích một vị lang quân, vui thì lấy, không vui thì dẫu có thân mật da thịt với người ta cũng vẫn có thể chọn người ưng ý khác. Đương nhiên, cô một lòng một dạ với chàng ta, nhưng nếu lỡ xuân nồng một giấc lại làm chàng ta bạc đầu sau một đêm thì đúng là mất nhiều hơn được.

Chàng ta cứ nhằng nhẵng mãi, còn khó đuổi hơn cả trẻ con vòi kẹo, cô chỉ có thể ra sức đẩy chàng ta. Thực sự không đẩy được, cô bèn đạp một chân lên bụng chàng ta, cuối cùng đẩy ra, vừa nóng nảy vừa lúng túng nói: “Chàng không sợ chết à!”

“Không sợ.” Chàng ta đáp đến là vang dội. Cô nào hiểu được rằng một khi ý niệm phá giới đã trỗi dậy thì sẽ mang uy thế tựa dời non lấp biển. Chàng ta vươn hai tay, không với được người cô thì sốt ruột: “Vậy tôi không làm gì nữa, nàng phải cho tôi ôm đó.”

Cô không còn cách nào khác, cuối cùng đành thu chân, nhỏ giọng nói: “Phải nghe lời, bằng không từ nay không chơi với chàng nữa.”

Chàng ta nghe mà buồn cười, gắng kiềm chế, quay đầu nhìn ánh trăng rọi vào từ bên ngoài. Hương thơm trong tóc cô tràn ngập trong không gian mờ tối, chàng ta nhắm mắt lại hôn trán cô: “Tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, ba năm cuối cùng nhiệt độ cơ thể sẽ ấm trở lại, sẽ càng ngày càng giống người thường hơn. Người thường có thất tình lục dục thì có gì sai trái à? Tôi có trách nhiệm cần gánh, cũng có người mình yêu, ở bên nàng sẽ bất giác nảy sinh rất nhiều dục vọng.”

Chàng ta nói không còn nhiều thời gian làm tim cô nhói lên. Trong bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn chàng ta, chỉ thấy đường nét mơ hồ, vẫn là dáng vẻ quen thuộc. Cô đưa tay xoa cổ chàng ta: “Tôi chỉ sợ như vậy không tốt cho chàng, cũng không suy xét gì khác.”

Chàng ta nói với giọng đau thương: “Ừm. Tôi biết.”

Liên Đăng đau lòng, chàng ta càng như vậy càng khiến cô khó lòng từ chối. Cô nhổm dậy, hôn lên sống mũi cao thẳng của chàng ta: “Tôi mi mi bù đắp cho chàng vậy.”

Chàng ta nằm đó, lòng bàn tay rịn mồ hôi: “Nàng phải chủ động hơn mới phải.”

Cô thở dài, mút cánh môi mềm mại của chàng ta mấy cái. Người yêu nhau làm chuyện này không cần huy động cảm xúc cũng có thể lập tức trút toàn bộ tình cảm vào. Lúc gắn bó răng môi cùng chàng ta, trong lều ngập tràn hương vị ngọt ngào. Đầu óc váng vất, lời vừa nói chẳng nhớ rõ được mấy, tiếng chàng ta hổn hển thở dốc như một liều xuân dược, ném cô vào lò luyện. Thân thể trẻ trung như cây hắc mai biển sinh trưởng trong sa mạc, ương ngạnh, có ý chí của riêng mình. Cánh tay cô luồn qua nách chàng ta, ôm lưng chàng ta, nếu hiện giờ sáng đèn thì đúng thật có thể nhìn thấy cô rất ư chủ động.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Quốc sư trộm cười, nhưng chỉ ở trong lòng, bây giờ không thể quấy nhiễu cô được, hiếm khi nào cô thông minh đáng yêu đến thế… Cái lưỡi kia quả thực linh hoạt, lượn quanh đầu lưỡi chàng ta, mừng vui không ngơi nghỉ. Chàng ta cuốn lấy cổ cô, cần cổ mảnh dẻ yếu ớt, thậm chí chàng ta còn chẳng dám quá mạnh tay. Chàng ta là quốc sư có mưu có dũng, một lúc có thể phân tâm ra làm mấy việc. Chàng ta lặng lẽ rút đai buộc áo trong của cô ra, cô không phát hiện, sau đó là đến lúc chàng ta phát huy rồi.

Chàng ta lật người, một lần nữa đặt cô xuống chiếu, hôn lên vành tai và cần cổ cô, nhẹ giọng thủ thỉ: “Tôi sợ nàng không cần tôi… Nàng sẽ mãi mãi yêu tôi phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp