Lục Kinh Yến không ngờ nửa đêm Thịnh Tiện lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình, càng không ngờ rằng câu đầu tiên anh nói lại là hỏi cô đang ở đâu.
Cô chớp mắt, xác định mình không nghe nhầm, lại hả thêm tiếng nữa: “Anh hỏi em ở đâu làm gì vậy? Muốn tới tìm em hả?”
Thịnh Tiện “ừ” một tiếng.
Lục Kinh Yến đơ luôn.
Thịnh Tiện: “Muốn tới tìm em.”
Lục Kinh Yến: “...”
Cô chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà, đâu có ngờ được anh lại thừa nhận luôn.
Lục Kinh Yến nhìn qua tấm gương bên ngoài xe, nhìn thấy nửa bên mặt sưng lên của mình, ngón tay cô siết lấy điện thoại: “Anh ơi, bà dì của em chưa đi đâu.”
“...”
Nếu là bình thường, Thịnh Tiện nghe thấy câu này chỉ cảm thấy đau đầu rầu rĩ, thế nhưng lúc này anh lại cảm thấy khó chịu kinh khủng.
“Hơn nữa ấy, em đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ rồi đó anh trai, anh không biết là mùa đông mà lôi người ta từ ổ chăn ấm ra ngoài là một việc vô cùng thất đức….”
Khi Lục Kinh Yến đang nói câu này, thì có một chiếc xe đi ngang qua cô bấm còi vang lên.
Tiếng bíp chói tai, theo giọng nói của cô, đã truyền thẳng tới Thịnh Tiện bên kia.
Lục Kinh Yến vội ngậm miệng đang nói càn lại.
Trong lúc cô đang dâng lên cơn xấu hổ thì Thịnh Tiện ở điện thoại đầu bên kia chậm rãi chậc lên một tiếng.
Lục Kinh Yến: “...”
Dù sao thì lời nói dối cũng bị vạch trần rồi, bảo cô đem bộ dạng này đi gặp Thịnh Tiện, đó là chuyện không đời nào.
Lục Kinh Yến hắng giọng: “Được thôi, em thừa nhận em đang lừa anh, em không có nhà.”
“Em lừa anh như vậy là bởi vì em không muốn gặp anh.”
“Nguyên nhân rất đơn giản, chính là nửa đêm nửa hôm rồi, trai đơn gái chiếc, em sợ em không nhịn được.”
Thịnh Tiện: “A Yến.”
Lục Kinh Yến mấp máy bờ môi, dừng lại mấy lời càn rỡ trong miệng.
Thịnh Tiện: “Đừng trốn tránh tôi.”
“...”
“Ít nhất tối nay đừng trốn tôi.”
“...”
Khi Lục Hồng Trình cho cô một cái tát kia, cô không hề muốn khóc.
Một mình cô ra khỏi căn nhà đúng nghĩa của bọn họ, một mình lái xe trên đường không mục đích cô cũng chưa hề muốn khóc.
Thế nhưng luc snày đây, chẳng biết vì sao, nghe thấy hai câu này của Thịnh Tiện, đôi mắt cô lại có chút cay sè.
Thịnh Tiện chờ đợi một lát, thấy cô ngập ngừng mãi không lên tiếng, anh mở miệng nói: “A Yến?”
Lục Kinh Yến cắn môi dưới, “A” một tiếng.
Thịnh Tiện không đón lời nữa.
Anh rất kiên nhẫn chờ đợi.
Lục Kinh Yến không biết là bản thân bị anh cảm hóa hay là một mình gắng gượng quá lâu, cô thực sự rất muốn tìm một ngườu bầu bạn, cô do dự một hồi, nói: “Nói trước nhé, đợi lát nữa anh gặp em, đừng giật mình đấy.”
“Ừ.”
“Cũng đừng hỏi em sao vậy.”
“Ừ.”
Lục Kinh Yến mím môi, nói: “Em ở ngoài cổng khu nhà của anh.”
Thịnh Tiện ngơ người.
Trái tim anh như bị thứ gì đó đánh trúng, rung động không thôi.
Lục Kinh Yến thấy anh không phản ứng: “Thịnh Tiện?”
Thịnh Tiện không nói gì, anh cúp điện thoại luôn.
Lục Kinh Yến nhìn chằm chằm điện thoại, nhăn mày, đang nghĩ Thịnh Tiện lên cơn gì đây, thì đột nhiên điện thoại rung lên một cái.
Trong wechat, Thịnh Tiện gửi cho cô một tin nhắn: “Đợi đấy.”
Lục Kinh Yến không biết Thịnh Tiện đang ở đâu, dù sao thì cô nhận được tin nhắn chờ đợi tầm mười mấy phút, bên cạnh xe cô có một chiếc taxi dừng lại.
Cánh cửa xe taxi mở ra, cô nhìn thấy Thịnh Tiện từ trong đó chui ra.
Đợi xe taxi lái đi, Thịnh Tiện xoay người đi đến bên cạnh xe cô, giơ tay gõ lên kính xe.
Lục Kinh Yến mở khóa xe.
Thịnh Tiện kéo cửa xe rồi ngồi vào.
Lục Kinh Yến ngồi gẩy cánh của điều hòa: “Ban nãy anh không có nhà à?”
“Ừ.” Gió ấm trong xe mở rất vừa vặn, Thịnh Tiện cởi áo khoác ra, ngoảnh lại nhìn Lục Kinh Yến một cái.
Lục Kinh Yến nhàn nhã hỏi: “Đi đâu đấy?”
Thịnh Tiện không nói gì.
Cô ngoảnh lại nhìn anh một cía, phát hiện ánh mắt của anh rất lạ.
Cô đang định hỏi anh làm sao thế, thì anh đột nhiên giơ tay lên, gạt đi lọn tóc cô cô ý xõa xuống má: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Kinh Yến há miệng, không biết nên trả lời ra sao.
Vẻ mặt của Thịnh Tiện lạnh lẽo như kết băng: “Ai ra tay?”
Lục Kinh Yến giơ tay lên, gạt tóc xuống, che khuất đi gương mặt: “Anh à, anh đồng ý với em không hỏi rồi đấy.”
Thịnh Tiện đanh mặt nhìn chằm chằm Lục Kinh Yến một lúc: “Được, tôi không hỏi.”
Tuy anh nói vậy, nhưng hiển nhiên Lục Kinh Yến vẫn cảm giác được hơi thở anh tỏa ra càng lạnh hơn, hệt như đang cố gắng đè nén lửa giận.
Lục Kinh Yến liếm môi: “Anh ơi, anh không vui hả?”