Liên Đăng không hiểu hàm ý trong lời chàng ta, nhưng nhìn đám người đang ùn ùn kéo đến với khí thế hung hăng thì tuyệt đối không phải dáng vẻ đi mời quốc sư.
Kim Ngô Vệ là đội quân cạnh đế vương, ai nấy đều được huấn luyện nghiêm khắc. Chúng không giống với đám nha dịch Đại Lý tự, tạm thời không nói đến sự khác biệt về sức mạnh, ý nghĩa tượng trưng cũng khác một trời một vực. Phải thế nào mới có thể điều động Kim Ngô Vệ? Không phải tru sát đám nghịch đảng thì tuyệt đối không cần đến.
Liên Đăng lui về sau hai bước, dường như quốc sư không hề có ý trốn tránh. Nhưng với cục diện lúc này, không rút lui thì chỉ còn nước ứng chiến. Với khả năng của quốc sư, chưa chắc chàng ta đã không xử lí được đám Kim Ngô Vệ. Nhưng sau đấy thì sao? Lúc này, “Quốc sư” vẫn đang đứng hiên ngang trên tế đàn, còn chàng ta lại từ quốc sư thật thành kẻ giả mạo.
Mưu đồ chiếm đoạt vị trí quốc sư ấp ủ bao lâu nay của Phương Châu đã thành hiện thực. Thảo nào mọi việc đều nhằm vào cơ thể của chàng ta, rồi cuối cùng là tráo đổi thân phận. Không ngờ kẻ làm điều ác lại là Xuân quan. Bây giờ, anh ta đã trở thành quốc sư.
Liên Đăng cũng láng máng hiểu được chuyện này. Quyền lực là thứ rượu ngon, uống nhiều sẽ nghiện. Quốc sư đã nâng đỡ một tên thuộc hạ lòng lang dạ thú, Xuân quan đã không còn thỏa mãn với chức vụ hiện tại nữa. Anh ta muốn trở thành quốc sư. Vậy thì nhất định phải xử lí quốc sư thật, thế nên đám Kim Ngô Vệ xách hoành đao mới xuất hiện ở đây.
Muốn tranh luận phải trái với chúng ư? Chúng chỉ phụng mệnh “quốc sư”, sẽ không cho chàng ta cơ hội dây dưa. Một khi đuổi tới nơi, chúng sẽ lập tức đại khai sát giới, bởi vì ở đây có một kẻ phản tặc đại nghịch bất đạo đang ẩn náu. Liên Đăng lòng như lửa đốt. Cô tóm chặt chàng ta: “Tránh voi chẳng xấu mặt nào, tránh đi trước rồi tính kế sách sau.”
Kim Ngô Vệ đã sắp đuổi đến nơi, cách đó không xa bỗng có tiếng ngựa hí truyền tới, Đàm Nô đánh chiếc xe ngựa nóc bằng chạy như bay về phía họ. Gần đến nơi, cô hét lớn lên, Liên Đăng vừa kéo vừa tóm quốc sư lên xe ngựa.
Quốc sư nhìn mọi thứ dần xa với vẻ bi thương, dường như vẫn không thể nào chấp nhận chuyện này: “Bổn tọa cứ thế bị cậu ta thay mận đổi đào ư?”
Liên Đăng thở dài: “Nhìn tình hình thì đúng là thế.”
Mắt chàng ta hiện vẻ tàn độc: “Hay cho chiêu rút củi đáy nồi, lúc trước quả thật bổn tọa đã coi thường cậu ta rồi.” Đoạn, chàng ta lại cất cao giọng: “Bổn tọa phải vào cung gặp thánh thượng, đi đường Chu Tước.”
Thế nhưng, chàng ta đã đánh giá thấp năng lực của Phương Châu. Trong ngoài hoàng thành đều được canh phòng nghiêm ngặt gấp mười lần bình thường. Thế nên, mọi việc Phương Châu làm hôm nay không phải hành động cá nhân mà còn có thế lực lớn hơn đứng sau. Có người muốn tiêu diệt vị quốc sư khai quốc đã đứng trên cả hoàng thất Đại Lịch hàng trăm năm nay. Phương Châu chỉ là nhân vật nhãi nhép mà kẻ đó mượn tay để gây rối thôi. Kẻ đứng sau thao túng có thể là các vị hoàng tử, thậm chí cũng có thể chính là đương kim thánh thượng.
Bị đuổi cho phải trốn chạy khắp nơi, đối với quốc sư, tình cảnh như thế quả thật cứ như chuyện tiếu lâm. Sắc trời đã đổi, mây đen đuổi trăng. Gió thổi làm tay áo chàng ta tung bay phần phật. Quốc sư đứng nơi đồng hoang không một bóng người, dáng vẻ thê lương.
“Trước đây, bổn tọa dùng sức một người đánh lui ba vạn đại quân, phò trợ hoàng đế Thái tổ cai trị vững vàng giang sơn Đại Lịch. Không ngờ hơn trăm năm sau, bổn tọa lại bị con cháu của ông tính kế.” Chàng ta ngửa đầu nhìn trời lẩm bẩm, lòng ngổn ngang trăm mối: “Mới chỉ xây cho bổn tọa một tòa Thái Thượng thần cung thôi, bổn tọa cũng chẳng ăn uống tiêu pha của nhà họ Tào đáng là bao, thế mà họ đã vội vàng muốn xử bổn tọa ư? Quả nhiên… nhà đế vương là bạc tình nhất.”
Liên Đăng ngồi trên đồng cỏ, chống má nói: “Có khi bệ hạ lại thấy quốc sư chỉ biết ăn mà không biết làm cũng nên! Những chuyện quốc sư làm được thì Xuân quan cũng làm được. Xuân quan lên làm quốc sư còn răm rắp tuân theo thánh ý. So sánh hai bên, bệ hạ cảm thấy không cần phải phụng dưỡng quốc sư như hầu ông nội nữa. Thế nên mới quyết định bỏ cũ lấy mới.”
Quốc sư bị cô đả kích không nhẹ. Chàng ta cúi đầu hỏi: “Hôm nay, bổn tọa đã thành chó nhà có tang, đến cô cũng thừa cơ giậu đổ bìm leo ư?”
Liên Đăng vội nhảy bật dậy: “Nào dám. Trong lòng tôi, quốc sư mãi là ánh trăng sáng vằng vặc, cho dù Đại Lịch không cần quốc sư nữa thì tôi vẫn cần quốc sư. Quốc sư về Đôn Hoàng với tôi đi, chúng ta đi tìm A Bồ. Thật ra Trường An cũng chẳng có gì tốt, chỉ có mỗi cái là đông dân hơn với mùa đông thì có tuyết lớn thôi. Nếu quốc sư quen với cuộc sống ở Đại Mạc thì sẽ cảm thấy ở đó tốt hơn Trường An nhiều. Tôi không lừa quốc sư đâu.”
Cô là người rất thẳng thắn, câu “Đại Lịch không cần quốc sư, tôi cần quốc sư” khiến lòng quốc sư dần ấm áp lại. Chàng ta nói với vẻ rầu rĩ: “Cũng may. Bổn tọa vẫn còn cô. Trên đời này chẳng có gì đáng tin hết, chỉ có thuốc là đáng tin nhất.” Nói rồi, chàng ta quay sang nhìn về phía Thái Thượng thần cung, nói với vẻ vô cùng luyến tiếc: “Không phải bổn tọa lưu luyến chức tước, lưu dù không làm quốc sư nữa cũng chẳng sao hết. Bổn tọa chỉ lo cho Cửu Sắc. Nó vẫn ở trong thần cung, tính tình lại lập dị như thế, không có ai chống lưng, lỡ nó bị con hươu khác bắt nạt thì sao? Lớn thêm ít nữa bị xẻ thịt thì sao?”
Liên Đăng không biết phải nói gì. Quốc sư bị người ta đoạt vị mà cũng chẳng thấy chàng ta căm phẫn gì hết. Cô còn tưởng ít ra chàng ta sẽ hét thật to, muốn cả Trường An hoặc vương triều nhà Tào phải chôn cùng mới được. Kết quả chẳng có gì hết, chàng ta chỉ thoáng chút đa cảm, u sầu rồi lại thôi. Có lẽ chỉ những người thực sự có bản lĩnh như chàng ta thì mới không quan tâm được mất!
Liên Đăng nói: “Hiện giờ e là không vào được Thần cung nữa rồi. Muốn mang Cửu Sắc ra thì chỉ còn cách nhờ cậy Thúy Vi phu nhân thôi.”
Quốc sư vuốt mặt: “Chớ có tự chui đầu vào lưới.”
“Thế thì quốc sư làm phép đi.” Cô vung tay lên vẽ một vòng tròn lớn: “Xây một cửa ở đây, đầu kia thông với Lâm Lang giới, tôi sẽ vào đó mang Cửu Sắc đi.”
Quốc sư đực mặt ra, hồi lâu sau mới nói: “Kim Ngô Vệ thật láo xược, vốn dĩ bổn tọa muốn bày pháp một mẻ tóm gọn bọn chúng, song…” Chàng ta nhìn hai tay với vẻ vô cùng bi thương và không thể nổi tin: “Bổn tọa chợt phát hiện mình đã mất hết công lực rồi.”
Liên Đăng hít sâu, điều này có nghĩa là gì? Chàng ta đã thành kẻ vô dụng rồi ư?
Cô run run hỏi: “Thế phải làm sao đây? Công lực của quốc sư bị người ta hút hết rồi ư? Hay là bị trúng độc, bị phong bế kỳ kinh bát mạch?” Nghĩ lại thì mấy thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là cơ thể của chàng ta. Cô nhìn quốc sư hồi lâu, ánh trăng sáng mờ khiến cô chẳng nhìn rõ. Điều cô sợ là lỡ sáng mai tỉnh giấc lại phát hiện chàng ta đã tóc bạc da mồi thì cô biết làm sao đây? Cô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Tên tiểu nhân Phương Châu, sao anh ta có thể đối xử với quốc sư như thế! Tôi phải đi giết anh ta, báo thù cho quốc sư!”
Cô toan xoay người rời đi thì lại bị Đàm Nô ôm chặt giữ lại: “Muội điên rồi hả? Bây giờ đang là lúc nào cơ chứ? Không phải muội đi tìm anh ta báo thù đâu mà là đi tìm cái chết đấy! Nếu đến quốc sư mà anh ta còn dám tính kế thì chúng ta cũng chỉ như loài giun dế thôi. Sao xứng làm đối thủ của anh ta chứ?”
Liên Đăng không hiểu sao mà bản thân cô còn thấy ấm ức hơn cả quốc sư. Cô nắm tay áo vừa gạt lệ vừa nói: “Quốc sư mất hết công lực rồi. Tỷ có biết nếu chàng ta không còn sức mạnh để duy trì tuổi trẻ thì sẽ thành ra như thế nào không?”
Thế nên, điều cô sợ là một người đã hơn một trăm tám mươi tuổi sẽ nhão nhoét như bùn, già đến mức không thể nào cứu chữa được nữa. Quốc sư hết sức buồn bực, phất tay áo nói: “Có qua năm mươi năm nữa thì bổn tọa cũng vẫn giống bây giờ thôi, cô không cần lo. Còn về công lực thì chỉ tạm thời không khôi phục được, với vốn tích góp của bổn tọa thì không tới một tháng là sẽ lấy lại công lực thôi, có mười Phương Châu cũng vẫn thừa sức đấu lại.”
Nói vậy dường như cũng được an ủi rồi, tiền tài địa vị đều không quan trọng, chỉ cần chàng ta vẫn là chàng ta thì chẳng sợ không có ngày xoay mình đổi vận.
“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Mười hai vệ đang truy lùng chúng ta khắp nơi, đừng nói là một tháng, đến ba ngày còn khó cầm cự được ấy chứ.” Liên Đăng nhìn chàng ta chằm chằm, thầm nhủ trời giúp mình rồi, song ngoài mặt thì cô vẫn tỏ vẻ tiếc nuối: “Xem ra quốc sư chỉ có thể về Đôn Hoàng với tôi thôi. Đừng sợ không có ai chăm sóc quốc sư, có tôi đây rồi. Quốc sư không cần làm gì hết, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chờ công lực hồi phục rồi có oan báo oan, có thù báo thù. Chỉ cần quốc sư thích thì chúng ta có thể vào cung giết quách lão hoàng đế già, để quốc sư lên làm hoàng đế, được không?”
Đàm Nô trố mắt, quả nhiên là sống chung lâu thì lối nghĩ cũng giống nhau, Cô chỉ muốn giết Tề vương phi để Chuyển Chuyển lên làm chính phi thôi, còn Liên Đăng thì tính giết luôn cả hoàng đế, thay đổi triều đại, còn nhỏ mà chí lớn thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT