Liên đới đến cả bàn tụ hội của gã cùng im lặng theo.
Chiếc điện thoại ngâm trong ly rượu vẫn đang sủi bọt trào ra ngoài.
Dương Nhứ im lặng đúng năm giây, chửi đệt một tiếng: “Lục Kinh Yến, cô….”
Những lời phía sau gã chưa kịp nói, thì Lục Kinh Yến bỗng khom người về phía gã.
Ánh sáng trong hộp đêm rất mờ ảo, làn da của cô trắng tới nỗi gần như phát sáng, lúc cô với Tống Nhàn dùng xong bữa tối cùng nhau đi dạo phố, đã tô lại son môi, là màu chà chua nát hơi bóng.
Thế nhưng ánh mắt của cô rất hờ hững, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, trông cả người đều rất lạnh lùng, hệt như cỗ máy lạnh lẽo không có tình cảm, ngay cả lời nói ra cũng từ từ mà lạnh băng.
“Người cậu cạnh anh là Lục Châu, không phải Lục Kinh Yến tôi.”
“Giữa các người đang làm giao dịch gì, đó là chuyện của các người, đứng lôi tôi vào.”
“Đừng tưởng rằng vì Lục Châu dụ dỗ bố anh ta bảo tôi ăn với anh hai bữa cơm, đã cảm thấy tôi sẽ lấy anh. Anh nhớ rõ đây, đừng nói Lục Kinh Yến tôi không phải là đồ giao dịch, cho dù tôi là đồ giao dịch, thì bán cho ai cũng phải do tôi nói mới được.”
“Lục Châu chưa đến tuổi quyết định thay tôi đâu.”
Xung quanh là một mảnh chết lặng.
Lục Kinh Yến đứng thẳng người dậy, chẳng buồn nhìn vẻ mặt của đám người kia mà quay người đi luôn.
Ra hỏi club, Lục Kinh Yến bấm chìa khóa xe, kéo cửa xe ra chui vào, chân ga giẫm một phát đến đáy, phóng thẳng xe đi.
Mười phút sau, xe dừng lại trước cổng của một căn biệt thự kiểu Pháp.
Lục Kinh Yến xuống xe, đi tới trước cửa, liên tục bấm chuông.
Chẳng bao lâu sau, cửa lách của biệt thự được mở ra, người làm trong nhà chạy ra: “Cô Lục, sao cô lại tới đây ạ?”
“Lục Châu có nhà không?” Lục Kinh Yến đẩy người làm ra, xông thẳng vào trong biệt thự.
Người làm nói: “Cậu hai đang ở trên lầu.”
Lục Kinh Yến chẳng nói chẳng rằng, cô đặt túi lên trên tủ giày cạnh cửa, nhìn quanh một lượt, sau đó xách một chiếc gậy golf trên tủ trong phòng khách rồi bay thẳng lên tầng hai.
Cửa phòng của Lục Châu không khóa, Lục Kinh Yến đứng ngoài cửa, nghe thấy âm thanh đang nói chuyện điện thoại của Lục Châu.
“Anh Nhứ, anh bớt giận, chắc chắn em sẽ lôi nó đến tận nhà xin lỗi anh.”
“Anh yên tâm, anh Nhứ này, đợi lát nữa em đi tìm nó, chắc chắn sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”
“Anh Nhứ, đầu óc nó có vấn đều, anh đừng chấp nhặt với nó….”
Lục Kinh Yến nhấc chân đạp bung cửa ra.
“Ai?!” Lục Châu đang cười tạ tội với Dương Nhứ thì bực bội quay đầu lại, gã nhìn thấy Lục Kinh Yến, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nói với Dương Nhứ bên kia điện thoại câu “Anh Nhứ, em xin lỗi nhé, đợi lát nữa em gọi lại cho anh”, sau đó cúp điện thoại đặt sang bên, phẫn nỗ hét lên với Lục Kinh Yến: “Lục Kinh Yến, con mẹ mày bị thần kinh đúng không?”
“Mày đã qua đó rồi, uống với anh Nhứ mấy ly thì có làm sao?”
“Con mẹ mày bình thường ở ngoài đong đưa như kỹ nữ, giờ giả vờ làm thiếu nữ ngây thơ cái quái gì.”
Lục Kinh Yến giơ tay lên, giơ gậy đánh golf lên đập thẳng vào tivi trong phòng Lục Châu.
Tivi lắc lư mấy cái rồi rơi bụp xuống mặt đất.
Lục Châu từ trên giường nhảy xuống, khí thế như muốn lật trời, gào rú càng điên cuồng hơn.
Lục Kinh Yến không hề nói câu gì, cô giữ lấy cây gậy đánh golf, giơ tay lên không nể tình mà đập hết những thứ đồ quý báu được bày trên tủ tường trong phòng Lục Châu.
“Đệt mọe, con mẹ nó, mày có biết những thứ này đắt thế nào không?!”
“Lục Kinh Yến, con mẹ mày dừng tay lại, mày điên rồi đúng không?”
“Đệt, người đâu, người đâu ra đây cho tôi.”
Dưới lầu nghe thấy tiếng động, hai người giúp việc trong nhà chạy lên, nhìn thấy khí thế này trong phòng, chẳng ai dám bước vào cả.
“Cô Lục, cô dừng tay lại đi.”
“Cô Lục, cô đừng làm cậu hai bị thương.”
Lục Kinh Yến chẳng thèm đoái hoài gì đến bọn họ, chuyên trị tìm những thứ đồ đắt tiền trong phòng Lục Châu mà đập.
Chẳng bao lâu, căn phòng được bày trí xa hoa tráng lệ hệt như bị cướp ghé qua, tan hoang, hỗn loạn.
Lục Kinh Yến chưa hết tức, trước khi đi, cô nghĩ ngợi, rồi cầm chiếc gậy đánh golf đập sạch gương trong phòng thay đồ của Lục Châu, sau đó tâm trạng mới thư thái hơn chút, ném phịch chiếc gậy xuống bên chân Lục Châu, lườm gã một cái, rồi xoay người ra ngoài.
Hai người giúp việc nhìn thấy cô, lập tức nhường đường ra.
Lục Kinh Yến vừa nhấc chân lên, thì cửa thang máy mở ra, Lục Hồng Trình mới về nhà bước ra.
Ông ta nhìn thấy Lục Kinh Yến thì ngẩn ra một lát: “Sao mày lại ở đây?”
Lục Kinh Yến không nói chuyện.
Lục Châu nghe thấy giọng nói của Lục Hồng Trình, gọi một tiếng: “Bố.”
Lục Hồng Trình đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng Lục Châu, cau mày lại: “Chuyện gì xảy ra?”
Lục Châu: “Còn có thể có chuyện gì nữa ạ, là Lục Kinh Yến đó, nó như con điên ấy, đập phòng con thành như thế này, con mẹ nó con chỉ bảo nó uống ly rượu với Dương Nhứ thôi, nó đã thế này rồi, bình thường nó ăn chơi nhảy nhót ở bên ngoài thành tính, giờ uống rượu với Dương Nhứ thì có làm sao?”
Rốt cuộc thì Lục Hồng Trình cũng là người kinh qua biết bao sóng gió, biết nhẫn nhịn hơn Lục Châu nhiều, ông ta đối diện với Lục Châu đang gào rú, nhìn Lục Kinh Yến hỏi: “Mày làm đúng không?”
Lục Kinh Yến “vâng” một tiếng.
Lục Hồng Trình: “Xin lỗi.”
Lục Kinh Yến không nói không rằng.
Lục Hồng Trình gằn giọng: “Xin lỗi anh hai mày ngay!”
Lục Kinh Yến mím môi, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh nhìn của Lục Hồng Trình: “Cháu sẽ không liên hôn, sau này chú đừng giới thiệu cái gì mà cậu Dương, cậu Tống cho cháu nữa. Trước kia chú bảo cháu đi gặp mấy người kỳ cục kia, cháu đi là bởi vì cảm thấy cho dù thế nào thì chúng ta vẫn là người một nhà, cháu không muốn ầm ĩ khó coi.”
“Nhưng cháu phát hiện ra rằng, cháu đối với chú mà nói, chẳng qua là là vật hi sinh để khiến cho Lục Châu hiểu chuyện trưởng thành hơn mà thôi. Bao nhiêu năm nay, rất nhiều chuyện cháu không nói, không có nghĩa là cháu không hiểu. Lục Châu anh ta chính là một phế vật, một phế vật không bao giờ thành được việc lớn.”
“Chú bằng lòng chiều anh ta, đó là chuyện của chú, anh ta không phải con trai cháu, cũng không gọi cháu là mẹ, cháu chẳng có lý do nào mà nhường anh ta mãi cả.”
Lục Hồng Trình vượt lên, giơ tay lên chính là một cái tát.
Cái tát này của ông ta dùng sức rất mạnh, gương mặt của Lục Kinh Yến lệch hẳn sang một bên.
Bố mẹ rời khỏi, Lục Hồng Trình nuôi dưỡng cô, cho tới nay đã được mười năm rồi, trong mười năm này, Lục Hồng Trình tức giận thì đánh hai thằng con của ông ta, nhưng chưa từng đánh cô cái nào.
Ban đầu, cô còn cho rằng Lục Hồng Trình thương cô, có lẽ thực sự có phần thương cô ở trong đó, nhưng sau này, cô hiểu rõ ràng rằng vì sao Lục Hồng Trình lại đối xử với cô như vậy.
Vì có một ngày, có thể bán được giá tốt, có thể khiến cho cổ phiếu nhà họ Lục tăng lên gấp bội.
Cái tát này của Lục Hồng Trình đúng là ác độc, tiếng tát giòn tan chói tai vô cùng.
Ngay cả Lục Châu đang tức điên kia cũng bị dọa sợ.
Trừ cảm giác nóng rát trên mặt ra, Lục Kinh Yến chẳng cảm thấy đau đớn gì mấy.
Cô bình tĩnh nhìn Lục Hồng Trình, chẳng nói thêm lời gì cả, đứng đó khoảng tầm ba bốn giây, rồi đi vòng qua người ông ta ra ngoài.
Lục Hồng Trình quay lại nhìn cô: “Lục Kinh Yến, mày đừng quên rằng, những thứ mày có ngày hôm nay đều do nhà họ Lục cho mày, bao gồm cả cái công ty của mày hiện giờ, ngày mai là có thể điều người đi bàn giao, lấy nó về khỏi tay mày.”
Bước chân xuống dưới lầu của Lục Kinh Yến chẳng hề dừng lại.
Lục Hồng Trình tức điên lên, còn đứng ở đó cảnh cáo cô.
Cô coi như không nghe thấy, vững vàng từng bước đi đến cửa, cầm lấy túi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, giọng nói của Lục Hồng Trình hoàn toàn bị chặn lại phía sau lưng.
Cô ngửa đầu lên, nhìn màn đêm đen kịt, cô chẳng nói rõ được lúc này mình có cảm nhận gì.
Giống như buồn bã, nhưng lại không giống buồn bã.
Cô chỉ đang nghĩ, khi nào cô mới có thể ra khỏi cái nhà này.
Không có ai biết được, những năm nay cô vẫn luôn chờ đợi.
Chờ đợi một người.
Có thể dẫn cô ra khỏi lồng giam kiểu này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT