DỊCH: MIN

Mẹ cô ném lại câu đó rồi đi mất.

Đừng nói đến cho cô cơ hội giải thích, ngay cả một câu rốt cuộc chiều nay ở trường học xảy ra chuyện gì với bạn học cũng chẳng hỏi.

Bình thường bọn họ chẳng hỏi han ngó ngàng gì đến cô, cô có thể quy vào việc bọn họ bận rộn, thế nhưng khoảnh khắc đó, cô nhìn bóng dáng chẳng hề do dự mà chui vào trong xe của mẹ, cô mới nhận ra, thì ra không phải vì bọn họ quá bận rộn mới không có thời gian quan tâm đến cô, mà bởi vì cô đối với họ mà nói không hề quan trọng gì.

Một khoảng thời gian rất dài sau này, cô đều nghĩ rằng, nếu cô đối với bọn họ không hề quan trọng, vậy tại sao họ lại phỉa sinh ra cô chứ.

Chỉ đáng tiếc cô vẫn chưa tìm được câu trả lời, thì bọn họ đã rời đi rồi.

Lục Kinh Yến tựa đầu vào vách tường, lặng lẽ đợi dì Tôn cúp điện thoại mới bước ra ngoài. truyện tiên hiệp hay

Dì Tôn cảm thấy vừa rồi bản thân mình cầu xin người giúp đỡ quá đường đột, bà do dự nhìn Lục Kinh Yến nửa ngày, vào lúc Lục Kinh Yến cầm điện thoại chuẩn bị lên lầu, mới không nhịn được gọi một tiếng: “Cô Lục à.”

Lục Kinh Yến dừng bước chân, vẻ mặt bình tĩnh quay đầu lại.

“Chuyện vừa rồi tôi nói với cô trong phòng ăn, cô đừng để trong lòng nhé, tôi chỉ nóng lòng quá thôi.”

Lục Kinh Yến gật đầu, cô chẳng nói gì cả, giẫm lên bậc thang rồi lên lầu.

Đóng cửa phòng lại cô thở dài một hơi, nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó đi vào phòng thay quần áo.

Thay quần áo xong, cô cầm chìa khóa đi thang máy xuống dưới bãi đậu xe.

Đợi đến khi cô bị kẹt giữa đường Tứ Hoàn, cô mới tỉnh hồn lại.

Mặt trời ngả về Tây, cả con đường được mạ lên màu vàng hồng, từng dòng từng dòng đèn xe màu đỏ nhấp nháy.

Chẳng biết là ông chú nóng nảy nào đang lái xe, liên tục bấm còi.

Lục Kinh Yến chớp mắt trong tiếng còi xe inh ỏi.

Cô ra ngoài thế nào vậy?

Bây giờ cô định đi đâu nữa.

Lục Kinh Yến chậm rãi lái xe theo dòng xe về phía trước, đi qua một đoạn đường, đường xá dần thông thoáng hơn, cô tăng tốc, lái dọc theo đường Tứ Hoàn một lát, tới ngã tư thì rẽ ra ngoài.

Cô tìm được một siêu thị trên dường, bước vào đó mua một túi bia to, lúc quay về trên xe, cô nhập địa chỉ nhà Thịnh Tiện vào bản đồ chỉ đường.

Tới cồng khu dân cư của Thịnh Tiện, trời đã tối đen rồi.

Lục Kinh Yến dừng xe bên lề đường, sau đó xách túi bia to mà mình mua kia đi vào trong khu.

Lần trước Thịnh Tiện dẫn cô thẳng tới bãi đậu xe dưới lòng đất, cô không nhận ra đường trên mặt đất cho lắm, đi quanh mấy vòng mới đến được tòa nhà nơi Thịnh Tiện ở.

Cô ngẩng đầu lên đếm từng tầng một, đếm đến tầng của Thịnh Tiện, cô thấy tối om, nên tiện thể tìm một chỗ trong khu rồi ngồi xuống.

Trời rất lạnh, cô mặc rất ít, nhưng cô không muốn quay về trên xe, cô cứ ngồi bên ngoài như vậy, bật một lon bia lên uống mình.

Chỗ mà cô ngồi, có thể nhìn thấy những người ra vào tòa nhà mà Thịnh Tiện ở.

Mỗi một người đi ngang qua, cô sẽ đếm số, đếm đến ba mươi, tầng mà Thịnh Tiện ở đã sáng đèn rồi.

Có lẽ anh lái xe ra ngoài, rồi lại lái xe quay về, nên lái luôn xe xuống bãi đậu xe ngầm rồi lên nhà bằng thang máy.

Lục Kinh Yến ngửa đầu lên, nhìn chằm chằm vào tầng nhà Thịnh Tiện, cô nắm chặt lấy lon bia trong tay uống một ngụm hết sạch, thành thạo giơ tay lên ném lon bia rỗng vào trong thùng rác tái chế cách đó không xa.

Đi ấn chuông hay là không ấn chuông đây?

Lục Kinh Yến hoang mang ngẩn người một lát, cũng không tìm được đáp án, chỉ đành giơ bàn tay lạnh cứng, mò lấy một lon bia ở bên cạnh lên, dùng ngón trỏ bên tay phải, kéo lỗ khoen ra.

Bia lon trong túi, ít dần đi từng lon.

Thấy bên trong đã rỗng rồi mà Lục Kinh Yến vẫn chưa đưa ra được câu trả lời.

Cô cúi đầu xuống, vô ý thức bóp lấy lon bia rỗng cuối cùng trên tay, vẻ mặt thẫn thờ rất lâu, cô thở dài một hơi, giơ tay ném lon bia vào thùng rác, đứng dậy cầm túi định rời khỏi.

Vẫn chưa đi được bước nào, điện thoại trong túi đã run lên.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắc nhở trên màn hình, thấy hơi quái dị.

Thế mà lại là Thịnh Tiện, người chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho cô bao giờ.

Anh gửi cho cô sáu chữ số.

Đang lúc cô định trả lời tin nhắn, hỏi xem anh có ý gì.

Điện thoại lại rung lên hai cái.

Thịnh Tiện: “Mật khẩu.”

Thịnh Tiện: “Cửa lớn tầng một và mật khẩu thang máy đều là cái này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play