Edit: Phong Miên

Beta: Cá (đẹp ơi là đẹp ấy, êu ơi đẹp thế)

Ngày cưới của Đàm Nô đã cận kề, trong phủ bắt đầu tất bật lo liệu. Liên Đăng không biết nhiều về phong tục Trung Nguyên, cô nhìn vú nuôi và các quản sự thu xếp mà chỉ thấy đây quả là việc trọng đại và phức tạp. Đàm Nô còn chẳng bận tâm đến chuyện của chính mình. Cô ấy chỉ cười lơ đãng đứng cạnh Liên Đăng nhìn mọi người bận rộn, trông rất ra dáng bà chủ, như thể mọi việc không liên quan gì đến mình.

Thái giám trong cung qua lại như đi chợ, Chuyển Chuyển không thể đến giúp nên cả ngày cứ ngồi nghĩ nọ nghĩ kia, hôm nay thấy cái bình quý này đẹp, sai người mang tới, ngày mai thấy mấy cuộn lụa Liễu Lăng kia đẹp, hợp làm xiêm áo cho Đàm Nô, thế là lại sai thái giám đưa tới. Thành ra dù Đàm Nô không được sắc phong gì nhưng hôn lễ chẳng hề kém cạnh con nhà quan. Mẹ Tiêu Triều Đô cũng có gia thế không tầm thường, thuộc dòng dõi hoàng thất, xét ra cũng coi là quận chúa. Nếu đã chấp nhận mối hôn sự này thì mọi việc đều phải chu đáo. Việc bố trí nhà cửa cho đôi vợ chồng trẻ nghe ý Đàm Nô hết nên đằng trai bèn sai người đến mời mợ chủ, Đàm Nô không biết làm sao, đành đi đi về về hai bên suốt, Liên Đăng thấy thế thì trêu: “Thôi tỷ ở luôn phủ tướng quân đi, trước đám cưới một hôm hẵng về đây cho lão phu nhân đỡ mất công sai người đến mời.”

Đàm Nô bắt đầu bận rộn, không thể thường xuyên ở cạnh Liên Đăng như trước nữa, ai cũng có việc cần làm, chỉ có cô là tự do thoải mái, chẳng vướng bận gì. May mà vẫn còn Chuyển Chuyển, cô ấy bị kẹt trong cung Đại Minh, rỗi rãi đến phát ngán, hễ nhớ Liên Đăng là lại sai người đến đón cô vào cung. Cô ấy bày yến ở đài ngắm cảnh bên hồ Thái Dịch, hai người ngồi hóng gió, ngắm cảnh sắc trên hồ hoặc gọi ca kĩ đến ca hát cho vui.

Cậu nhóc La Diên đã lớn hơn nhiều, không phải quấn tã như trước nữa, trông kháu khỉnh bụ bẫm vô cùng đáng yêu. Liên Đăng bế La Diên, đút hoa quả dầm nhuyễn cho cu cậu. La Diên no nê là lại thiu thiu buồn ngủ. Chuyển Chuyển bảo bà vú bế cu cậu đi ngủ, mình thì tựa gối than thở: “Trước kia cưỡi ngựa ngao du giang hồ, ân oán rõ ràng, đời người sung sướng biết bao! Giờ thì tôi thành chim trong lồng, không bay được nữa rồi.”

Liên Đăng đang xem cung nữ làm son, chống cằm hỏi lại: “Giờ tỷ vẫn còn muốn bay à? Vui vẻ tận hưởng cuộc sống bên chồng và con trai đi chứ.”

Cô ấy uể oải đáp: “Hai hôm trước Trung Sơn vương đưa hai cô gái vào cung, bệ hạ dám giấu đi, đến giờ tôi vẫn chưa được gặp.”

Liên Đăng ngẩng đầu lên: “Để nạp vào hậu cung sao? Đã sắc phong chưa?”

Chuyển Chuyển cầm chiếc trâm vàng tua rua, dùng đầu nhọn gãi đầu: “Cái đó thì chưa, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Không định sắc phong thì giấu làm gì? Đàn ông trên đời này đúng là không tin được, lúc làm vương gia còn đỡ, làm hoàng đế cái là khác luôn.”

Thật ra những người lớn lên trong nhung lụa muốn giữ mình rất khó, mưa dầm thấm đất ắt thành kẻ đa tình. Ngay cả người thanh tao như Thần Hà mà còn có vài thị thiếp chứ huống chi là hoàng đế.

Cô quay đầu đi, nheo mắt nhìn ra cảnh vật phía xa, thời tiết hôm nay rất đẹp, nước hồ Thái Dịch sóng sánh dập dờn. Tiết trời ấm áp, lá sen mới bắt đầu xòe tán, màu xanh ngát tươi mới ấy đang dần tô điểm sắc hè. Liên Đăng chậm rãi nói: “Anh ấy không muốn cho tỷ biết thì tỷ cứ vờ như không biết đi, giờ cũng chẳng thể bất chấp để về đại mạc được nữa rồi.”

Chuyển Chuyển dẩu môi: “Chưa chắc. Vốn dĩ tôi cũng chẳng ôm hi vọng xa vời chàng chỉ thích mình tôi, người ta xuất thân cao quý mà. Nhưng chàng đã chỉ tay lên trời thề rằng sau này chỉ có một mình tôi, không đưa thêm người về phủ nữa. Bây giờ phủ to rồi, chàng thấy trống vắng nên bắt đầu muốn trái lời thề.”

Chắc là ban đầu y cũng chẳng ngờ được mình sẽ làm hoàng đế. Liên Đăng cười, nhà đế vương không có chuyện nhỏ, bọn họ giận nhau, dù cô có bênh Chuyển Chuyển thì cũng không thể làm gì cho cô ấy được, xưa không bằng nay quả là chuyện bi ai. Liên Đăng đành khuyên: “Nghĩ thoáng ra đi, tỷ còn La Diên cơ mà, sau này con trai có tiền đồ rộng mở rồi, tỷ buồn gì chứ?”

Chuyển Chuyển chậm rãi lắc đầu: “Tôi cảm thấy sinh ra trong nhà đế vương chẳng có gì tốt…”

Cung nữ biết cô ấy đang nhắc đến chuyện sáu người con của tiên đế, vội ngắt lời: “Màu son này đẹp quá, làm thế nào vậy?”

Cung nữ thưa: “Chôn cánh mẫu đơn dưới tuyết từ năm trước, đến lập xuân năm sau thì lấy ra giã nhuyễn chắt lấy cốt, rồi trộn cùng bột đá vân mẫu, ngọc trai, ủ bảy bảy bốn chín ngày sẽ thành.”

Liên Đăng cảm thán: “Ồ. Đúng là kì công thật.”

Cung nữ nhìn Chuyển Chuyển rồi nói: “Nương nương hào phóng lắm, làm xong sẽ tặng điện hạ một hộp, được không ạ?”

Chuyển Chuyển gật đầu như trống bỏi: “Đương nhiên là được.”

Cung nữ bưng khung lụa đi rồi, Liên Đăng mới dặn dò Chuyển Chuyển: “Mọi chuyện trong cung không đơn giản, từ giờ tỷ phải chú ý hơn, không được nói năng tùy tiện trước mặt người khác. Nhỡ để người có dạ xấu nghe thấy rồi thêm mắm dặm muối, bêu xấu với bệ hạ, lần một lần hai thì bệ hạ còn bỏ qua nhưng nếu nhiều lần thì khó tránh sinh lòng ngăn cách với tỷ. Ban đầu hai người cũng rất yêu nhau mà, nếu yêu thì hãy tin tưởng bệ hạ, đừng rêu rao ầm ĩ gì hết, tránh cho người thương đau lòng mà kẻ thù lại sung sướng.”

Chuyển Chuyển chớp mắt nhìn cô: “Hóa ra đạo lí gì muội cũng hiểu nhưng lại không áp dụng lên thân bao giờ.”

Liên Đăng ngây ra, đoán là cô ấy nói đến chuyện của Lâm Uyên. Nhưng vấn đề giữa hai người phức tạp hơn cô ấy nghĩ rất nhiều, sao thể nói rõ trong đôi ba câu được.

Liên Đăng cụp mắt, chỉ mân mê sợi tua rua trên quạt gõ chứ không đáp lại. Chuyển Chuyển xáp tới ngồi cạnh Liên Đăng, khẽ hỏi: “Muội và quốc sư đã thật sự kết thúc rồi ư?”

Lòng Liên Đăng khẽ run lên: “Không kết thúc thì còn làm gì được?”

“Nếu đã chấm dứt rồi thì nghiêm túc đi tìm người khác đi. Hôm qua bệ hạ có nhắc với tôi, vị Tiết độ sứ mới nhậm chức của Hoài Nam nhân phẩm tốt, có tài, tướng mạo cũng tuyệt vời, hợp với muội đấy. Nếu muội đồng ý thì gặp mặt một lần nhé? Sau có hợp nhau, muội theo anh ta đến Dương Châu, rời khỏi Trường An là sẽ vui lên thôi.” Cô ấy vừa nói vừa nhìn Liên Đăng với vẻ thương xót: “Ngày nào muội cũng gượng cười như thế, tưởng tôi mù chắc? Đừng tự ép mình như thế, lòng muội trống trải nên mới ngày ngày nhớ nhung quốc sư. Chỉ khi lấp đầy nơi đó thì muội mới có thể toàn tâm toàn ý yêu người khác. Trước giờ muội luôn quyết đoán, mạnh mẽ, đừng ngã mãi chỗ này. Sao nào? Có gặp hay không thì nói một lời đi.”

Liên Đăng nghĩ kĩ lại những gì Chuyển Chuyển nói. Thật ra cô ấy nói cũng đúng, cô cần một ai đó để phân tán sự chú ý, nếu cô dồn tâm tư sang một người khác thì có lẽ sẽ buông bỏ được tình cảm với chàng ta. Cô cũng chẳng lo lời thề khi trước, nếu mất mạng vì nó thật thì chứng tỏ số mệnh của cô như vậy rồi: “Được, hôm nào gặp nhau một lần cũng không sao.”

Chuyển Chuyển bỗng ngồi dậy, quay đầu lại gọi cô: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi thấy hôm nay cũng được đấy.”

Liên Đăng nghĩ chắc chắn bọn họ đã thông đồng với nhau từ trước, đầu tiên là Chuyển Chuyển gọi cô vào cung, sau đó hoàng đế sẽ đưa người tới như thể không hẹn mà gặp, đúng là kế hoạch hoàn hảo. Liên Đăng vịn lan can nhìn xuống, ngày xuân ấm áp, gió thổi khoan khoái, trên bờ có một vị quan trẻ tuổi đội mũ cánh chuồn, vận áo viên lĩnh đang chậm rãi đi tới, tuy không nhìn rõ diện mạo nhưng dáng người cao thẳng như cây tùng. Hoàng đế vẫy tay với hai người, vị quan kia cũng ngẩng đầu lên, gương mặt thanh tú nho nhã, ánh mắt dịu dàng như chứa ánh xuân tháng ba.

Chuyển Chuyển khẽ lay cô, khen không ngớt lời: “Bệ hạ làm việc quả nhiên là đáng tin.”

Liên Đăng chẳng bận tâm có đáng tin hay không, bây giờ yêu cầu của cô không cao, miễn tử tế là được.

Hoàng đế dẫn vị quan nọ vào trong đình, anh ta cung kính hành lễ, hoàng đế ban ngồi rồi bàn việc nước, anh ta nói năng rất đúng mực, thái độ điềm đạm, quả là người xuất chúng.

Từ đầu chí cuối, Liên Đăng chỉ mỉm cười đáp lại, trải qua quá nhiều chuyện, lòng cô đã bình lặng, khoan dung. Bọn họ tìm lang quân cho cô là chuyện tốt, cô cũng mong sớm tìm được mối tốt để ổn định. Người này cả cách nói năng lẫn kiến thức đều không tồi, có thể cân nhắc thử.

Liên Đăng bỗng thấy thương cảm, thế gian e là chẳng có ai phong lưu hơn Lâm Uyên, cô phải hạ yêu cầu xuống, đừng nhớ thương chàng ta nữa. Cô muốn thử xem mình có thể mở lòng với người khác hay không, cho mình một cơ hội, cũng là cho hạnh phúc một cơ hội.

Hoàng đế rất ra dáng ông tơ, cười nói: “Chuyện trên triều thôi để lên triền rồi bàn, không lại ảnh hưởng đến nhã hứng của các cô gái. Trước đây Thịnh khanh đã gặp công chúa Đồng An lần nào chưa?”

Chàng trai kia lập tức không được tự nhiên như lúc nói chuyện cùng hoàng đế mà tỏ vẻ vừa khiêm nhường vừa cẩn trọng, ngay cả mí mắt cũng không vén lên, chỉ đứng dậy vái chào: “Thần đã nghe đại danh của công chúa từ lâu nhưng chưa có duyên gặp mặt, hôm nay được nhận long ân, là… là phúc ba đời của thần.”

Chuyển Chuyển lấy tay áo che miệng cười: “Sứ quân không cần căng thẳng như thế, tính công chúa rất dịu dàng. Chẳng qua bình thường không kết giao với các quan lại trên triều, cũng là lần đầu gặp sứ quân nên tôi đoán cô ấy hơi ngại mở lời. Chi bằng để tôi hỏi thay nhé. Cho hỏi quý danh của sứ quân ra sao? Là người ở đâu? Nhà có những ai?”

Anh ta nghiêm túc vái chào Chuyển Chuyển: “Vi thần tên Thịnh Hi Di, người Lạc Dương, năm nay hai mươi lăm, chưa thành gia lập thất. Trong nhà còn cha mẹ, một em trai và một em gái. Em trai tôi đang nhậm chức ở Lan Đài, em gái thì đã hứa hôn.”

Anh ta nói hết một lượt, không giấu giếm gì, biết rõ tình hình của nhau cũng tiện cho sau này tìm hiểu. Liên Đăng không biết đáp lại thế nào, nghĩ mãi mới ra mấy chữ: “Mẫu đơn Lạc Dương rất đẹp.”

Hẳn nhiên là câu trả lời của Liên Đăng hơi thiếu nhiệt tình, bình thường lẽ ra người ta sẽ thi lễ rồi nói mấy câu khách sáo, tiện thể giới thiệu khuê danh. Câu “Mẫu đơn ở Lạc Dương đẹp” khiến bầu không khí có phần gượng gạo, may mà Thịnh Hi Di phản ứng nhanh, vội nói: “Mẹ thần thích mẫu đơn, mẫu đơn rễ đỏ mẹ thần chăm năm nào cũng giành được hạng nhất ở Hội hoa xuân. Nếu công chúa thích thì thần xin dâng mấy cây đến phủ công chúa.”

Chuyển Chuyển rất hài lòng, người này đầu óc lanh lợi, tính tình điềm đạm, hợp với người xuề xòa như Liên Đăng. Con gái mất đi tình yêu thì phải dùng tình yêu mới lấp vào, không là sẽ u sầu mãi không nguôi. chuyển Chuyển rất muốn tác hợp cho chuyện này nên nói với hoàng đế: “Vừa nãy La Diên cứ đòi cha, không thấy cha còn khóc mãi, bệ hạ đi thăm nó với thiếp một lát đi.” Cô ấy nháy mắt với hoàng đế, kéo dây choàng lụa đứng dậy rồi nói với Thịnh Hi Di: “Công chúa phải về phủ, sứ quân tiễn cô ấy một đoạn thay tôi nhé?”

Đương nhiên là anh ta đồng ý, sau đó nghiêm cẩn cung tiễn kim thượng và quý phi. Xoay người lại nhìn, anh ta thấy công chúa đang đưa mắt nhìn phía xa, như thể sự tồn tại của anh ta chẳng khiến cô chú ý là bao.

Bấy giờ anh ta mới dám nhìn thẳng vào cô, trên phố có rất nhiều tin đồn về Công chúa Đồng An, nghe nói cô phải chịu khổ từ nhỏ, thậm chí còn có một đoạn tình cảm với quốc sư. Chính bởi những sắc thái thần bí này khiến cô có khí chất áp đảo các khuê nữ khác. Cô rất đẹp, không chỉ ở dáng dấp hay dung mạo mà còn nhiều thứ khác nữa. Tuy mới gặp lần đầu nhưng anh ta rất có hảo cảm với cô.

Anh ta bước đến hành lễ: “Để thần đưa điện hạ về phủ.”

Lúc này, Liên Đăng mới quay đầu lại, đôi mắt trong veo như làn thu thủy, nụ cười dịu dàng vẫn thường trực. Cô đứng dậy khẽ vươn vai, nhấc váy bước xuống khỏi đài ngắm cảnh, anh ta chăm chú nhìn theo. Gió xuân lay động lá vàng trên trâm cài tóc, va vào nhau kêu leng keng. Do thời tiết ấm lên nên Liên Đăng đã đổi sang áo khoét cổ, lúc cô cúi đầu nhìn bậc thầm, bả vai trắng nõn lộ ra. Anh ta đưa tay phòng cô vấp ngã, Liên Đăng thấy anh ta có lòng như thế thì cũng cười tươi hơn.

“Tiết độ sứ Hoài Nam… trú ở Dương Châu sao? Khi nào thì sứ quân đi Dương Châu.” Cô cất tiếng nhã nhặn.

Anh ta đáp: “Tân hoàng mới lên ngôi cần chiêu nạp hiền tài nên thần mới có cơ duyên được thăng làm Tiết độ sứ. Hiện giờ lòng quần thần trong triều đã yên, mấy hôm nữa thần sẽ tới Dương Châu nhậm chức.”

Liên Đăng gật đầu: “Trước đây sứ quân từng đính ước chưa?”

Anh ta hơi ngây người: “Thần hiểu chuyện muộn…”

Liên Đăng cười, lát sau mới nói: “Tôi thường nghe người ta nói Dương Châu đẹp nhưng vẫn chưa có dịp đến. Sứ quân đợi thêm vài hôm, tôi sẽ đi Dương Châu cùng sứ quân.”

Thịnh Hi Di bất ngờ, thái độ như vậy chứng tỏ công chúa định lấy chồng rồi. Anh ta nhìn vào mắt cô, thái độ của cô vẫn rất ôn tồn. Anh ta cũng không nói gì nữa, chỉ cười với cô, như thể hài lòng sau khi đạt thành giao dịch.

Ít ra cũng không ghét, vậy thì cứ thế đi. Dẫu sao quãng đời sau này cũng chỉ là tạm bợ, lấy ai có khác gì nhau. Liên Đăng thấy người này rất tốt, quan trọng nhất là có thể rời khỏi Trường An. Thật ra thì hai người chung sống lâu ngày sẽ dần nảy sinh cảm tình thôi. Cô đã từng yêu một người đến chết đi sống lại nhưng kết quả chẳng phải vẫn thành dã tràng xe cát đó sao!

Anh ta đưa cô về nhà, tuy là quan võ nhưng anh ta lại nho nhã, lịch sự hiếm thấy. Cô mời anh ta vào trong thưởng trà, trò chuyện về việc lạ chốn Đông Đô, cô thở dài: “Đất Trung Nguyên này tôi mới chỉ đi qua con đường thông từ Tây Vực đến Trường An thôi.” Nghe giọng cô có vẻ tự ti lẫn chút ngại ngùng.

Anh ta vội an ủi: “Công chúa của Đại Lịch không được ra khỏi Trường An, e là không có vị nào có kiến thức rộng như điện hạ đâu.”

Anh ta biết nghĩ cho cảm xúc của người khác như thế khiến Liên Đăng rất vui, tìm được người nói chuyện hợp nhau rất khó, cho dù không lấy làm chồng thì làm bạn cũng tốt.

Sau đó, họ không dùng kính ngữ hay chức vị nữa mà gọi thẳng tên, trò chuyện rất vui vẻ.

Anh ta ở lại khá lâu, mãi sẩm tối mới về. Liên Đăng tiễn anh ta ra đến cổng, tủm tỉm cười mời anh ta lần sau lại tới. Anh ta đáp: “Hai ngày nay tôi rảnh rang, tan triều xong sẽ tới thăm công chúa nhé. Công chúa thích mẫu đơn đúng không? Mai tôi sẽ mang vài bụi đến, tôi sẽ chọn mấy bụi nảy mẩm rồi, như thế dễ chăm hơn.”

Anh ta giơ roi thúc ngựa về, cô tiễn xong thì quay lại vườn, sắc trời âm u như sắp mưa. Cô đã bảo tì nữ lui hết, chỉ còn một mình cô tản bộ trên đường mòn, đầu óc trống rỗng, lòng bình yên không một gợn sóng. Trong vườn có một cái hồ nhân tạo, trong hồ lại có núi giả và đình nghỉ, tuy không được rộng lớn tráng lệ như hồ Thái Dịch nhưng cũng có cái đẹp tinh tế rất riêng. Liên Đăng chậm rãi bước tới, đứng tựa vào cây bồ kết ven hồ, trong lúc lơ đãng lại trông thấy Cửu Sắc dẫn Giai Nhân đi dạo xung quanh, nó thấy cô thì chạy vội tới. Cô vươn tay xoa lưng chúng, khẽ hỏi: “Hôm nay có vị Tiết độ sứ đến đó, tao định gả cho anh ta. Bọn mày trông thấy không? Thấy anh ta có được không?”

Cửu Sắc không tỏ vẻ gì, Giai Nhân không hiểu nguyên do giữa họ nhưng thấy Cửu Sắc có vẻ ủ ê thì cũng yên lặng nhìn nó.

Liên Đăng biết nó thiên vị quốc sư, cô hỏi thế khiến nó mất hứng nên vội đẩy chúng ra: “Mày dẫn Giai Nhân về đi thôi, trời sắp mưa rồi, cẩn thận bị ướt đó.”

Cửu Sắc bịn rịn rời đi, Liên Đăng vẫn đứng nguyên, chỉ nửa nén hương mà đã thở dài vô số lần, tiếng thở càng ngày càng nặng nề. Cô xoay người lại, chợt thấy bóng người đứng sau thì giật mình. Nhìn lại mới thấy là chàng ta, cô xoa ngực, cau mày: “Suýt nữa là dọa tôi sợ chết khiếp rồi. Sao quốc sư lại tới thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play