Edit: Phong Miên
Beta: Yến Nhi :)))
Liên Đăng nghĩ thầm lần này chết chắc rồi, tuyệt vọng che cổ: “Nhắn với A Bồ, rằng kiếp này tôi không thể báo đáp đại ân của huynh ấy rồi…”
Quốc sư nhíu mày nhìn cô, cô mặc áo xẻ tà trái màu nâu xám*, mũ đội lệch, cho dù gương mặt có đẹp hơn nữa thì dáng vẻ giãy chết kia cũng không dám khen tặng. Cô tưởng chàng ta muốn hạ độc giết cô thật ư? Nếu thật sự muốn lấy mạng cô thì đâu cần phiền phức đến thế? Chàng ta phất tay áo: “Im lặng, ồn chết đi được! Cô có viên giao châu có thể chống được bách độc rồi, còn sợ gì nữa?”
*từ gốc: 缺胯袍 khuyết khố bào
Cô nói với vẻ hơi hối hận: “Giao châu không ở trên người tôi, nếu không chữa thì tôi chết chắc.” Nghĩ đến chuyện mới giết được một tên Trương Bất Nghi, hai kẻ kia còn đang nhởn nhơ khiến cô bỗng cảm thấy chết không nhắm mắt.
Cô đáp không phải: “Tôi để Chuyển Chuyển đeo, tôi sợ cô ấy bị hạ độc.”
Liên Đăng vẫn còn ngơ ngác, nhớ tới Đàm Nô vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi, cô mở miệng định cầu xin chàng ta, nhưng vừa nhìn sắc mặt chàng ta đã bị dọa cho nuốt lời định nói vào.
Cô luôn cảm thấy chàng ta có rất nhiều bất mãn với mình, nhưng loại bất mãn khó nói thành lời này rốt cuộc là gì, ngoài chuyện ở ao tụ sao ra, có lẽ là vẫn còn những việc khác. Cô nhìn ánh mắt âm u của chàng ta, vừa nhìn thôi mà cả người rét run. Cũng không biết tại sao, bây giờ cô đã không còn cảm giác không thể với tới chàng ta như trước kia nữa, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân có thể nhìn xuyên qua lớp xiêm y lộng lẫy, thấy được dáng vẻ không mảnh vải che thân của chàng ta…
Cô dần đỏ mặt, trước kia, lòng cô luôn bình lặng, không biết đỏ mặt là gì. Hiện giờ, cứ nhìn thấy quốc sư là tim lại đập rộn lên, cảm giác luống cuống này chẳng có lí do, cũng chẳng thể kiềm chế.
Chàng ta cau mày quắc mắt, cả hai đều im lặng, dường như bầu không khí xuất hiện vẻ khác lạ. Cô chợt giương mắt nhìn ngực chàng ta, tình cảnh đêm đó lại hiện ra trước mắt, cảm giác xấu hổ cũng theo đó mà tới, làm chàng ta bất giác lui về phía sau một bước: “Ánh mắt này của cô là sao? Rốt cuộc cô đang nhìn gì?”
“Không. Không có gì, tôi nhìn lung tung thôi.”
Hai bên thái dương quốc sư giật giật, nhìn lung tung là ý gì? Chàng ta nắm chặt ống tay áo tay định đưa lên che, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nhịn được. Đoạn quay đầu đi chỗ khác nhắc nhở cô: “Giao châu không dễ có được, cả Thái Thượng thần cung chỉ có năm viên. Bổn tọa tặng cô vì muốn cho cô làm vật phòng thân, không phải để cô coi như lễ vật tùy ý cho tặng. Cô phải làm chuyện lớn, không mang theo người, nhỡ gặp binh khí tẩm độc thì đến lúc đó sẽ ra sao? Chết ư? Hay là lại tới thần cung xin bổn tọa?” Chàng ta thoáng liếc cô: “Bổn tọa không cứu người vô dụng, cô khỏi cần mở miệng vàng. Còn viên giao châu kia, đi đòi lại, không được để rơi vào tay người ngoài. Nếu như cô không coi nó ra gì thì mong cô trả lại bổn tọa, tránh lãng phí thánh vật.”
Liên Đăng nghe vậy vội vàng đồng ý, ngượng ngùng nói: “Tôi biết giao châu trân quý, chính vì vậy mới đưa cho bạn. Bản thân tôi thì không sao hết, chỉ sợ họ xảy ra chuyện. Quốc sư không biết đấy thôi, trong hai người theo tôi tới Trường An có một người bị trúng độc, tính mạng nguy cấp, tôi sợ người kia gặp nguy hiểm nên mới đưa giao châu cho cô ấy phòng thân.”
Cô vừa nói vừa dò xét sắc mặt quốc sư. Mặc dù chàng ta đã thể hiện rõ ràng là không cứu người nhưng cô vẫn nói tình trạng của Đàm Nô ra, dù sao cũng phải thử một phen. Quả nhiên, chàng ta chẳng quan tâm, khẽ nói: “Bản thân còn chưa rõ sống chết, lại còn rảnh rỗi lo chuyện của người khác.”
Được nhắc nhở, Liên Đăng mới nhớ ra, cô vừa nuốt loại thuốc không biết tên, đến giờ vẫn chưa thấy phát độc, hình như cũng khá lâu rồi. Cô cúi đầu cảm nhận cẩn thận, vẫn không có chút phản ứng nào, trong lòng thực sự không chắc, bèn dè chừng hỏi chàng ta: “Vừa nãy quốc sư cho tôi ăn gì vậy? Chẳng lẽ lại là tiên đan của Thái Thượng Lão Quân?!”
Vẻ mặt chàng ta như bảo cô nghĩ hay nhỉ. Chàng ta kiêu ngạo ngẩng đầu, hàm dưới banh ra, hồi lâu mới nói: “Thuốc này là kỳ dược, nếu cô một lòng một dạ với bổn tọa thì nó sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng nếu cô hai lòng, lại không biết hối cải, nó sẽ tra tấn cô, khiến cô đau đến mức không thiết sống nữa, cuối cùng thủng ruột nát bụng mà chết.” Chàng ta cúi đầu xuống, ghé sát lại gần cô cười thần bí: “Vậy nên chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, nó sẽ giúp công lực của cô tăng mạnh. Còn nếu cô phản bội bổn tọa thì nó sẽ là thuốc độc, có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào, cho dù mang theo giao châu cũng vô dụng, đã hiểu chưa?”
Liên Đăng khiếp sợ nhìn chàng ta: “Nói nhiều như vậy, không phải là cổ độc hay sao?! Quốc sư là danh môn chính phái, sao lại làm chuyện như vậy?”
Chàng ta liếc cô: “Bổn tọa nói Thái Thượng thần cung là danh môn chính phái khi nào thế? Vả lại, gặp chính thì là chính, gặp tà thì là tà, bằng hành động của cô, cô có tư cách gì mà chỉ trích bổn tọa?”
Liên Đăng luôn nghĩ rằng quốc sư đã tu luyện nhiều năm, đã đến cảnh giới bán thần, hẳn là phải thông đạt vô lượng hơn bất kì ai. Song bây giờ, cô thấy chàng ta đã bụng dạ hẹp hòi lại còn tính toán chi li, quả thực khác hẳn so với lúc mới gặp trong chính điện. Đây vẫn là quốc sư lúc ban đầu đó sao? Chàng ta ngang ngược không nói lí lẽ như thế, thuộc hạ của chàng ta có biết không?
Cô nghẹn họng, muốn trút hết bất mãn ra nhưng nhìn đến mặt của chàng ta thì lại lập tức nản lòng. Dù sao hiện giờ thuốc đã vào bụng rồi, có nói gì cũng đã muộn, cô chỉ có thể cố gắng hỏi rõ tình huống, tránh được gì thì tránh, bởi vì cô thực sự không muốn chết một cách khó coi như vậy.
“Một lòng một dạ thì tôi có thể làm được, chỉ cần quốc sư có gì sai bảo, Liên Đăng nhất định sẽ tận tâm tận lực.” Cô thoáng dừng lại rồi bắt đầu nói ấp úng: “Chỉ là tôi muốn biết, dược hiệu của thuốc này sẽ duy trì trong bao lâu, đến khi tôi rời khỏi Trường An, liệu có còn tác dụng không?”
Hiển nhiên là cô không hiểu “một lòng” có ý gì. Là bán mạng cho chàng ta, không nề nhảy vào nước sôi lửa bỏng ư? Không phải. Chàng ta chắp hai tay áo lại, dứt khoát giải thích cho cô nghe: “Mọi chuyện phải lấy bổn tọa làm đầu, không hỏi đúng sai đều phải đứng về phía bổn tọa. Bổn tọa chỉ hướng đông, cô không được đi hướng tây, bổn tọa bảo cô chết đứng, cô không được chết ngồi. Còn kỳ hạn... hình như không giới hạn thời gian địa điểm. Tóm lại cô còn sống thì phải nghe lời bổn tọa răm rắp, còn một điều quan trọng nhất, trong lòng cô không được có người khác, nếu để tình cảm nhi nữ thường tình làm ảnh hưởng phán đoán của cô, hậu quả thế nào, hẳn là cô tự biết.”
Liên Đăng kinh hãi đến mức không ngậm được miệng lại: “Vậy chẳng phải là sau này tôi không thể lấy chồng sao?”
Sắc mặt chàng ta bất chợt thay đổi: “Cô đã làm chuyện vô sỉ như thế rồi mà còn muốn yên ổn lấy chồng ư?”
Liên Đăng “ơ” lên, bỗng có cảm giác tương lai bị hủy hoại hết sạch. Rốt cuộc cô đã làm gì mà phải chịu đối xử bất công đến thế. Không phải chỉ là nhìn thấy bóng lưng của chàng ta thôi hay sao? Đằng trước như nào còn chẳng thấy rõ, ấy vậy mà phải bồi thường cả cuộc đời ư? Cô rưng rưng nước mắt nhìn chàng ta: “Quốc sư không cảm thấy trừng phạt quá nặng ư? Tết này tôi mới mười sáu, còn những mấy chục năm nữa.”
Chàng ta quay đi, không hề bị lay động: “Bổn tọa cho phép cô ở thần cung đến khi chết già.”
Cô quả thực đã nghĩ cả đến chuyện chết chung luôn cho rồi. Cô không phục: “Tôi chỉ thấy có một chút!”
“Cô còn muốn thấy bao nhiêu nữa?” Chàng ta mạnh mẽ ném lại một câu: “Cảm thấy bổn tọa đối xử bất công với cô hả? Ai bảo cô tự tạo nghiệt!”
Một câu bổn tọa hai câu bổn tọa, đúng là tự cao tự đại không biết nể nang ai. Song, không thể lấy cứng đối cứng với chàng ta được, Liên Đăng đành hạ mình xin khoan dung: “Tôi là học trò của Vương A Bồ, không thể châm chước một chút sao?”
Chàng ta còn chẳng thèm liếc cô lấy một cái đã xoay người đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: “Nếu không châm chước thì có lẽ bây giờ cô đang ở trong thiên lao của Đại lý tự rồi.”
Liên Đăng giương mắt nhìn theo bóng lưng chàng ta, mà thôi, chuyện đã đến nước này rồi, xem ra tất cả đã là số mệnh của cô. Bây giờ có lấy cứng chọi cứng cũng vô dụng, đợi tâm trạng quốc sư tốt lên rồi từ từ cầu xin cũng không muộn. Điều quan trọng trước mắt là Đàm Nô, độc trong người cô ấy đã xâm nhập vào da thịt, Phất Cư nói còn chậm trễ thêm nữa sợ là sẽ không kịp. Cô không nghĩ ngợi nhiều được, vội vàng xách áo đuổi theo.