DỊCH: MIN

Lục Kinh Yến nhìn theo bóng lưng của anh, chậm rãi chậc một tiếng.

Cô chưa từng gặp người nào khó thả thính thế này đâu.

Đanh mặt cả ngày trời, lạnh như băng hệt như bị người ta bón tuyệt tình đơn cho vậy.

Lục Kinh Yến gọi tên của Thịnh Tiện, thấy anh chẳng có ý tứ dừng chân nào cả, cô nhấc chân vừa đuổi theo, vừa hỏi: “Anh ơi, sao anh đi nhanh thế, có phải là xấu hổ rồi không?”

Thịnh Tiện chẳng để ý đến cô, cắm đầu đi thẳng về phía trước.

Lục Kinh Yến lững thững đi theo sau lưng anh: “Hay là anh thực sự sợ em sẽ sờ anh?”

Buổi tối trong khu nhà vốn đã yên tĩnh, cô cách anh một quãng, giọng nói của cô không hề nhỏ.

Vừa vặn có hai bà lão đi từ phía trước tới, nghe thấy câu này, thả chậm bước chân, liên tục ngoảnh đầu lại nhìn lên hai người họ.

Đầu của Thịnh Tiện đau đớn vô cùng, anh đè nén huyệt thái dương nảy lên bần bật, chỉ sợ những câu nói tiếp theo của cô sẽ khiến hai bà lão kia cao huyết áp vào viện cấp cứu, anh xoay người đến trước mặt Lục Kinh Yến, bắt lấy cánh tay cô, kéo cô nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Lục Kinh Yến bị kéo hơi đổ người về phía sau, cô nhìn chằm chằm vào Thịnh Tiện mặc cho anh kéo cô về phía trước.

Đàn ông bình thường ít nhiều cũng đều có chút dục vọng, nhưng trên người Thịnh Tiện, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Bỗng cô thực sự rất tò mò, con người Thịnh Tiện này thực sự thanh tâm quả dục hay sao?

Thịnh Tiện đi tới nơi không có bóng người, anh buông cánh tay của Lục Kinh Yến ra.

Lục Kinh Yến chớp mắt, nhìn nơi cánh tay bị anh nắm lấy hai giây, ngẩng đầu lên: “Anh ơi, anh đã từng được với em bao giờ chưa?”

Bỗng chốc Thịnh Tiện chưa thể phản ứng ngay lại được, anh rũ mắt nhìn cô: “Hử?”

Lục Kinh Yến uống một túi bia to đùng, nhưng hai mắt vẫn sáng trong, cô ngẩng đầu lên quan sát anh một lát, xác nhận anh chưa hiểu ra ý của cô mới chậm rãi nói: “Chẳng phải tối hôm qua anh nói với em là, anh chỉ được với cô gái mà mình thích thôi sao. Vậy trừ phụ nữ ra, bản thân anh thì sao?”

“...”

Cuối cùng Thịnh Tiện cũng hiểu ra được ý của cô, anh thầm chửi tục một câu trong lòng.

Ba giây sau, anh dùng sức nghiến răng ken két, lại muốn ném luôn đứa học sinh tiểu học nghịch ngợm khó chơi này ở đây rồi biến luôn.

Vừa rồi khi anh kéo tay cô ra khỏi túi áo mình nên về nhà luôn mới phải.

Không, anh không lên xuống dưới lầu tìm cô.

Anh đã không phân biệt rõ được quãng thời gian này, đây là lần thứ mấy anh hối hận khi đưa ra quyết định vì cô nữa.

Anh phát hiện cô gái này rất được đằng chân lân đằng đầu.

Mỗi một lần chỉ cần anh hơi thương xót cô một chút thôi, cô luôn có thể nói ra chút gì đó khiến anh tức đến nỗi ngứa răng.

Sau đó anh lại phát hiện ra, con người anh cũng chẳng rút ra được bài học.

Rõ ràng mỗi lần đều nói với bản thân mình, tuyệt đối không được có lần sau nữa, thế nhưng lần nào cũng không thể khống chế nổi mình.

Thịnh Tiện nhắm mắt thầm thở dài trong lòng, anh mở mắt ra, nhìn cô hỏi: “Ăn tối chưa?”

Dựa theo hiểu biết của Lục Kinh Yến với Thịnh Tiện, sau khi cô vừa ném mấy câu kia ra, hoặc là Thịnh Tiện sẽ bắt một chiếc taxi rồi nhét cô vào, bảo tài xế đưa cô về nhà, hoặc là nhét cô vào trong xe của cô, gọi lái thuê tới sau đó xoay người về nhà.

Lục Kinh Yến nhìn Thịnh Tiện một lúc, lắc đầu.

Thực ra cô chẳng đói.

Đống bia kia đã khiến cô no căng rồi.

Bởi vì sao mà vừa rồi cô lại ngả ngớn đến vậy, một là cô thực sự rất thích trêu ghẹo anh, hai là cô bị hành động quàng khăn len của anh khi ấy khiến cho lúng túng, cô vô thức muốn làm ra một chút gì đó để che giấu đi nội tâm hỗn loạn của mình.

Thực ra cô chẳng có chút tự tin nào, cũng ôm tâm thái trêu ghẹo anh một lát rồi quay về.

Nhưng cô cũng không ngờ rằng, anh bị cô phiền nhiễu đến to đầu như vậy lại hỏi cô một câu “ăn tối chưa”.

“Thế thì đi thôi.” Thịnh Tiện đi ra khỏi cổng khu nhà trước.

Lục Kinh Yến không nói gì, đi theo sau lưng anh, dáng vẻ yên tĩnh nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Cô chẳng biết có phải mình tự tin thái quá hay không, cô luôn cảm thấy Thịnh Tiện nhìn ra được tâm sự của cô.

Thậm chí….Đang cho cô cơ hội, đợi cô chủ động nói ra.

Thịnh Tiện không đi quá xa, anh tìm một quán đồ nướng ở gần ngay đó.

Gần mười giờ tối mà trong quán vẫn đầy ắp người.

Thịnh Tiện nhìn qua cánh cửa kính thấy bên trong ngồi đầy người, động tác đang định giơ tay đẩy cửa kính bỗng dừng lại: “Cái nhỏ.”

Giọng điệu của anh rất hờ hững, nhưng Lục Kinh Yến lại nghe ra được chút xíu cưng chiều, cô chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên: “Hả?”

Thịnh Tiện: “Chúng ta có thể thương lượng với nhau chút không?”

Lục Kinh Yến chớp mắt: “Thương lượng gì ạ?”

Thịnh Tiện rũ mắt nhìn cô: “Chút nữa ăn cơm, chúng ta có thể trò chuyện chút về những lời mà con gái nên nói hay không.”

Lục Kinh Yến: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play