Vòng vo tam quốc mãi, cuối cùng vẫn là dò la cô. Liên Đăng đoán chắc chắn hôm đó cô ấy đã nhìn thấy gì đó nên mới nói ẩn ý ngầm cầu xin cô. Có người nhòm ngó di vật của mẹ cô khiến cô hơi phật ý, nhưng nghe nói có liên quan đến tính mạng, hình như rất nghiêm trọng.
“Không phải quốc sư trường sinh bất lão à? Sao lại sắp chết thế? Cô đừng hòng lừa tôi, coi chừng tôi sai người bắt cô đó.”
Phất Cư không biết phải giải thích chuyện này với cô ra sao, bèn nói: “Nếu tôi có nửa lời dối trá thì điện hạ có thể xử trí tôi bất cứ lúc nào. Quốc sư không phải thần tiên nên cũng không trường sinh bất lão, cùng lắm là sống lâu hơn người bình thường một chút mà thôi. Bây giờ đại nạn sắp tới, chỉ có “Kinh độ vong” mới cứu được quốc sư. Ti chức vốn không muốn làm phiền điện hạ nhưng đêm qua phòng điện hạ lại phát sáng ngời ngời. Ti chức biết tất có điều không tầm thường. Điện hạ tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không để Đại Lịch mất đi trụ cột. Đừng nói là quốc sư, dù có là người bình thường thì điện hạ vẫn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Câu này sai rồi. Nếu là người chẳng liên quan thì có lẽ cô sẽ thật sự mặc kệ. Nhưng vị kia là quốc sư, cô lại còn từng lừa hươu của người ta. Bây giờ quốc sư gặp nạn, cô không thể mặt dày ngó lơ được.
Cô lần chần lên tiếng: “Kinh độ vong đang trong tay tôi…”
Liên Đăng còn chưa nói hết câu, Phất Cư đã quỳ sụp xuống, bò tới, run run hỏi: “Lời này của điện hạ có đáng tin không?” Liên Đăng gật đầu nói thật. Phất Cư dập đầu, giọng nghẹn đi: “Điện hạ… điện hạ…”
Có quá nhiều điều muốn nói mà không thốt nên lời. Phất Cư vừa vui mừng vừa xót xa. Tình cảm giữa họ phải chịu nhiều khúc khuỷu đến thế, quả là ông trời cố tình trêu ngươi. Nếu tìm được sớm hơn thì Liên Đăng đã không phải uống thuốc quên tình, tọa thượng cũng không cần phải nhốt mình trong tháp. Tìm được kinh thư rồi nhưng không biết ai có thể cứu được quốc sư đây? Cùng lắm thì năm Linh đài lang sẽ dốc hết linh lực để cứu quốc sư, dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng gì.
Thoạt đầu, Liên Đăng còn nghi ngờ động cơ của Phất Cư. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của cô ấy, cô đã bị lòng trung thành của Phất Cư làm cảm động. Liên Đăng vỗ vai an ủi cô ấy: “Được rồi, chẳng phải tìm được kinh thư thì sẽ cứu được quốc sư hay sao? Còn khóc gì nữa?”
Phất Cư túm tay áo lau nước mắt, đứng dậy nói: “Điện hạ theo tôi đến thần cung đi, giao kinh thư cho quốc sư. Điện hạ và quốc sư cuối cùng cũng sau cơn mưa trời lại sáng rồi.”
Cô ngơ ngác chớp mắt, khẽ cười nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng gì chứ? Dùng câu này lạ quá.”
Phất Cư vội kéo tay cô chạy ra ngoài: “Điện hạ đừng trì hoãn nữa, sau giờ giới nghiêm là không rời thành được đâu. Chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
Liên Đăng bị cô ấy kéo đi lảo đảo. Giờ này chắc không đi xe kiệu được nữa rồi, cô giãy giụa nhận mũ mạc li rồi đi theo Phất Cư rời phủ công chúa.
Trong thành Trường An ngựa xe như nước, đến buổi chiều mới mở chợ phiên, khoảng tầm giờ Thân là thời điểm náo nhiệt nhất. hai cô dắt ngựa băng qua đám đông, ra khỏi thành từ cổng Xuân Minh, cổng thành đang đón chào đoàn người đi đạp thanh trở về, những cô gái trẻ tuổi cài hoa trên núi đầy đầu, cười còn rạng rõ hơn cả mặt trời. Liên Đăng nhìn qua tầng sa, cảm thấy mình cũng nên ra khỏi thành đi dạo, không nên phụ cảnh xuân tươi đẹp. (giờ Thân: 15-17h)
Phất Cư rất vội vã, đỡ cô lên ngựa, còn mình thì quất roi vun vút. Móng ngựa đạp đất, bụi bay mù mịt. Liên Đăng bám theo cô ấy phi nước đại về phía Thần Hòa Nguyên, dọc đường đi luôn có cảm giác cảnh vật rất quen thuộc. Dù sao thì bây giờ cô nhìn cái gì cũng có cảm giác từng quen biết nên cũng không để ý. Thần Hòa Nguyên cách Trường An hơn bốn mươi dặm, lúc đến cổng cung thì trời đã nhá nhem. (1 dặm = 0.5km)
Người trong cung trông thấy Liên Đăng thì cũng rất bất ngờ. Phất Cư chỉ nói là đã tìm được Kinh độ vong, bọn họ lại càng kinh ngạc hơn.
Phất Cư nói với Phương Châu: “Dẫn điện hạ đi gặp tọa thượng. Cứ nói vọng vào trong tháp, chắc tọa thượng sẽ nghe được thôi.”
Tìm được kinh thư rồi thì mọi chuyện đều dễ giải quyết. Quốc sư có thể kéo dài tính mạng, họ có thể bên nhau dài lâu, còn gì phải lảng tránh nữa đây? Nhóm Linh đài lang dẫn đường, Phương Châu đi được vài bước thì ngoái lại nhìn Liên Đăng: “Điện hạ còn nhớ chuyện quá khứ với quốc sư không?”
Liên Đăng ngập ngừng: “Chuyện quá khứ với quốc sư ư?’
Phất Cư thoáng cười: “Không sao. Không nhớ được càng tốt.”
Xem ra cô và vị quốc sư đó đã từng gặp nhau không ít lần. Nhưng trong trí nhớ của cô hoàn toàn không có người này. Thật sự rất kì lạ. Bọn họ dẫn cô tới trước Cửu Trùng Tháp, bệ đất cao cao, bậc thang cẩm thạch, xung quanh là rặng trúc ngọc bao vây. Cô lặng im ngắm nghía hồi lâu rồi mới nhấc váy đi lên, thấy trên cửa chính có dán giấy niêm phong thì quay lại hỏi bọn họ: “Quốc sư tự giam mình chờ chết ư?”
Vẻ lúng túng hiện lên trên gương mặt mọi người. Rõ ràng là có thể chọn cách nói mĩ miều hơn, thế mà cô lại nói thẳng toẹt ra. Nhưng bây giờ không phải lúc để so đo mấy thứ này. Phương Châu giơ tay định thông báo, nhưng còn chưa kịp gõ thì cửa bỗng mở ra. Đèn lồng trên mái hiên chiếu sáng người vừa bước ra, áo trắng phiêu bồng tựa tiên giáng trần.
Liên Đăng nhìn mà ngây ra, trên đời này có người đẹp đến nhường ấy ư? Đây là ai? Trò giỏi của quốc sư chăng?
Nhưng chàng ta chỉ tỏ vẻ lạnh nhạt, hỏi nhóm Linh đài lang: “Muộn như thế rồi, sao còn làm phiền công chúa phải đại giá?”
Vẻ lạnh nhạt ấy là giả, thực ra nhìn thấy cô, chàng ta gần như không thốt nên lời. Khi “Kinh độ vong” vẫn chưa bị đánh thức, chàng ta dốc hết tài học để thăm dò mãi mà vẫn không tìm được tung tích của nó. Sau này ma xui quỷ khiến thế nào kinh thư lại dính máu cô, chàng ta lập tức cảm nhận được sự tồn tại của nó. Thì ra thứ chàng ta tìm kiếm bấy lâu nay đã từng gần ngay trước mặt, khi cô dựa vào lòng chàng ta chìm giấc nồng, kinh thư ở ngay dưới mí mắt chàng ta. Quả nhiên, mọi chuyện đều đã được cõi u minh an bài. Từng tầng từng lớp chồng lên nhau, thiếu bất cứ tầng nào cũng không thành chuyện được. Vậy rốt cuộc việc cô quên tình có giá trị gì không? Biết đâu cô cũng chẳng yêu chàng ta nhiều đến thế. Song, có thể khiến cô quên hết mọi đau khổ, buồn tủi thì mọi chuyện đều đáng giá.
Chàng ta cố bình tĩnh lại, bái dài chào cô. Cô vội giơ tay bảo miễn lễ rồi cười nói: “Tôi tới thăm quốc sư, xin thần sứ chuyển lời giúp.”
Chàng ta ngây ra, thần sứ… Giống hệt lần đầu tiên gặp nhau, cô cũng gọi chàng ta là thần sứ. Nếu thật sự có thể trở về điểm xuất phát để làm lại từ đầu thì hình như cũng không có gì xấu.
Yết hầu chàng ta khẽ lên xuống: “Không cần thông báo, thần chính là Lâm Uyên.”
“Ồ. Không ngờ quốc sư còn trẻ thế, trung quan lại nói…” Cô chợt nhận ra mình đã thất thố, mặt đỏ bừng lên.
Người này mang đến cho cô cảm giác rất khó tả. Rõ ràng là rất gần nhưng lại như cách xa vạn dặm. Ở trước mặt chàng ta, cô phải hết sức cẩn thận, chỉ sợ mạo phạm chàng ta. Liên Đăng không dám nhìn lom lom nhưng thỉnh thoảng vẫn trộm liếc mắt, trái tim cô như được lấp đầy hơn nửa. Chàng ta tựa thần linh trên bích họa, vừa trang nghiêm vừa lộng lẫy. Cô không kiềm được tự phỉ nhổ bản thân đúng là đồ háo sắc, hễ là người đẹp thì đều khiến cô có thiện cảm.
Chàng ta lui lại nửa bước, nhường đường cho cô: “Mời điện hạ.”
Quốc sư tôn quý, Liên Đăng không dám thất lễ, cũng cúi người đáp lễ rồi mới theo vào tháp. Hàng chục cây đèn chiếu soi dẫn đường, xung quanh sáng như ban ngày. Nhóm Linh đài lang cũng nối đuôi vào theo, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm. Liên Đăng hơi căng thẳng tháo cành trúc xuống, đưa vào tay quốc sư: “Kinh thư ở trong này.”
Chàng ta nhận lấy, ngón tay thon mảnh trắng ngần nắm lại, soi kĩ dưới ánh đèn. Sau đó, chàng ta quay đầu sang, gượng cười với cô: “Điện hạ nói kinh thư ở bên trong ư?”
Nụ cười ấy rọi thẳng vào đáy lòng, cô thấy như mình bỗng chốc sống lại. Cô vội gật đầu, sợ chàng ta không tin, còn lắc ngón tay nói: “Phải nhỏ hai giọt máu.” Cô tự cắn đứt ngón tay, nghe thấy tiếng chàng ta hô lên, dáng vẻ như không kịp ngăn cô lại. Cô cười xuề xòa: “Không sao, hôm qua cũng thế mà.” Nói đoạn, cô nhỏ máu lên cành trúc.
Không phụ sự hi vọng của cô, cành trúc ngọc nhỏ bé lập tức tỏa ánh hào quang sáng rực. Ánh sáng bật tới giữa không trung rồi dần tụ lại thành một quyển trục, chầm chậm mở ra trước mặt mọi người. Cô nghe thấy Xuân quan hô khẽ: “Thì ra đây mới là cả bộ “Kinh độ vong”. Tọa thượng được cứu rồi.”
Liên Đăng đánh mắt sang nhìn quốc sư. Chàng ta vẫn tỏ vẻ hờ hững. Chẳng lẽ chàng ta không vui ư? Cô ngạc nhiên hỏi: “Di vật của mẹ tôi… có ích cho quốc sư chứ?”
Chàng ta thở dài: “Có. Đa tạ điện hạ.”
Giúp được là tốt rồi, cô mím môi cười, thầm nghĩ người đẹp là thế, hòa hoa phong nhã là thế mà chết đi thì thật sự quá lãng phí của trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT