“...”

Thịnh Tiện xoa huyệt thái dương, nhấn chuột chọn xóa toàn bộ.

Máy tính nhảy ra khung xác nhận đối thoại.

Thịnh Tiện nhìn chằm chằm vào hệt như đang đấu tranh với chính bản thân mình vậy, mãi lâu sau anh lặng lẽ buông tay ra.

Lúc mới về nhà, điện thoại anh sắp hết pin, được anh bỏ trong phòng ngủ sạc pin.

Anh có thói quen đọc sách trước khi đi ngủ, tắt máy tính, anh đi tắ sau đó chọn một quyển sách, về phòng ngủ. Ngồi dựa lên thành giường, điều chỉnh độ sáng của bóng đèn trên đỉnh đầu rồi lật sách ra đọc.

Chưa đọc được hai trang, điện thoại đang sạc pin bên cạnh rung lên một cái.

Anh rút dây sạc ra, cầm điện thoại tới trước mặt, mới phát hiện mới không xem điện thoại một lát, cô đã gửi cho anh một tràng tin nhắn.

Lục Kinh Yến: “Rốt cuộc anh có phải anh trai của em không?”

Lục Kinh Yến: “Lại bắt đầu lạnh lùng không để ý đến người khác rồi, ấm ức.jpg”

Lục Kinh Yến: “Anh ngông nghênh cái gì cứ, chẳng phải chỉ dựa vào việc em cưng chiều anh mới kiêu ngạo như thế sao.”

Lục Kinh Yến: “Anh còn không xuất hiện, em sẽ tuyệt giao với anh 30 phút.”

30 phút sau, Lục Kinh Yến: “30 phút rồi, xin hỏi anh trai có thể xuất hiện được chưa?”

Lục Kinh Yến: “Anh ơi, anh không có lời gì để nói với em hay sao?”

Lục Kinh Yến: “Anh thực sự không có lời gì để nói với em sao?”

Đều là một đống tin nhắn không đâu.

Thịnh Tiện lướt xuống dưới, đọc mãi đọc mãi, khẽ phụt cười một tiếng.

Học sinh tiểu học đúng là trẻ con thật, gửi tin nhắn giống hệt như mấy đứa trẻ chơi trò gia đình tự lẩm bẩm với một đống búp bê vậy.

Rất muốn để người ta chọc cô.

Thịnh Tiện không hề biết rằng trong phút chốc anh lại có suy nghĩ có thể hù chết bản thân nhiều thế nào, anh giữ điện thoại trả lời: “Có.”

“Có lời muốn nói với em.”

Dường như Lục Kinh Yến vẫn luôn trực điện thoại, trả lời cực nhanh: “Lời gì ạ?”

Thịnh Tiện: “Uống nhiều nước ấm.”

….

Thấy bốn chữ Thịnh Tiện gửi đến, Lục Kinh Yến đơ người ba giây, cô nhớ tới câu nói với anh trong xe: “Không mua thuốc thì thôi, ngay cả câu uống nhiều nước ấm cũng không nói với em.”

Lục Kinh Yến: “...”

Cô nghi ngờ không phải anh có lời muốn nói với cô, chỉ đơn giản là muốn cô thêm bực mình mà thôi.

Lục Kinh Yến buông điện thoại xuống, xoay người xuống đất đi tắm luôn.



Thịnh Tiện đợi một lát, thấy Lục Kinh Yến bên kia mãi không trả lời lại, anh đặt điện thoại sang một bên tiếp tục đọc sách, đọc mãi đọc mãi, tâm tư của anh bắt đầu bay đi thật xa.

Quan hệ giữa anh và Trần Khải dựa theo mạng lưới mà nói, thì anh là anh họ của Trần Khải.

Nhưng trên thực tế, dì út của Trần Khải, cũng chính là vợ hiện tại của bố anh, không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với anh cả.

Cho nên quan hệ giữa anh và Trần Khải không hề thân thiết như những anh em họ có quan hệ máu mủ.

Tiệc sinh nhật hằng năm của Trần Khải, anh đều nhận được điện thoại, trong tình huống bình thường anh sẽ tặng quà tới, nhưng người không bao giờ tới.

Giả dụ như buổi tối anh không lướt xem được dòng thời gian của Trần Khải, không nhìn thấy cô trong bức ảnh mà Trần Khải đăng lên, năm nay cũng như mọi năm.

Thực ra anh thấy bản thân mình rất kì cục, con gái nhà người ta đã sống hơn hai mươi năm rồi, không quen anh cũng sống rất tốt lành, thực sự không đến lượt anh quan tâm lo lắng, thế nhưng anh cứ khăng khăng gọi điện thoại cho Trần Khải, hỏi địa chỉ nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Trần Khải.

Xe cách nơi đó rất xa, annh đã cảm thấy người hút thuốc lá bên đường là cô.

Lại gần một chút, quả nhiên là cô.

Ánh đèn đường vàng hoe lặng lẽ chiếu lên đỉnh đầu cô, bao trùm lên người cô một tầng ánh sáng mông lung mà dịu dàng.

Cô môi đỏ răng trắng, mái tóc đen dày, không nhìn thấy kẽ hở, dáng vẻ hơi cúi đầu xuống châm thuốc, vừa có phong cách Hồng Công vừa có phong cách phục cổ.

Cô thực sự rất đẹp.

Ba từ danh lợi phong thái này trên người cô được thể hiện tinh tế đến tận cùng.

Nhưng anh chẳng biết vì sao, xuyên qua vẻ rực rỡ chói lòa của cô, anh nhìn thấy là cô đơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play