Thịnh Tiện thấy hơi đau đầu gọi tên cô: “Lục Kinh Yến.”
Nếu là Trần Khải, nghe thấy Thịnh Tiện dùng giọng này nói chuyện với mình thì đã sớm chạy mất dép rồi.
Lục Kinh Yến không chỉ không sợ mà còn ghé đầu lại gần hơn.
Gần tới mức anh có thể cảm nhận được hơi thở thanh mát nhẹ nhàng của cô, mang theo mùi kẹo ngọt ngào.
Yết hầu của Thịnh Tiện khẽ trượt lên xuống, cúi đầu nhìn cô.
Lục Kinh Yến ngang nhiên đón nhận ánh nhìn của anh, chẳng có nửa điểm trốn tránh nào cả.
Chẳng biết cụ thể là qua bao nhiêu giây, Lục Kinh Yến dùng đầu lưỡi chuyển viên kẹo đang phồng bên má trái sang bên má phải, sau đó rột một tiếng, nhai nát viên kẹo rồi nuốt xuống cổ họng: “Anh ơi, có thể giới thiệu bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ của anh cho em làm quen được không?”
“...”
“Ông ấy hiểu em quá.”
“...”
“Phẫu thuật cho anh chỗ nào cũng giống dáng dấp người trong lòng em.”
“...”
“Nhất là...” Ánh mắt của Lục Kinh Yến rơi trên bờ môi anh, “Miệng.” Cô dừng lại hai giây, nghiêng đầu ghé sát đến bên tai anh, khẽ khàng hệt như đang nói lời tâm sự: “Rất thích hợp để hôn nhau.”
“...”
Thịnh Tiện giống như bị người ta bấm nút tạm dừng, cả cơ thể cứng ngắc không nhúc nhích nổi trong vòng hai giây, sau đó anh quay phắt đầu đi, phun ra một hơi: “Không phẫu thuật, tự nhiên đấy.”
Lục Kinh Yến nhìn anh, vẻ mặt không tin tưởng lắm: “Vậy anh cho em sờ thử.”
Lục Kinh Yến: “Không ầm ĩ, có phải tự nhiên hay không, để em sờ anh một cái là biết rồi.”
Thịnh Tiện hít sâu một hơi, từ tận đáy lòng anh cảm thấy học sinh tiểu học này điên cuồng tới mức độ không biết trời cao đất dày là gì nữa rồi.
Anh rũ mắt nhìn cô mấy giây, cúi thấp đầu ghé bên tai cô: “Em muốn sờ thế nào?”
Lục Kinh Yến há miệng, bàn tay vốn đang định giơ lên sờ mặt anh bỗng khựng lại bên sườn.
Giọng nói của anh rất trầm, rung tới nỗi khiến mang tai cô tê rần, cô không khỏi rụt cổ lại.
Khung cảnh này hệt như ngừng lại, Lục Kinh Yến ngơ ngẩn một trận, mới tỉnh hồn.
Một con người giỏi thả thính như cô bỗng chốc không biết nên nói điều gì, nhưng cô lại không thể cứ ngờ nghệch thế này mãi được, hiển nhiên điều đó khiến cho cấp bậc của cô thấp đi nhiều.
Cô suy nghĩ mấy giây đồng hồ, chậm rãi rụt người về, sau đó nhìn về phía trước từ từ nấc một cái: “Em….Em phải vào phòng vệ sinh cái đã.”
Nói xong, cô chống bàn đứng dậy, cầm lấy điện thoại bình tĩnh xách áo khoác đi ra khỏi quán bar.
Thịnh Tiện nhìn chiếc túi cô treo trên ghế, đau đầu day day huyệt thái dương.
Anh coi như nhìn ra rồi, cô gái này trông thì như cao thủ tình trường, người khác giới bên cạnh thay hết đợt này đến đợt khác, nhưng trên thực tế thì chỉ được cái miệng, hành động thì nhát như cáy.
Không đỡ nổi một đòn.
Thịnh Tiện than dài một hơi, nhớ đến hai tiếng đồng hồ trước, hôm nay anh chẳng có việc gì, tan làm từ sớm, khi lái xe về nhà, chẳng biết sao lại quanh quẩn quanh khu nhà của cô.
Khi ấy anh cảm thấy hành động của mình rất là lạ lùng, anh ngồi trong xe mắng mình một câu thần kinh sau đó đang định rời khỏi thì thấy cô lái xe ra. Sau đó chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đi theo cô đến quán bar.
Chỗ cô ngồi vừa vặn sát bên cửa sổ, một mình ngồi bàn bốn người.
Bên cạnh từng tốp từng tốp nói chuyện cười đùa, một mình cô đơn độc ngồi trong góc khuất uống rượu.
Trong hoàn cảnh nhộn nhịp như vậy, còn cô rực rỡ chói lòa là thế, nhưng lại khiến anh hơi đau lòng.
Giống như lời Bạc Mộ nói, cô rất không hòa đồng, có người chạy tới bắt chuyện với cô, cô còn chẳng buồn nhìn đối phương lấy một cái, bị người ta quấn lấy làm phiền, cô đặt ly rượu phịch một cái xuống bàn, sau đó đanh mặt bật ra một chữ.
Tuy cách một lớp kính, anh vẫn có thể nhận ra được từ cô nói là là cút.
Sau đó nữa, một cô gái đeo kính đi vào quán bar, cho dù anh không ở phía trước, cũng có thể nhìn ra được là tranh chấp tình cảm.
Gã đàn ông kia khá là không khách sáo với cô gái đó, người xung quanh đều đang hóng hớt, không có người nào chạy lên can ngăn.
Cô cũng đang xem, nét mặt còn lạnh lùng thờ ơ hơn bất cứ người nào có mặt tại hiện trường.
Sau đó gã đàn ông gọi cô gái kia ra ngoài, trên đường đi vào con ngõ nhỏ, gã đàn ông kia cảm thấy mất hết thể diện, hùng hổ mắng mỏ cô gái kia.
Sau đó nữa…Cô bước ra ngoài.
Cô đứng dựa lên vách tường ở đầu con ngõ, thản nhiên xem kịch.
Sau đó của sau đó nữa, cô ra tay đánh gã đàn ông kia.
Mà những người còn lại trong quán bar kia hệt như không nhìn thấy khúc nhạc đệm này vậy, sau khi gã đàn ông và cô gái kia đi ra ngoài thì vẫn tiếp tục trò chuyện cười đùa.
Đây là cô chủ động trêu chọc anh đến, là lần đầu tiên anh nhìn thấy bóng dáng trước kia của cô trên người cô.
Thịnh Tiện hồi tưởng đến đây bỗng nhiên ngẩn ra.
Mấy phút sau, anh cầm điện thoại lên, lật tìm phương thức liên hệ của đương sự vụ án ly hôn kèm bạo lực gia đình mà anh làm đại diện kia ra: “Chứng cứ chồng bà bạo lực gia đình kia bây giờ có thể cho tôi xem qua không?”
Tin tức này là buổi sáng hôm nay đương sự nói cho anh biết, bọn họ vẫn chưa kịp gặp mặt nhau.
Đương sự trả lời tin nhắn rất nhanh, không đến một phút sau, anh đã nhận được một đoạn video.
Là tầng thượng lộ thiên.
Thịnh Tiện lại hỏi: “Đây là chuyện từ lúc nào?”
“Hôm xảy ra chuyện chính là ở khách sạn bốn mùa.”
Tiếp đó đương sự gửi cho anh một tin nhắn thoại rất dài: “Tối qua tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, nhưng bên trên không để lại địa chỉ của người gửi.”
Thịnh Tiện không trả lời tin nhắn nữa.
Nhưng trái tim của anh, hệt như bị thứ gì đó đập thật mạnh vào, phập phồng ghê gớm.
Là cô mà.
Cô luôn miệng nói không làm nhân chứng, không giúp đỡ, biểu hiện thờ ơ lạnh lùng hệt như động vật máu lạnh không có tình cảm.
Thế nhưng cô lại là người đầu tiên lưu lại chứng cứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT