“...”

Thịnh Tiện đơ ra mấy giây, mới hiểu được ý nghĩa món quà năm mới này của học sinh tiểu học.

Trên ngón vô danh bên tay trái có sợi mạch máu nối thẳng tới trái tim, hay còn gọi là ngón liền tim.

Là nơi cách trái tim gần nhất. Cũng là nơi dùng để đeo nhẫn cưới.

Cô học sinh tiểu học này thực sự là quá biết rồi.

Tán tỉnh người ta có hết mánh này đến mánh khác, đúng là khiến người ta không thể phòng bị nổi.

Anh thực sự rất tò mò rốt cuộc trong đầu cô lấy đâu ra bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn đến thế.

Lục Kinh Yến thấy Thịnh Tiện không nói gì, cô đung đưa sợi dây trong tay: “Không hài lòng với món quà này của em à?”

“Vậy anh nói xem, anh không muốn cỡ ngón tay em thì anh muốn gì đây?”

Lục Kinh Yến chống cằm suy nghĩ hai giây, đột nhiên cô sấn đầu về phía trước, nở nụ cười vô hại với anh.

Một dự cảm chẳng lành bò thẳng lên trái tim của Thịnh Tiện.

Đúng như dự đoán, anh còn chưa kịp phản ứng gì, Lục Kinh Yến đã cười híp mắt hỏi: “Vòng ngực?”

Thịnh Tiện: “….”

“Hay là vòng eo? Vòng mông? Hay là anh muốn biết hết?” Lục Kinh Yến nhướng mày lên, tiếp tục nói: “Không nhìn ra giáo sư Thịnh cũng tham lam phết nhỉ, nhưng mà, cũng không phải không thỏa mãn anh được.”

“….”

Thực sự Thịnh Tiện không biết cô làm thế nào nhìn ra được anh muốn biết những thứ này.

Cô gái này mặt dày vô đối, Thịnh Tiện đúng là sợ một giây sau cô thực sự nói cho anh biết số đo ba vòng của mình.

Đây tuyệt đối là chuyện mà cô có thể làm ra được.

Thịnh Tiện giành trước khi cô mở lời, chuyển chủ đề nói: “Ăn no chưa?”

Lục Kinh Yến bĩu môi.

Chẳng thú vị.

Giáo sư Thịnh đúng là bảo thủ.

Lần nào cũng như thế này, không cần biết cô tốn bao nhiêu công sức gợi mở, anh lúc nào cũng như thể không nghe thấy cô nói gì, hờ hững chuyển sang chủ đề khác.

Lục Kinh Yến chống cằm, cách bàn ăn nhìn Thịnh Tiện hai giây: “Anh chỉ mảng nào vậy?”

Thịnh Tiện đúng là không theo kịp lối suy nghĩ của cô: “Hửm?”

Mí mắt cong vút của Lục Kinh Yến chớp chớp: “Dạ dày thì no rồi, nhưng cơ thể thì không.”

Thịnh Tiện: “….”

Lục Kinh Yến: “Cho nên, anh trai có muốn cân nhắc thỏa mãn em không?”

Mí mắt Thịnh Tiện giật mạnh một cái.

Lục Kinh Yến không sợ chết nhìn anh chằm chằm, cợt nhả nói: “Hửm? Anh trai à?”

Tông giọng của cô vốn đã dễ nghe, lúc cố ý thả nhẹ càng trở nên mềm mại hơn, khiến người nghe tê dại từ màng nghĩ cho tới sâu thắm nơi trái tim.

Yết hầu của Thịnh Tiện chuyển động, anh ngồi dựa lên ghế lặng lẽ nhìn cô.

Lục Kinh Yến chống cằm, đón lấy ánh mắt của anh mà chẳng hề sợ hãi, cô thầm nghĩ để em xem anh chống cự được bao lâu.

Trong căn phòng rất yên tĩnh, bó hoa tươi bày trên bàn ăn tỏa ra hương thươm nhạt.

Chẳng iết là trôi qua bao lâu, có lẽ là mấy giây, cũng có lẽ là mười mấy giây.

Lục Kinh Yến chớp mắt, cô vừa định gọi thêm tiếng anh trai nữa, thì Thịnh Tiện ngồi đối diện bỗng đứng vụt lên, đi vòng qua bàn ăn vào thẳng phòng ngủ.

Mãi cho đến khi cánh cửa đóng phịch một tiếng, Lục Kinh Yến mới nhảy xuống ghế, đuổi theo sau.

Cửa phòng ngủ bị khóa trái rồi.

Lục Kinh Yến đập mấy cái, thấy người bên trong không thèm để ý đến cô, sau đó cô lười nhác dựa vào vách tường, được voi đòi tiên hét lên với người bên trong: “Anh ơi, anh trốn gì chứ?”

“Mùa đông tắm nước lạnh sẽ bị ốm đấy.”

“Anh ơi, anh đừng lúc nào cũng kìm nén bản thân, kìm nén lâu dần cũng sẽ sinh bệnh đấy.”

“Anh ơi….”

Cửa phòng ngủ đột ngột được mở ra.

Lục Kinh Yến nuốt mất lời bên miệng vào, nghiêng đầu nhìn Thịnh Tiện: “Nhanh thế à?”

“….”

Thịnh Tiện nhẫn nhịn xúc động muốn ném cô gái trước mặt này ra khỏi đây, anh thầm nghiến răng: “A Yến.”

Lục Kinh Yến há miệng, những lời tiếp theo đó chẳng nói ra nổi một chữ nữa.

Đậu má, Lục Kinh Yến, mày bị sao vậy.

Rõ ràng là mày khơi mào giống một tay lão luyện cơ mà, người ta còn chưa làm gì, chỉ mỗi một câu A Yến, mày đã bại trận rồi sao?

Rốt cuộc là ai tán ai chứ.

Lục Kinh Yến gắng gượng để khiến bản thân trông rất bình tĩnh, đón lấy ánh mắt của anh: “Dạ?”

“Đưa em về nha, có được không nào?” Giọng anh rất nhẹ, hệt như đang dỗ dành trẻ con, còn mang theo chút bất lực khó lòng phát hiện được.

Lục Kinh Yến nhận ra bản thân căn bản khó lòng chống cự Thịnh Tiện như thế này.

Thịnh Tiện thấy cô không nói gì, coi như cô đồng ý rồi, anh đi ra phòng khách, cầm lấy áo khoác và túi của cô.

Ra khỏi cửa nhà, Lục Kinh Yến thay giày xong, mới ngỡ ngàng nhận ra bản thân mình kém quá, đúng là quá kém mà.

Cô không thể cứ bị anh dắt mũi đi mãi thế này được.

Đã nói là giữa anh và cô, người chiếm quyền chủ đạo là cô cơ mà.

Lục Kinh Yến hắng giọng, thấy Thịnh Tiện thay giày xong đứng thẳng dậy, cô chậm chạp hỏi: “Anh trai à, anh chắc cahứn muốn đưa em về nhà chứ?”

Anh phát hiện ra học sinh tiểu học này hoàn toàn không biết cái gì gọi là một vừa hai phải.

Thịnh Tiện nhắm mắt lại, xoay người nhìn cô. Anh nhìn chằm chằm cô hai giây, đột nhiên khom người cúi đầu xuống, tiến sát đến bên tai cô khẽ nói: “Vậy còn em thì sao? Em chắc chắn muốn ở lại chứ?”

Khoảng cách giữa anh và cô rất gần, khi anh nói chuyện, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh phả lên tai cô.

Lục Kinh Yến nuốt nước bọt, cô vô thức lùi ra sau nửa bước, dán lưng lên vách tường.

Cô cố gắng khiến bản thân trông giống như một cao thủ trải qua bao sóng to gió lớn, thế nhưng cô kiên trì không được mấy giây, vẫn không chịu nổi, dần dà, chậm rãi nghiêng đầu đi.

Nhìn thấy động tác của cô hơi cứng, nơi đáy mắt Thịnh Tiện bao phủ lên một tầng ý cười rất nhạt, anh nảy ra ý muốn trêu ghẹo cô: “Hửm? A Yến?”

Lục Kinh Yến: “….”

Ai bảo mày muốn quyền chủ đạo.

Mày cảm thấy mày rất được.

Ai bảo mày tung mấy chiêu tán vớ tán vẩn.

Giờ sưới rồi chứ, người ta học theo dáng vẻ vừa rồi của mày, nguyên đai nguyên kiện đánh trả lại mày đấy.

Cô biết là anh cố ý, cô cảm thấy càng là lúc này thì càng không thể lộ ra sợ hãi.

Lục Kinh Yến chọi lại ánh mắt của anh, cô hít thở sâu một hơi, gắng gượng để không lộ ra vẻ khốn đốn lúng túng của mình.

Thịnh Tiện không nói gì nữa.

Lục Kinh Yến liều mạng kiên trì.

Cũng chỉ là mấy giây ngắn ngủi.

Thế nhưng mấy giây ngắn ngủi này đối với Lục Kinh Yến mà nói dài đằng đẵng như một thế kỷ.

Ngay trong lúc cô sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng Thịnh Tiện cũng có phản ứng rồi.

Cô tưởng rằng anh biết dừng lại đúng lúc, chuyện này cuối cùng cũng đến hồi kết rồi, ai mà biết được anh đột nhiên giơ tay lên, dùng chìa khóa xe khẽ gạt mái tóc cô ra, dán chặt lên vành tai nóng rực của cô: “Thì ra A Yến cũng biết xấu hổ này.”

Cơ thể Lục Kinh Yến run lên, cô thầm chửi tục một tiếng, cả cơ thể cứng đờ như bị điểm huyệt.

Thịnh Tiện dùng chìa khóa xe trong tay khẽ cọ lên thùy tai của cô, nhìn vành tai của cô càng ngày càng trở nên đỏ rực trông thấy, ánh mắt mềm mại đi mấy phần: “Vẻ xấu hổ của A Yến trông khá giống cô bé đấy.”

“...”

“Cũng rất dễ mến.”

“...”

Lục Kinh Yến chậm rãi ngoảnh đầu lại, đối diện với ánh mắt của Thịnh Tiện, cô không nhịn nổi nữa: “Em buồn ngủ rồi.”

Không lâu trước đó, cô còn cười cợt giáo sư Thịnh người ta chỉ biết chuyển chủ đề.

Không ngờ quả báo đến nhanh như vậy, chẳng bao lâu đã đến lượt cô rồi.

Đúng thật là phong thủy luân chuyển, ông trời không tha cho ai.

Giáo sư Thịnh không làm khó cô, kéo cửa ra giúp cô, nhường đường cho cô.

Lục Kinh Yến lạnh lùng đi vào phòng vệ sinh, sau đó đi vệ sinh, rồi rửa tay, lại lạnh mặt quay lại.

May mà giáo sư Thịnh biết viết chữ dừng lại đúng lúc, trên đường đưa cô về nhà, hai người chung đụng khá hòa hợp.

….

Nguyên đán Lục Kinh Yến vốn định đi trượt tuyết với Tống Nhàn, kêý quả sáng mùng một thức dậy cô nhận được điện thoại của Lục Hồng Trình.

Lục Hồng Trình nói năm mới đến, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Chuyện kiểu này, không giống xã giao, cũng chẳng giống xem mắt, Lục Kinh Yến không dễ từ chối, chỉ đành lùi lịch trình với Tống Nhàn về sau.

Lục Hồng Trình sắp xếp bữa cơm gia đình vào tối ngày mùng ba.

Lục Kinh Yến đến nơi khá sớm, cô vào phòng riêng không bao lâu, thì Lục Hồng Trình và hai thằng con trai của ông ta trước sau đi vào.

Lục Kinh Yến thấy người đã đến đầy đủ, đang định kêu phục vụ để gọi món, thì Lục Hồng Trình lại nói đợi một chút.

Tầm năm phút sau, cửa phòng riêng bị đẩy ra, lại có thêm một người tới. Là cậu Dương trước đó đi xem mắt với Lục Kinh Yến.

Lúc này Lục Kinh Yến mới ngỡ ra, đây nào phải bữa cơm gia đình, rõ ràng vẫn là tiệc xem mắt.

Lục Hồng Trình sắp xếp để cậu Dương ngồi kế bên cô, Dương Nhứ hỏi thẳng cô tại sao không đồng ý lời mời kết bạn của gã ngay trước mặt Lục Hồng Trình.

Không ngoài dự đoán, một giây sau Lục Kinh Yến nhận dược ánh mắt không vui của Lục Hồng Trình.

Lục Kinh Yến phát hiện con người Dương Nhứ này đúng là chẳng ra gì, rất thích có chuyện gì lại chạy đi nói với người lớn.

Cô tùy tiện kiếm đại một lý do, nói là quên mất, đến khi nhớ ra thì lời mời đã mất hiệu lực rồi.

Lục Hồng Trình cười khà khà nhận lỗi với Dương Nhứ, sau đó nói thêm lại bạn tốt, lần này Lục Hồng Trình học khôn rồi, bảo cô quét mã của Dương Nhứ.

Bữa cơm này đối với Lục Kinh Yến đúng là khó tiêu, về đến nhà cô đã nhận được tin nhắn wechat của Dương Nhứ, cô chẳng buồn trả lời mà cài đặt phần miễn làm phiền luôn.

