Edit: Miên

Beta: Cá xinh đẹp không sao tả xiết

Dân gian hoan hỉ đón Tết chẳng liên quan gì đến Thái Thượng thần cung, nơi đây không chuộng những phong tục xưa, cũng không có mấy chuyện như người thân đoàn tụ. Trong mấy ngày này, quốc sư cực kỳ rộng lượng, cho phép tự do đi lại. Ai có nhu cầu có thể ra khỏi cung, ai không có gia nghiệp thì vẫn sinh hoạt như bình thường, trưởng sử phát cho mỗi người một xâu tiền, coi như tiền thưởng cuối năm.

Quốc sư ngồi nửa ngày, đến sẩm tối mới ra khỏi tĩnh thất. Lư Khánh chờ ngoài cửa, lúc rảnh rỗi đến nhàm chán thì nhìn mấy chấn tử nhỏ tuổi đang nô đùa, lại nhớ đến thuở còn thơ của mình, mấy chục năm chỉ như cái chớp mắt, giờ đã cận kề tuổi lục tuần. Đương bùi ngùi thì thấy quốc sư từ xa đi lại, Lư Khánh vội vàng hạ giọng đuổi mấy chấn tử đi, còn mình thì cung kính che giấu sắc mặt, khoanh tay đứng hầu ở bậc cửa.

Quốc sư đi rất chậm, chậm đến mức khiến người ta tưởng rằng chàng ta đã đến tuổi đi lại không tiện. Nhưng dáng người chàng ta rất tao nhã, áo trong làm từ the mịn, quần buộc* màu tím nhạt. Vải làm áo thiền vừa nhẹ vừa mềm mại, vì vạt sau rất dài nên chàng ta ung dung hất ra sau, quét trên sàn nhà. Chàng ta thấy Cửu Sắc thì vẫy tay gọi nó, sau đó một người một hươu thong thả đi về chính điện.

Lư Khánh mở cửa để chàng ta đi vào gác. Quốc sư ngồi xuống trước lan can song ngang, cúi người nhìn nhành hoa mai cắm trong lọ tai to. Nhành hoa dài lay động trong gió, gần như lướt đến viền cổ áo chàng ta. Quốc sư dời mắt đi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Hôm nay có tin tức gì không?”

Lư Khánh đáp: “Thưa có. Trường đua ngựa ở ngoài thành của Sở Vương xảy ra tại nạn, môn hạ thị lang Cao Quân ngã ngựa bỏ mạng.”

Chén trà dừng lại cách môi một tấc, chàng ta giương mắt nhìn Lư Khánh: “Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Khoảng độ ba canh giờ rồi, khi ấy Xuân quan chính mắt nhìn thấy. Nếu tọa thượng muốn hỏi, tiểu nhân sẽ cho truyền Xuân quan đến trả lời.

Quốc sư không lên tiếng, Lư Khánh lui đến gian ngoài sai người đi tìm Xuân quan. Một lát sau, Xuân quan đã tới. Anh ta vận lan bào màu hoa lệ đường, hoa văn như ý, lưng đeo đai thất bảo, vô cùng lộng lẫy.

Lư Khánh hơi run lên, ngại có quốc sư ở trước nên không dám hé răng, chỉ dẫn anh ta vào. Quốc sư ngoảnh lại liếc nhìn. Quả nhiên, trông thấy cách ăn mặc của Xuân quan, chàng ta chau mày lại.

“Cậu mặc như này định đi nhảy Hồ Đằng à?”

Lúc nói chuyện với người mình, quốc sư chẳng hề khách sáo, Phương Châu đã quen lâu rồi, cười nói: “Tối nay đón giao thừa, tôi đi cùng Liên Đăng.”

Rõ ràng đi với ba cô gái nhưng anh ta lại cố ý chỉ nhắc tới Liên Đăng, như là cố tình tự tìm đường chết. Quốc sư không có biểu hiện gì khác, chỉ ghét bỏ dời ánh mắt đi: “Cao Quân chết rồi, có thể chứng thực không?”

Phương Châu đáp: “Sau khi xảy ra chuyện trên trường đua, Cao Quân đã nhanh chóng được chuyển về phường Sùng Nhân. Tôi vào phường tìm hiểu, thấy thái ý đang chẩn trị cho hắn. Nghe nói lúc ấy Cao thị lang ngã gãy cổ, thở thoi thóp, sau dốc sức cứu chữa cũng vô hiệu, đến đầu giờ Thân thì tắt thở.

Quốc sư nghe xong không nói gì, chỉ quay sang liếc Lư Khánh. Ông ta hiểu ý, đóng cửa lui ra ngoài.

Ngón tay chàng gõ lên mặt bàn, tốc độ vừa phải, từng tiếng một. Hồi lâu sau, chàng ta mới nói: “Là ai ra tay? Liên Đăng ư?”

Phương Châu gật đầu: “Biết tấn công chớp nhoáng, cũng khéo lừa lọc, qua một thời gian, tiền đồ vô lượng. Lúc tôi đi thì gặp cô ấy đến chuồng ngựa, sau đó ngựa của Cao Quân lạc vó trước. Tôi quay lại ngoài thành tìm hiểu mới biết cô ấy đã động tay động chân vào móng ngựa, Cao Quân bị ngã ngựa không phải ngoài ý muốn mà là do cô ấy sắp đặt sẵn. Ba người ngoài sáng chỉ còn lại Lý Hành Giản, với tốc độ của cô ấy thì cùng lắm là hai tháng nữa sẽ giải quyết xong.”

Quốc sư không đáp lại, tựa vào ghế dài chậm rãi vuốt ve lưng Cửu Sắc, suy nghĩ bỗng nhảy cóc mới nhớ ra chuyện Phương Châu sắp đón giao thừa với Liên Đăng.

“Tối nay định vào thành à?”

Phương Châu đáp: “Phải. Dù sao thần cung cũng không có việc gì, lại đúng dịp Tết nên tụ tập vui chơi.”

Quốc sư lạnh mặt: “Ai nói thần cung không có việc? Gọi người dẫn nước vào rừng đào, đến giờ vẫn chưa làm xong. Hàng rào chắn hươu bị sụp mất góc đông nam, rốt cuộc định sửa đến khi nào? Nếu cậu rảnh rỗi chạy nhảy khắp nơi, chi bằng trông nom việc của thần cung cho tốt. Nếu không ở lại thần cung cũng vô dụng, tôi phái cậu đến đạo Giang Nam cho xong.”

Vẻ cấm cảu của chàng ta thật là vô lí, dẫn nước, sửa rào? Mấy chuyện vụn vặt này không phải đã có trưởng sử rồi sao, cần đến Xuân quan từ khi nào vậy? Anh ta nhận ra được, chàng ta đang bất mãn việc anh ta quá thân thiết với Liên Đăng. Sau Cửu Sắc, chàng ta đã tìm được đồ chơi mới, ham muốn chiếm hữu mạnh đến mức không cho người khác đến gần. Anh ta cười: “Tọa thượng ở thần cung một mình cũng chán, hay là theo tôi vào thành đi. Chúng ta đến Vân Đầu Quán, dẫn ba cô nương đi dạo chợ đêm.”

Quốc sư thử hình dung, thân phận chàng ta như thế mà lại phải chen chúc giữa biển người với bọn họ ư? Tình cảnh ấy quả là sự sỉ nhục với chàng ta. Quốc sư hờ hững quay mặt sang chỗ khác: “Bổn tọa đi cùng bọn cậu? Cậu thấy tôi làm chuyện như thế hồi nào chưa? Cậu thích đi thì đi, nhưng mà tôi nhắc nhở cậu, phải biết giữ chừng mực, đừng quên bổn phận của mình.”

Mấy câu không nặng không nhẹ của chàng ta thốt ra, Phương Châu không dám đùa nữa, nghiêm túc bái dài rồi rời khỏi nội các.

Quốc sư buồn bực chống cằm, cụp mắt nhìn Cửu Sắc, thi thoảng vuốt đám lông vừa ngắn vừa mỏng của nó: “Ngày xuân rảnh rang, đêm dài đằng đẵng… Hôm nay đã là giao thừa, nghe nói bên ngoài rất náo nhiệt.”

Cửu Sắc nhấc chân, chỉ bâng quơ về phía chiếc gương đồng cao bằng một người trước bình phong.

Chàng ta biếng nhác quay sang nhìn, thế giới trong gương méo mó không rõ, tỏa ra quầng sáng vàng: “Ừm, mày nói tao không ăn bận đẹp bằng Xuân quan hả? Hay là ta dịch dung, rồi sau đấy có thể vào thành cùng họ?”

Cửu Sắc chẳng tỏ vẻ gì, quốc sư suy một ra ba, nhanh chóng thấy biện pháp này khả thi. Chàng ta quyết định xong nhanh như một cơn gió, lật tung mấy bộ đồ trong tủ, ướm thử mấy bộ lan bào lên người để cho Cửu Sắc chọn. Cửu Sắc là hươu, mà hươu thì không nhạy cảm với màu sắc cho lắm, nhưng nó thích cái áo có hoa văn lá trúc. Quốc sư cười khẽ, cởi trang phục thiền ra, đội mũ bịt tóc*, thắt đai điệp tiệp.

Nên chọn gương mặt kiểu nào nhỉ…Chàng ta mở rương ra tìm, còn để tâm hơn cả chọn quần áo. Lúc nào quốc sư cũng chú trọng bề ngoài, tìm trái tìm phải rồi thấy tấm mặt nạ từng dùng nhiều năm trước. Chàng ta cẩn thận dính mắt và miệng, một người trẻ tuổi anh tuấn hiện ra trong gương.

Chàng ta lấy roi ngựa, làm dáng giơ lên: “Mang thao tím ấn vàng/Cưỡi ngựa dạo trên phố/Đầu đội mũ Dương Châu/Xức mùi hương dị quốc/Roi buông đạp cỏ xanh/Thiếu niên tới Vườn Hạnh…”*

(Trích thơ Trường An thiếu niên hành (Thiếu niên đi dạo Trường An) – Lý Khuếch, Cá không biết làm thơ nên chỉ giải nghĩa)

Cửu Sắc vui vẻ bợ đít, lúc chàng ta hài lòng, nó sẽ gõ nhịp nhàng trên sàn nhà. Quốc sư soi đi soi lại trước gương, chắc chắn không còn gì để soi mói mới quay người đi đậy rương lại. Sau đó, chàng ta vô tình nhìn đến chiếc hộp gỗ lim đặt trên mặt bàn, mở khóa hình mây ra, bên trong là một gương mặt đẹp tuyệt trần.

Lần trước Liên đăng chạy tội vẫn chưa kịp lấy mặt nạ, sau khi làm xong cứ ở mãi trong nội các. Gương mặt này được khắc họa từ mặt cô, hình dáng vẫn thế nhưng ngũ quan có thay đổi. Chàng ta từng đùa cô rằng sẽ biến cô thành bà lão, nhưng cuối cùng vẫn làm một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp. Chàng ta cúi đầu nhìn kỹ, có lẽ đây là chiếc mặt nạ chàng ta làm tốt nhất bấy lâu nay, làn da bóng mịn, không khác gì người thật. Chỉ là thiếu ánh mắt linh hoạt, nhìn có vẻ đáng sợ.

Chàng cuộn mặt nạ lại, bỏ vào túi trong tay áo. Quốc sư kéo cửa đi ra ngoài, Lư Khánh đang đứng dưới bậc thang sai chấn tử cắt sửa thảm cỏ. Trông thấy quốc sư, ông ta mà không hề kinh ngạc, xoay người phân phó, sai người lập tức chuẩn bị xe.

Quốc sư xua tay: “Dắt Ngọc Hoa Thông* của ta đến đây.” Chàng ta cũng không nhớ chính xác đã bao lâu rồi mình chưa cưỡi ngựa. Hơn nữa, xe kéo đi chậm, chỉ e vào được thành thì trời đã tối om rồi.

Lư Khánh đáp vâng, vội truyền người chăm ngựa chuẩn bị còn mình thì hầu quốc sư đi lên cửa cung. Nhưng nhìn sắc trời không còn sớm nữa, không biết quốc sư định làm gì, ông ta vội nói: “Tọa thượng muốn ra khỏi Thần Hòa Nguyên thì xin đợi một lát để tiểu nhân đi truyền tứ quan, để bọn họ đi theo bảo vệ tọa thượng.”

“Không cần. Bổn tọa ra ngoài một lát, mấy người cứ tụ tập đón giao thừa với nhau đi, hôm nay là giao thừa rồi.” Đoạn cầm dây cương lên ngựa, quất một roi, ngựa đã chạy xa mấy trượng.

Thần Hòa Nguyên địa thế cao, có thể thấy rõ khung cảnh ở xa. Ngọc Hoa Thông của quốc sư là danh mã, ngày đi nghìn dặm không hề gì. Thấy bóng dáng mạnh mẽ ấy càng lúc càng đi xa, mấy vị Linh đài lang ở cửa cung ra tới nơi, không kịp nói gì vội vã quất roi đuổi theo.

Thái Thượng thần cung quạnh quẽ, cảnh tượng trong thành lại nhộn nhịp khác hẳn. Lệnh giới nghiêm được dỡ, mọi người cũng sôi động hơn, chưa tối hẳn mà chợ đêm đã mở cửa buôn bán. Thật ra phiên chợ ban ngày không có ý nghĩa gì, chỉ xuất phát từ nhu cầu sinh hoạt, nhưng chợ đêm thì khác. Con đường treo đèn lồng tựa kéo dài vô tận, dạo bước trong ánh đèn, tắm mình trong thứ ánh sáng nhẹ nhàng ấy, tâm trạng cũng phơi phới hẳn lên.

Chợ đêm là nơi tạo nên những câu chuyện tình và những cuộc diễm ngộ. Đối với người như Chuyển Chuyển thì quả là không còn gì tuyệt vời hơn. Hơn nữa nghe nói Xuân quan cũng muốn đi cùng khiến cô háo hức suốt cả buổi chiều.

Đàm Nô và Liên Đăng ngồi cạnh nhau trên giường, mỉm cười nhìn cô ấy loay hoay đi lại, chọn váy, chọn trang sức, cuống cuồng trang điểm trước gương. Cô ấy rất coi trọng cơ hội này, muốn phô bày những gì đẹp nhất ra trước mặt người trong lòng, không có gì là sai cả. Đàm Nô nói: “Tối nay chúng ta lựa thời cơ tránh đi, để Chuyển Chuyển và Xuân Quân ở riêng với nhau.”

Liên đăng đang ăn bánh sữa, nghe cô ấy nói thế thì không hiểu, quay sang hỏi: “Không phải tỷ phản đối chuyện của Chuyển Chuyển và Xuân quan sao?”

Đàm Nô mỉm cười: “Tôi đấu võ mồm với cô ấy vậy thôi, chứ trong lòng đương nhiên hy vọng cô ấy được hạnh phúc. Dù có thế nào, quân tử nghĩ tốt cho người*, cô ấy muốn bên cạnh Xuân quan, đó là tâm nguyện của cô ấy.”

Liên Đăng gật đầu, nói “được”, sau đó bẻ một miếng bánh cho vào miệng Đàm Nô.

Chuyển Chuyển là người duy nhất trong ba người biết trang điểm, sửa soạn cho mình xong còn muốn giúp hai bọn cô. Bình thường bọn cô đều mặc trang phục người Hồ, khí khái có thừa nhưng lại thiếu đi vẻ yêu kiều, Nhân dịp Tết, bọn họ không cần ăn bận quá lộng lẫy nhưng ít nhất cũng phải mặc sao cho giống thiếu nữ.

Chuyển Chuyển chọn cho Đàm Nô một chiếc váy thêu hoa chìm hoa màu lam nhạt, khoác thêm áo tay lửng bằng lụa mỏng màu hồng phấn, váy áo xúng xính, Đàm Nô giương đao múa kiếm ngày thường nay như biến thành người khác, tựa cô tiểu thư được cưng chiều.

Liên Đăng nhìn cô ấy một vòng, tấm tắc: “Ái chà, con gái nhà ai mà duyên dáng xinh đẹp dường này!”

Đàm Nô hơi ngượng ngùng, bình thường quen bước nhanh, mặc váy vào thấy rất bất tiện. Chuyển Chuyển kéo cô ấy đến trước gương, búi tóc, gắn hoa điền hình bông mai lên trán cho Đàm Nô. Vì còn bệnh nặng nên cô mang vẻ đẹp mong manh lạ thường.

Liên Đăng thấy thế thì nóng lòng muốn thử, kéo tay Chuyển Chuyển nói: “Đến lượt tôi rồi, tôi cũng muốn đẹp như Đàm Nô.”

Chuyển Chuyển cúi gập người tìm kiếm trong rương, lấy ra một chiếc áo ngắn tay hoa đỏ cành vàng và một cái váy dài màu đỏ lựu. Trước ngực buộc dây đai thêu uyên ương, váy dài rủ thẳng xuống chân, khiến phần ngực cô hơi nhô lên, phảng phất nét phong nhã tựa trái mơ sắp chín.

Liên Đăng ồ lên, ngơ ngác chỉ cho hai cô xem: “To hơn một ít rồi này.”

Chuyển Chuyển với Đàm Nô cười như nắc nẻ, gật đầu nói: “Ừm, muội còn nhỏ, không cần vội, dần dần sẽ càng ngày càng to lên, giống như Tạ tam nương ấy.”

Liên Đăng nghĩ đến bộ ngực trắng như tuyết của Tạ tam nương, to đến phát ngán, trông chẳng đẹp. Ngược lại, giống mấy vu nữ mới đẹp, to vừa phải, mang vẻ đẹp kín đáo.

Cô chen lên soi gương, nhìn trước ngắm xong, vô cùng thỏa mãn. Chuyển Chuyển búi cho cô hai búi tóc xoắn ốc*, cài trâm bạc, lại dán thêm diện yếp ngay chỗ lúm đồng tiền, không chói mắt như loại thường thấy trên phố mà nho nhỏ, rất đẹp, nhìn trông cực kỳ hoạt bát đáng yêu.

Đôi khi bọn cô cũng ngạc nhiên, ai mà ngờ được một cô gái như thế lại là người gây ra án mạng của hai quan viên trong thành Trường An chứ? Liên Đăng đứng dưới cửa sổ, đôi mắt trong veo, dáng người thướt tha, nhìn kiểu gì cũng giống cô gái nhỏ không rõ sự đời. Vậy nên ngọc có vết không phải lỗi của cô mà do thế đạo bất công.

Ba cô gái sắm sửa tinh tươm, nhìn nhau một lượt, ai nấy đều rất vui vẻ. Sau khi thay đổi bề ngoài, dường như cuộc đời cũng khác đi, không còn quá khứ đau buồn nữa, bọn cô chỉ là con gái của những gia đình bình thường, cùng nhau đi dạo chợ đêm mà thôi.

Lúc Phương Châu nhìn thấy trang phục của bọn cô thì vô cùng kinh ngạc. Mấy lần gặp trước, bọn cô đều ăn mặc phóng khoáng, nay chợt biến thành mỹ nhân mảnh mai, quả nhiên là người đẹp vì lụa.

“Đẹp quá, tôi không nhận ra các cô luôn.” Anh ta vỗ tay nói: “Ba cô nương đi dạo cùng tôi quả là khiến tôi nở mày nở mặt.”

Lúc này trời đã tối, trong Vân Đầu quán còn tạm coi là yên tĩnh, bên ngoài văng vẳng truyền đến tiếng sênh tiêu, Trường An trong màn đêm tỏa ra sức sống mới đầy mê hoặc.

Ba người sắp sửa ra ngoài, định báo với Phất Cư một tiếng, không ngờ đạo cô nói quán chủ đã ra ngoài từ trước. Nơi cô ấy hay chơi không giống bọn cô, thường xuyên đi kết giao với những văn nhân mặc khách. Phất Cư cũng có thể coi là tài nữ có chút danh tiếng ở Trường An, giống Ngư Huyền Cơ thuở xưa vậy. Vốn định rủ đi cùng, nếu cô ấy không ở đây thì thôi vậy. Sau đó, ba người dặn dò đạo cô trông cửa rồi dắt nhau lên phố.

Liên Đăng và Đàm Nô đã bàn bạc với nhau từ trước, hai người hơi lùi lại để Chuyển Chuyển và Phương Châu đi sánh vai. Chuyển Chuyển đương độ tuổi xuân mơn mởn lại nhiệt tình, đúng là có thể hòa tan người ta, Phương Châu rơi vào tay nàng, trong chốc lát khó mà thoát được.

Sức khỏe Đàm Nô vẫn chưa bình phục, mặc dù chưa đến mức bất chợt ngất xỉu nhưng sức lực vẫn yếu đi hẳn, không thể vung hoành đao được nữa. Liên Đăng đỡ cô ấy đến trước một quầy bày trang sức, trông thấy một cặp trâm hình bươm bướm, hoa cỏ sống động trông rất đáng yêu, mỗi người cài một chiếc lên tóc. Đồ ở mấy quầy hàng nhỏ rất rẻ, hai chiếc chỉ mất mười văn tiền. Liên Đăng vừa lấy hà bao ra đếm tiền thì đã có một xâu Khai Nguyên Thông Bảo* được tới, chủ quán nhanh tay bắt được. Cô quay đầu nhìn, người phía sau đã thay quân trang bằng áo Viên Lĩnh, không có sự hung bạo của áo giáp, mặt mày cũng trở nên ôn hòa hơn. Anh ta nghĩ đến chuyện đây là lần đầu tiên thấy Đàm Nô mặc nữ trang, ánh mắt ẩn chứa vẻ trầm trồ.

Đàm Nô và Liên Đăng nhìn nhau, chỉ thấy Tiêu Triều Đô cười nói: “Trùng hợp thật, lại gặp nhau ở đây.”

Đàm Nô hơi lúng túng, chắp tay nói: “Tướng quân không cần trả tiền cho bọn tôi, chúng tôi có mang tiền.”

Tiêu Triều Đô chẳng để tâm: “Chút đồ nhỏ không đáng tiền, đã trả rồi thì thôi.” Nói rồi, anh ta cẩn thận nhìn kĩ sắc mặt cô: “Khí sắc của cô vẫn không tốt, xem ra thuốc lần trước không có tác dụng. Vừa hay tối nay cũng rảnh rỗi, tôi dẫn cô đi đến chỗ thế chú tôi nhé. Ông ấy là người của cục Thượng Dược, trước đây chuyên chữa bệnh cho thánh thượng, sau này tuổi cao nên cáo quan, vẫn ở trong thành Trường An.”

Liên Đăng vẫn luôn không yên tâm về sức khỏe của Đàm Nô, bây giờ hễ có hi vọng là cô sẽ không bỏ qua, lập tức đồng ý thay Đàm Nô: “Thật tốt quá, đa tạ Tiêu tướng quân đã nhọc tâm nghĩ cho.” Đoạn, cô dìu Đàm Nô, nói: “Tướng quân và chúng ta đã gặp nhau nhiều lần, cũng xem như người quen. Huống hồ huynh ấy có ý tốt, tỷ đi cùng huynh ấy đi.”

Thật ra khi ai đó có ý một người, người ngoài chỉ cần nhìn là sẽ thấy. Trước đây, Tiêu Triều Đôi toàn xưng “mỗ”, nay lại xưng tôi cô, xem ra là muốn rút ngắn khoảng cách. Liên Đăng là người biết điều, để Chuyển Chuyển với Phương Châu đi chung, lại tác thành cho Đàm Nô với Tiêu Triều Đô, trong lòng cô tràn ngập cảm giác vui sướng khi mai mối thành công. Để bọn họ đi riêng với nhau, cô tự làm bạn với mình, như thế rất tốt.

Đàm Nô thật sự đi theo Tiêu Triều Đô tìm người chữa bệnh. Liên Đăng đứng giữa biển người vẫy tay với cô ấy, dõi mắt nhìn theo cô ấy đi xa rồi mới chợt nhớ bây giờ chỉ còn mình cô. Cô ôm vai, thấy hơi trống vắng, nhìn chung quanh, mặt mày ai nấy tràn ngập hạnh phúc. Cô cười khẽ, vung tay đi giữa đám người, hết ngắm hoa đăng rồi lại nghe đạp ca, biết bây giờ sẽ không gặp được Đàm Nô và Chuyển Chuyển, chỉ có lúc về đạo quán mới gặp được.

Cô chen ra khỏi biển người, định tìm quán rượu uống vài chén. Vừa quay người thì trông thấy một chàng trai đứng giữa đèn đuốc sáng trưng, mặc áo dài hoa văn lá trúc, đầu đội mũ bịt tóc tím.

Cô nghiêng đầu dừng lại, chăm chăm nhìn anh ta. Đừng tưởng cô không biết, anh ta đã đi theo cô mấy con phố rồi, rốt cuộc có lai lịch như thế nào, có ý đồ gì?



*Bên dưới khá nhiều chú thích, không đọc cũng không ảnh hưởng gì.Quần buộc: Cá lười giải thích quá, xem hình trong link này https://baike.baidu.com/item/%E8%A2%B4%E8%A4%B6

*Mũ bịt tóc: 发冠 (trong Tam Quốc có câu “頭戴束髮冠 (Chữ Phồn) Đầu đội mũ bịt tóc” nên Cá để theo)

(金紫: ấn vàng dây thao tím, ngoài ra còn chỉ chung áo tím, túi Kim Ngư, quan phục thời Đường Tống)

(Vườn Hạnh (Hạnh Viên) 杏园: Nhà Đường cho các học trò đỗ tiến sĩ vào ăn yến ở vườn hạnh)

*Trích Luận Ngữ

Nguyên văn: 君子成人之美,不成人之恶。小人反是.

Dịch nghĩa: Khổng Tử nói: Người quân tử làm thành cái tốt cho người, không làm thành cái xấu cho người. Kẻ tiểu nhân thì trái lại.

Diễn ca:

Quân tử nghĩ tốt cho người,

Không tìm sơ hở chê cười nhỏ nhen.

Tiểu nhân kể xấu thành quen,

Tưởng chê thiên hạ, cái khen về mình.

(Bản dịch của GS. Ngô Văn Lại)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play