DỊCH: MIN

….

Lục Kinh Yến chuyên chú nhìn vào con đường trước mặt, tay nắm chặt lấy vô lăng lái xe đi.

Chạng vạng ngày cuối tuần, trên đường cũng khá thông thoáng, Lục Kinh Yến xuyên qua ba cột đèn giao thông, cuối cùng cô không nhịn được nữa đánh mạnh vô lăng sau đó phanh gấp lại, đậu xe ở bên đường.

Rời khỏi nhà của Thịnh Tiện đã được một lúc rồi, cô vẫn không thể nào thoát ra khỏi câu nói “Em bé ba tuổi này, ăn xong nhớ đánh răng đó” của Thịnh Tiện.

Rõ ràng là cô mở miệng nói muốn dỗ dành anh, kết quả dỗ mãi dỗ mãi, dỗ đến cuối cùng lại đổi ngược thành cô được dỗ.

Tông giọng của Thịnh Tiện vốn đã êm tai, lúc cô ý thả mềm giọng càng trở nên hút người hơn.

Còn phối thêm giọng như dỗ trẻ con của anh lúc ấy nữa.

Ai mà chống đỡ cho được.

Lục Kinh Yến nghĩ tới bản thân lúc đó hệt như bị mất hồn, cô đứng bất động trước mặt anh nửa ngày, cuối cùng vẫn là anh gõ lên đầ cô, cô mới tỉnh hồn.

Anh hỏi cô: Ngẩn người gì đó?

Cô trả lời anh: Tạm biệt.

Sau đó máy móc xoay người đi như một con rối gỗ vậy.

Này là kiểu câu trước không hớp với vế sau gì đây.

Đó vẫn chưa phải việc xấu hổ nhất, xấu hổ nhất chính là cô đẩy cửa ra, ngay cả giày cũng không thay, cứ ngẩn người xông thẳng vào trong thang máy.

Hình như Thịnh Tiện gọi cô mấy tiếng, cô đều không nghe thấy, cuối cùng là anh túm lấy cánh tay cô, kéo ngược cô trở lại, ấn bả vài cô ngồi lên chiếc ghế đẩu cạnh tủ giày, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh.

Không nhớ lại những thứ này còn đỡ, mỗi khi nhớ tới khi ấy bản thân được người ta thuận miệng dỗ dành một câu, đã mất hồn như một con ngốc, Lục Kinh Yến xấu hổ đến nỗi gót chân cũng cong cả lại.

….

Thịnh Tiện đưa mắt tiễn Lục Kinh Yến vào trong thang máy, anh đang định đóng cửa lại, thì nhận được điện thoại của Trang Thần.

Anh trượt màn hình lên, ấn nghe, tiện thể mở loa ngoài luôn.

Không đợi anh nói gì, điện thoại đầu bên kia đã vang lên một tiếng: “Đệch mợ nghe rồi hả?”

Sau đó là một tràng nhảm nhí của Trang Thần: “Anh giai, phiền cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, cậu hẹn mười giờ sáng tới khám, mẹ kiếp giờ đã sắp sáu giờ tối rồi đấy, cậu đâu rồi?”

“Cậu có biết không, vì cậu, mà tôi đã ăn hai bữa đồ gọi ngoài ở phòng khám rách nát này rồi đấy, một mình tôi chán mốc lên rồi.”

“Buổi trưa tôi gọi cho cậu, cậu cũng không nghe, cậu định chơi trò bốc hơi khỏi trần gian hả?”

Thịnh Tiện thấy Trang Thần ngừng lại, không nói gì nữa, hai giây sau: “Bây giờ tôi qua đó.”

“Không cần đầu!” Trang Thần tức bừng bừng cúp luôn điện thoại.

Thịnh Tiện nghe thấy tiếng máy bận “tút tút tút”, anh đang định gọi lại, thì sau lưng vang lên mấy tiếng đập thùng thùng.

Thịnh Tiện xoay người, mở cửa.

Trang Thần đặt chiếc cặp lên trên tủ giày, “Lấy dép cho mo!”

Dép lê mà Lục Kinh Yến vừa thay vẫn còn đặt trên tủ giày.

Trang Thần cầm lên đeo luôn.

Thịnh Tiện theo bản năng lên tiếng: “Bỏ xuống!”

Trang Thần bị dọa hết hồn, ném đôi dép lê trên tay xuống đất.

Ba giây sau, anh ta “đậu” một tiếng: “Thịnh Tiện, cậu có ý gì hả? Mẹ kiếp tôi thấy cậu không tới tìm tôi, sợ cậu xảy ra chuyện, chạy tới đây tìm cậu, mà ngay đến dôi dép lê mà cậu cũng không cho tôi đeo hả?”

Thịnh Tiện không nói gì, anh cũng cảm thấy hành động ngăn cản của mình có vấn đề.

“Không cho mo đeo, thì mo cứ thích đeo đấy.” Trang Thần lại nhặt đôi dép lê kia lên.

Thịnh Tiện chẳng buồn nghĩ ngợi cướp luôn đôi dép trên tay Trang Thần.

Trang Thần chậm chạp ngẩng đầu lên: “Ơ….Đệt?”

Thịnh Tiện nhìn chằm chằm vào đôi dép vừa cướp về, khựng lại hai giây, sau đó cởi đôi dép mình đang đeo trên chân ra, đá tới trước mặt Trang Thần: “Cậu đeo đôi này.”

Trang Thần nhìn chăm chăm vào đôi dép lê bên chân: “Hai đôi dép này có gì khác nhau à? Sao hả? Dép cậu vừa cởi ra thì thơm hơn chắc?”

Thịnh Tiện không thèm tiếp lời anh ta, đeo đôi dép lên mà Lục Kinh Yến thay ra đi vào nhà.

Anh pha hai tách hồng trà, lúc bưng ra, thì Trang Thần đang ngồi ngửa người trên sô pha, đánh giá phòng khách nhà anh như một ông lớn.

Thấy anh lại đây, Trang Thần nói: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, A Thịnh, cậu có chút vấn đề đấy.”

Trang Thần ngồi trên sô pha dài, Thịnh Tiện cong eo đặt tách trà tới trước mặt anh ta, rồi bưng tách của mình, ngồi lên chiếc sô pha đơn ở phía xa xa.

“A Thịnh, tôi thực sự cảm thấy cậu rất có vấn đề.” Trang Thần uống một hớp hồng trà, đảo quanh nhà anh bắt đầu nghiên cứu: “Luôn cảm thấy nó rất khác so với trước kia tôi tới.”

Thịnh Tiện sụp mắt xuống, không đếm xỉa đến anh ta.

Trang Thần quét từ trần nhà cho đến ban công, từ ban công cho tới bàn trà, cuối cùng rơi chiếc sô pha dưới mông mình.

Khóe mắt anh ta liếc thấy một sợi tóc: “Có phụ nữ tới nhà cậu hả?”

Thịnh Tiện đang định phủ nhận, Trang Thần giơ hai ngón tay ra, gắp một sợi tóc lên, áng chừng một chút: “Tóc dài, hơi xoăn, chưa từng nhuộm, chất lượng tóc rất tốt, nhìn ra được là một người rất tinh tế.”

Thịnh Tiện: “...”

Anh bỗng nhiên cảm thấy Trang Thần không nên học tâm lý học gì đó.

Mảng điều tra tội phạm càng thích hợp với anh ta hơn.

“Khó trách cậu bỏ mặc tôi một ngày, thì ra là đưa phụ nữ về nhà.” Phút chốc Trang Thần đã nắm bắt được trọng điểm: “Qua đêm rồi hả?”

Thịnh Tiện uống một hớp hồng trà: “Cậu đến đây làm cái gì?”

Trang Thần đánh giá sợi tóc này: “Khám bệnh cho cậu mà.”

Thịnh Tiện: “Vậy đừng kéo sang chuyện khác nữa.”

“Được thôi.” Trang Thần nhặt sợn tóc kia lên, đưa tới trước mặt Thịnh Tiện, khẽ đung đưa: “Cậu bệnh nhân này, xin hỏi cả quá trình cậu đưa chủ nhân của sợi tóc này về nhà, có cảm thấy khó chịu gì không?”

Thịnh Tiện: “….”

Trang Thần mừng thầm: “Tôi đây là đang làm việc đấy, cậu không thể không phối hợp với tôi được.”

Tối qua trừ bỏ việc cô chạm vào tay anh, anh theo phản xạ tránh đi một chút, những lúc khác, hình như anh đều rất bình thường.

Thịnh Tiện đỡ chiếc đầu hơi đau: “Không có.”

“Thế các cậu có tiếp xúc thân mật nào không?”

Thấy trong mắt Trang Thần thoáng qua tia hóng hớt, Thịnh Tiện nén nhịn nói: “Không có.”

“Một chút thân mật cũng không có á? Chạm một cái cũng không?”

Thịnh Tiện đang định nói không có, dường như Trang Thần đã đoán được suy nghĩ của anh: “Có gì nói thật, cậu giấu giếm tôi, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả trị liệu.”

Thịnh Tiện: “...”

Trang Thần: “Xem ra là có rồi, đụng chạm thế nào? Chạm vào ở đâu? Trên giường hả?”

Thịnh Tiện nhìn Trang Thần không nói gì.

“Được thôi, tôi thừa nhận vấn đề này hỏi hơi quá đà, vậy cậu nói xem, lúc cậu chạm vào cô gái đó, có chút khó chịu nào không?”

Tối qua trừ bỏ cô chạm vào ngón tay anh, anh tránh đi theo phản xạ, những lúc khác anh vẫn rất bình thường.

“Không có.” Thịnh Tiện khựng lại một chút, anh vẫn nói ra việc tối qua anh tránh đi ra.

“Sau khi cậu tránh đi, có cảm giác rất chán ghét, ruồng rẫy, buồn nôn như trước kia không?”

“Không có.”

“Vậy thì hơi chán ghét, hơi buồn nôn thì sao?”

“Không có.”

“Vậy thì hơi có cảm giác khó chịu?”

Cụ thể thì Thịnh Tiện cũng không nói rõ cảm giác khi ấy, anh im lặng một lát: “Còn đỡ”

“Mẹ nó, sao tôi lại cảm thấy cô gái đó thích hợp khám bệnh cho cậu hơn cả tôi thế.”

Thịnh Tiện ngẩng đầu lên nhìn Trang Thần.

“Nghiêm túc đấy, cậu có thể thử tiếp xúc với cô gái đó nhiều hơn, đừng vội vã quá, tránh cho nó lại phản tác dụng, cậu với cô ấy cứ từ từ thôi, trong y học gọi là trị liệu giải thoát nhạy cảm.”

Trang Thần thực sự có hứng thú với cô gái đó: “Cô gái đó chính là người mà cậu từng nhắc tới với tôi à? Chính là cô gái khiến cậu tới tìm tôi trị bệnh đó?”

Thịnh Tiện chẳng buồn đôi co với Trang Thần những thứ này, anh ngước mắt lên nhìn anh ta một cái: “Hôm nay bà Trần có tới tìm tôi.”

Trang Thần bỗng khẩn trương lên: “Bà ta tới làm gì? Có kích thích tới cậu không? Ôi đệt, tôi không hi vọng công sức của quãng thời gian này đổ sông đổ biển đâu!”

Theo hiểu biết của anh ta đối với Thịnh Tiện, anh ta cảm thấy Thịnh Tiện mắc phải chứng bệnh tâm lý nhân cách Lithromantic này, không thoát khỏi can hệ với gia đình vốn có của anh.

So với sự khẩn trương của Trang Thần, hiển nhiên Thịnh Tiện bình tĩnh hơn nhiều: “Cũng tạm.”

Thực ra ngay lúc mới đầu là không tốt, rất tồi tệ, chán nản.

Sau đó nhìn thấy cô, lại cảm thấy hình như cũng chẳng có gì đáng đề muộn phiền.

“Cũng tạm?” Trang Thần có hơi không dám tin: “Cậu chắc chắn? Trời ơi, khi ấy ai ở bên cạnh cậu, lọn tóc ở bên hả?”

Thịnh Tiện “ừ” một tiếng, thấy Trang Thần cứ nắm lấy sợi tóc kia mãi, anh giơ tay lên giằng lại.

Trang Thần nhìn lên ngón tay trống không, sau đó tầm nhìn rơi lên đôi dép lê trên chân mình: “Cho nên, vừa nãy cậu không cho tôi đeo đôi dép lê kia, là bởi vì cô ấy từng đeo nó à?”

“Giờ tôi cực kỳ tò mò đối với cô gái ấy rồi, khi nào cậu đưa cô ấy tới cho tôi nhìn thử, tôi chỉ muốn biết, là ai, mà trâu bò đến mức có thể thay đổi cậu thành thế này!”

Trang Thần không đợi Thịnh Tiện nói chuyện, anh ta đã tự ý đưa ra quyết định nói: “Hai hôm nữa, hai hôm nữa chẳng phải chúng ta có cuộc họp lớp sao, cậu đưa cô ấy tới, có được không?”

“Không đưa.” Thịnh Tiện từ chối dứt khoát: “Sợ đẹp chết cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play