Giữa tháng một là ngày mở phiên tòa của con gái dì Tôn.

Ban đầu Dương Cầm Cầm chắc nịch rằng cô ta mất tiền, Thịnh Tiện hỏi cô ta mất bao nhiêu, đi rút tiền mặt vào lúc nào, rút ở đâu, sau khi nhận được những thông tin này, Thịnh Tiện liên tục hỏi Dương Cầm Cầm hai lần cô ta đều xác nhận, sau đó anh cung cấp cho bên thẩm phán một đoạn video giám sát.

Đó là video giám sát cây rút tiền và thời gian mà Dương Cầm Cầm nói, bên trong hoàn toàn không hề xuất hiện người tên là Dương Cầm Cầm này.

Sau đó sự việc giống hệt như Thịnh Tiện phỏng đoán, Dương Cầm Cầm nợ tiền vay trên mạng rất nhiều, theo tường thuật của cô ta, ban đầu cô ta vay hơn một trăm ngàn tệ, nhưng tiền lãi quá cao, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã biến thành gần ba trăm ngàn tệ.

Ngày mở phiên tòa, Lục Kinh Yến vốn muốn tới hiện trường xem xem, nhưng vì công ty có cuộc họp gấp nên cô không đi được.

Đầu tháng dì Tôn đã quay về làm việc.

Hôm đó trùng hợp lại đến kỳ sinh lý của Lục Kinh Yến, cơ thể cô không thoải mái nên về nhà sớm.

Cô nằm trên tgiường đến hơn mười giờ tối, lúc xuống dưới lầu uống nước, thì đụng phải dì Tôn đang gọi điện cho con gái.

“Chuyện này mẹ cũng có phần lỗi, mẹ chỉ biết hận bố con, nhưng lại quên mất việc thực ra con cũng cần có bố….Mẹ không giận đâu, mẹ biết con cũng rất khó xử…Mẹ không có ý định tha thứ cho bố con, nhưng sau này mẹ sẽ không ngăn cản con gặp bố nữa….”

Lục Kinh Yến hắng giọng.

Dì Tôn thấy cô xuống lầu, vội cúp điện thoại của con gái đi: “Cô Lục, cô muốn ăn khuya sao?”

Lục Kinh Yến lắc đầu: “Tôi uống nước.”

“Tôi đi lấy cho cô.”

Dì Tôn nhanh chóng bưng một cốc nước đến.

Lục Kinh Yến nói cảm ơn, rồi bưng cốc lên lầu.

Trước khi đóng cửa, cô lờ mờ nghe thấy dưới lầu lại vang lên giọng nói của dì Tôn: “Mẹ vừa đi làm việc rồi, mẹ không giận đâu, thật đó...”

Lục Kinh Yến đóng cửa lại, chặn đi giọng nói của dì Tôn.

Cô đặt cốc nước lên trên bàn, Lục Kinh Yến mở ngăn kéo ra, lấy một quyển album trong đó.

Đầu mày đuôi mắt của cô giống hệt với người phụ nữ trong ảnh, xinh đẹp mê ly giống như biết câu hồn.

Lục Kinh Yến lật mở từng trang một, khi lật đến trang cuối cùng, cô đưa tay lên dụi đôi mắt cay sè của mình.

Cô gập quyển album lại, nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi, bỗng nhiên cô rất muốn tìm người nói chuyện.

Mãi cho đến khi điện thoại vang lên tiếng tút tút, đầu óc cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, cô nhìn màn hình điện thoại, phát hiện chẳng biết mình gọi đi từ lúc nào.

Hơn nữa cô còn gọi cho Thịnh Tiện.

Cô đang định cúp điện thoai, thì được nối máy.

Trong điện thoại vang lên giọng nói hơi lạnh của Thịnh Tiện: “A lô?”

Lục Kinh Yến há miệng.

Cô muốn tìm một người nói chuyện, nhưng cô không biết phải nói gì.

Thịnh Tiện: “Có chuyện à?”

Lục Kinh Yến hả một tiếng, trả lời chậm nửa nhịp: “Em gọi nhầm rồi.”

Thịnh Tiện ừ một tiếng, không nói gì.

Lục Kinh Yến không biết nên tiếp thế nào, cũng không nói gì luôn.

Hai người đều yên lặng một lúc, Lục Kinh Yến đang định cúp điện thoai, Thịnh Tiện gọi tên cô: “Lục Kinh Yến.”

“Hả?”

“Em định gọi điện thoại cho ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play