Lục Kinh Yến ngẩn người nhìn đầu ngón tay trống không của mình hai giây, cô ngước lên nhìn Thịnh Tiện.
Trên mặt anh không có biến hóa gì lớn, trông chẳng khác gì so với thường ngày, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất lạnh nhạt: “Chẳng phải muốn vào nhà vệ sinh sao? Phòng giặt đồ ở đằng kia, đã giặt sạch quần áo hong khô cho em rồi, mau đi đi.”
Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện một lát, cảm giác bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Cô ờ một tiếng, ánh mắt lại dừng trên quần áo Thịnh Tiện.
Không chờ cô nói gì, dường như Thịnh Tiện biết cô định hỏi điều gì vậy: “Tôi không bận gì, là của người khác.”
Lục Kinh Yến nuốt lời bên miệng vào trong.
Thịnh Tiện nói tiếp: “Có chút mâu thuẫn.”
Lục Kinh Yến ngừng hai giây, lại ờ một tiếng.
Thịnh Tiện không nói gì nữa.
Lục Kinh Yến cũng cảm thấy chẳng còn gì để hỏi nữa, cô chống bàn đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
Đợi đến khi cô cầm ba chiếc đồ lót ra ngoài, Thịnh Tiện đa không còn trong phòng khách nữa.
Cô nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy anh đâu cả, vậy nên cô đẩy cửa phòng vệ sinh ở phòng khách rồi chui vào.
Lục Kinh Yến vừa ra khỏi phòng vệ sinh, đã thấy Thịnh Tiện vừa rồi không biết đi đâu ngồi ngay trên sô pha xem tivi.
Anh đã thay quần áo sạch sẽ, âm thanh trên tivi điều chỉnh xuống rất thấp, đến độ gần như không nghe thấy gì.
Lục Kinh Yến liếc nhìn loa của anh một cái, cảm giác thấy anh xem tivi thế này đúng là thuộc dạng lãng phí.
Thịnh Tiện nghe thấy tiếng động, anh lười nhác liếc mắt nhìn về phía cô một cái: “Đói không?”
Lục Kinh Yến lắc đầu: “Không đói.”
Thịnh Tiện nhìn chăm chăm vào tivi trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy uống chút gì không?”
Lục Kinh Yến suy nghĩ một lúc, hỏi: “…Có rượu không ạ?”
Thịnh Tiện liếc cô một cái không nói gì, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lục Kinh Yến lụa lấy một cái gối rồi ôm vào lòng, tìm một tư thế thoải mái dựa lên sô pha.
Cô còn tưởng Thịnh Tiện xem thời sự đêm khuya, không ngờ rằng là đang xem phim điện ảnh.
Lục Kinh Yến xem một lát, vẫn chưa hiểu nổi đây là tình tiết gì, Thịnh Tiện bưng hai chiếc cốc, đi từ phòng bếp bên kia lại đây.
Đợi đến khi anh đặt hai chiếc cốc trên bàn trà, Lục Kinh Yến tràn đầy hi vọng thò đầy ra trước nhìn.
“...”
Hai cốc nước sôi.
Còn là loại đang bốc khói nghi ngút.
Có cần cổ hủ thế này không, giáo sư Thịnh có hiểu cái gì gọi là ý vị hay không?
Trai đơn gái chiếc ở trong một căn phòng, thì nên nâng ly rượu vang nho cùng ánh đêm.
Lục Kinh Yến nhăn mày: “Em không muốn uống nước nóng.”
Thịnh Tiện ngồi xuống cạnh cô, ngoảnh đầu lại nhìn cô một cái: “Vậy gọi giao đồ ngoài cho em?”
Lục Kinh Yến quay đầu tìm một vòng: “Nhà anh không có rượu à? Cho dù anh không thích uống, thì cũng nên để trong nahf vài chai chứ?”
Thịnh Tiện bấm điện thoại không tiếp lời.
Lục Kinh Yến còn tưởng mình nói đúng rồi, cô bĩu môi: “Không có thật à, thế thì anh đúng là quê một cục ý.”
Nói đoạn, Lục Kinh Yến ngoảnh lại hỏi: “Anh gọi rượu gì vậy ạ? Bia à? Nhãn nào đó?”
Thịnh Tiện ngẩng đầu lên: “Trà gừng.”
Lục Kinh Yến hả một tiếng, vô thức nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng của anh, thấy anh thêm ba hộp trà gừng vào trong giỏ hàng, vẻ mặt của cô rất tệ há miệng ra, vứt chiếc gối sang một bên, ôm cốc nước lên: “Em thấy nước nóng cũng ngon lắm.”
Thịnh Tiện: “Không cần thật à?”
Trên mặt Lục Kinh Yến là căm ghét không hề che giấu: “Không muốn.”
Thịnh Tiện không làm khó cô nữa, buông điện thoại xuống.
Lục Kinh Yến uống hai ngụm, nhìn chăm chăm vào tivi trước mặt hỏi: “Đây là phim điện ảnh gì ạ?”
“Không biết, tìm đại thôi.”
Lục Kinh Yến à một tiếng, bắt đầu xem phim điện ảnh.
Phim mới bắt đầu không bao lâu, không ảnh hưởng đến việc xem, Lục Kinh Yến xem một lcú, phát hiện lời thoại của bộ điện ảnh này rất buồn cười, cô tưởng đây là phim hài, bỗng chốc nổi lên hứng thú.
Kết quả chẳng mấy phút sau, một vai diễn trong phim điện ảnh bỗng biến thành một con thây ma cực kỳ đáng sợ, há miệng ngoạm chết một người. Hiệu ứng của phim điện ảnh làm rất thật, hơn nữa vì để thêm hiệu quả kinh dị, từng khung cảnh đến rất đột ngột, tuy âm thanh đã giảm xuống rất thấp, nhưng Lục Kinh Yến vẫn sợ hãi rụt người lại, suýt nữa bật thốt câu “Đệt.” ngay tại chỗ.”
Làm cả nửa ngày, đây có phải phim hài quái đâu, rõ ràng là phim kinh dị.
Cô không xem nổi nhất chính là loại này.
Chủ yếu là vì sợ.
Lục Kinh Yến vô thức đưa mắt ra chỗ khác.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của cảnh tượng vừa rồi, cô hơi hốt hoãng, không tự chủ bắt đầu tìm chủ đề, hòng để chuyển dời suy nghĩ: “Anh nuôi cá từ khi nào vậy hả?”
“Nuôi được một quãng thời gian rồi.”
“Có đặt tên không?”
“Chưa.”
“Vậy thì em giúp cá nhỏ của anh đặt cái tên nhé.”
Thịnh Tiện nhìn Lục Kinh Yến: “Không thích bộ phim điện ảnh này à?”
Lục Kinh Yến thầm nghĩ, cuối cùng thì ngài cũng phát hiện ra điểm quan trọng rồi: “Loại phim này mà cũng có người thích sao?”
Thịnh Tiện: “Đánh giá trên mạng được 9.8 điểm, tác phẩm lớn từng nhận giải thưởng.”
“...”
Lục Kinh Yến chớp mắt.
Phim điện ảnh kiểu này mà cũng xưng là tác phẩm lớn sao? Còn được đánh giá 9.8 điểm?
Cô không muốn thừa nhận mình có ám ảnh tâm lý với dòng phìm này, cũng không muốn khiến bản thân nom có vẻ không có gu thưởng thức.
Cô suy nghĩ một lát, chậm rì rì nói: “Có lẽ em nghiêm túc xem sẽ thích bộ phim điện ảnh này. Chủ yếu là hiện tại ấy, anh đang ở bên cạnh em, em không tĩnh tâm được.”
Huyệt thái dương của Thịnh Tiện lại nổi lên một cơn đau đớn.
“So với phim điện ảnh,” Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện rồi nói tiếp: “Anh à, em càng thích chơi với anh hơn.”
“...”
Giờ anh phát hiện, học sinh tiểu học này không chừng lúc nào sẽ ghẹo anh một phát.
Không có quy luật gì cả, hoàn toàn dựa vào tâm trạng, khkiến anh hoàn toàn không có cơ hội để chuẩn bị tâm lý trước.
Anh quá hiểu cô gái này rồi, nếu trước đó anh làm lơ lời cô nói, giây tiếp theo cô có thể coi xe thành tên lửa mà lái.
Thịnh Tiện cụp mắt xuống nhìn cô hai giây, đột nhiên anh nghiêng đầu về phía cô một chút, khẽ hỏi: “Em muốn chơi với tôi thế nào?”
Tắt tivi càng khiến phòng khách yên lặng hơn.
Giọng nói không quá lớn của anh, rơi vào trong tai của Lục Kinh Yến, cảm giác rất khẽ khàng.
Lục Kinh Yến nuốt một ngụm nước miếng, bị câu nói này của anh làm cho mặt đỏ tim đập loạn.
Kỹ năng thả thính đàn ông của cô đâu rồi, sao bỗng chốc mất hết hiệu quả thế này.
Hơn nữa, đây có phải nan đề gì đâu!
Lục Kinh Yến, trụ vững, quay đầu, sáp gần đến bên tai anh, khẽ thổi một hơi rồi nói một câu: Anh muốn chơi thế nào, em sẽ chơi cùng anh trai như thế.
Trong đầu Lục Kinh Yến nghĩ rất đẹp đẽ, thế nhưng trên thực tế cô không dám đi nhìn Thịnh Tiện, cô nhìn thẳng vào màn hình tivi đen thui phía trước, gắng gượng nói: “Lời thật lòng, chịu mạo hiểm?”
…
Mười phút sau.
Lục Kinh Yến ngồi đối diện Thịnh Tiện trên bàn ăn, trên bàn giữa hai người có đặt một bộ bài poker.
Lục Kinh Yến chơi bài rất giỏi, vận may của cô luôn rất mạnh, đụng phải Thịnh Tiện, chẳng biết là chỗ nào có vấn đề, cô lại thua cả một đường.
May mà mỗi lần cô lựa chọn lời thật lòng, Thịnh Tiện không hỏi cô những vấn đê quá khó xử.
Sau khi thua liên tục bảy ván, rốt cuộc Lục Kinh Yến cũng thắng được một ván: “Lời thật lòng hay mạo hiểm?”
Thịnh Tiện ngước mắt lên, vốn định nói là lời thật lòng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt hứng thú bừng bừng muốn báo thù của học sinh tiểu học, anh khựng lại, sửa miệng nói: “Mạo hiểm.”
Lục Kinh Yến há miệng, nuốt vấn đề mà mình đã nghĩ ra từ trước vào trong.
Đệt, sao giáo sư Thịnh lại không ra bài theo lẽ thường chứ.
Mạo hiểm.
Mạo hiểm cái gì đây?
Lục Kinh Yến xoay chuyển lá bài, cô suy nghĩ mãi, chẳng biết vì sao trong đầu cô lại xuất hiện suy nghĩ, sau khi đập nát căn phòng của Lục Châu, bị Lục Hồng Trình tát cho một cái rồi rời khỏi nhà họ.
Thực ra cô không rõ thái độ của bản thân mình với giáo sự Thịnh là gì.
Nhưng cô hiểu rõ một điểm, cô đã không còn suy nghĩ tán được anh đến tay rồi lừa gạt tình cảm của anh như ban đầu nữa.
Cô nhìn Thịnh Tiện, cũng chẳng biết mình bị sao nữa, ma xui quỷ khiến thế nào cô nói một câu: “Cưới em đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT