DỊCH: MIN

Bạc Mộ hét lên một tiếng, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng bị Lục Kinh Yến khống chế chặt chẽ.

“Lục Kinh Yến, cô bị điên à? Buông tôi ra.”

Lục Kinh Yến tăng thêm sức lực, nét mặt đau đớn của Bạc Mộ trở nên vặn vẹo, mãi cho đến khi trong miệng cô ta không còn lên tiếng nữa, Lục Kinh Yến mới cúi đầu, ghé sát bên tai cô ta: “Cô có tư cách gì đứng trước mặt tôi nhắc về quá khứ, đối với tôi mà nói, cô của trước kia, chẳng qua chỉ là một con chó mà tôi dùng tiền mua về mà thôi.”

“Thế nào? Bây giờ làm nghệ sĩ cảm thấy hiện giờ có thể cắn càn trước mặt tôi rồi hả? Có cần tôi lên mạng nói cho fan hâm mộ của cô biết ban đầu cô thèm thuồng hộp dụng cụ văn phòng của tôi, mà lấy lòng tôi thế nào không?”

…..

Vốn dĩ muốn hẹn Thịnh Tiện cùng dùng bữa trưa, tâm tình của cô cũng không tệ, thế nhưng hiện giờ bị Bạc Mộ xen vào, hứng thú của Lục Kinh Yến đều mất sạch.

Lục Kinh Yến thực sự không biết vì sao hai ngày nay bản thân mình lại đen đủi như vậy, luôn đụng phải mấy chuyện bực bội phiền lòng.

Cô rất rõ ràng những câu nói kia của Bạc Mộ là cố ý chọc vào chỗ đau của cô, nếu cô để bụng sẽ đúng như ý của cô ta.

Thế nhưng quay lại trong xe đóng sầm cửa, trong hoàn cảnh yên tĩnh chật trội, những câu nói kia của Bạc Mộ lặp đi lặp lại không ngừng chui vào trong tai cô như bị làm phép.

“Căn abnr không có người nào thích cô…..Mọi người đều rất ghét cô….Bao gồm cả Thịnh Tiện….”

Lục Kinh Yến đập mạnh nắm đấm lên vô lăng.

“Đệch.”

Trôi qua ngần ấy năm, con nhãi này vẫn khiến người ta căm ghét như trước.

Vừa rồi cô không nên dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy, cô nên tặng cho cô ta mấy chiếc bạt tai khiến cô ta ngoan ngoãn học xem nên nói chuyện như thế nào.

Bình thường cơn nghiện thuốc của Lục Kinh Yến không nặng, một khi tâm trạng của cô không tốt, sẽ hút thuốc như bị cuồng.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, một tay kẹp điếu thuốc, một tay mò vào trong túi tìm bật lửa nhưng mãi không tìm thấy.

Tám phần là vừa rồi giằng co với Bạc Mộ không cẩn thận làm rơi mất.

Vốn dĩ đã phiền, cô chẳng còn kiên nhẫn, Lục Kinh Yến xuống xe tìm một lượt cũng không tìm thấy, chiếc bật lửa một vạn chẳng cần nữa, cô đi thẳng vào siêu thị trong trường.

Lục Kinh Tiện tiện tay chọn một chiếc bật lửa tiện lợi sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Cô rẽ vào một nơi không có người bên cạnh, cắn điếu thuốc định châm lửa, vô tình ngẩng đầu lên xuyên qua tấm kính nhìn thấy người bên trong nhà ăn.

Lúc này đã qua giờ cơm cao điểm, nhà ăn trong trường không có nhiều người.

Một mình Thịnh Tiện chiếm một bàn lớn ở gần cửa sổ ăn cơm.

Phong thái của Thịnh Tiện này đúng là rất tốt, một nhà ăn rất bình thường được anh ăn ra cảm giác như đang ngồi trong nhà hàng Michenlin.

Lục Kinh Yến nhìn mãi một lúc, cô lấy điếu thuốc trong miệng ra, gom cả thuốc lẫn bật lửa ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.

Mấy năm nay cô luôn muốn cai thuốc, nhưng mãi không cai được.

Thế nhưng vào lúc này, cơn nghiện thuốc của cô thoáng chốc bay sạch.

Xem ra trầm mê trong nhan sắc của Thịnh Tiện không chỉ có một mình cô.

Không ít sinh viên nữ trong nhà ăn âm thầm lấy điện thoại chụp anh, thậm chí có vài người ăn xong rồi, cô ý đi vòng qua chỗ anh để rời khỏi nhà ăn.

Đối mặt với việc bên cạnh thi thoảng có sinh viên nữ đi ngang qua, Thịnh Tiện điềm nhiên khôn cực kì.

Chẳng rõ là anh quen rồi hay là biết giả bộ như vậy từ trong xương.

Bỗng nhiên Lục Kinh Yến rất muốn cười.

Nếu như có thế, cô thực sự muốn núp ở góc tối thưởng thức khung cảnh anh dùng cơm một lát, chỉ đáng tiếc là anh đã ăn được một nửa, nếu cô còn không đi vào nữa thì anh đã ăn xong luôn rồi.

Lục Kinh Yến không rõ Thịnh Tiện không quan tâm với những người vây quanh hay không, cô hùng hổ đi vào, thế mà anh không ngẩng đầu lên lấy một cái.

Mãi đến khi cô ngồi xuống trước mặt anh, anh vẫn không ngẩng lên, nhưng lạnh lùng ném ra một câu: “Không ngồi ghép.”

Lục Kinh Yến: “….”

Băng thanh ngọc khiết như thế nào sao?

*Băng thanh ngọc khiết: trong trắng như ngọc lạnh lẽo như băng.

Có lẽ là lần đầu tiên gặp phải trường hợp rõ ràng mình đã từ chối, nhưng người đối diện vẫn không đi, Thịnh Tiện thờ ơ nâng mắt lên.

Nhìn thấy Lục Kinh Yến, anh bỗng khựng lại, giọng điệu nói chuyện rất nhạt: “Sao cô lại ở đây?”

Lục Kinh Yến vô cùng thành thực: “Muốn gặp anh.”

Thịnh Tiện: “….”

Ba giây sau, Thịnh Tiện coi như cô không tồn tại, cúi đầu ăn cơm.

Lục Kinh Yến chống cằm, thưởng thức gương mặt anh ở khoảng cách gần: “Em đói rồi.”

Thịnh Tiện vờ như không nghe thấy.

Lục Kinh Yến nói: “Em muốn ăn cơm giống anh.”

Thịnh Tiện không nhúc nhích.

Lục Kinh Yến cũng không bực bội: “Thế nhưng em không có thẻ cơm.”

Có một khoảng khắc Thịnh Tiện hơi khựng lại.

Thịnh Tiện không đưa thẻ cơm cho cô, cô cũng không thể trắng trợn cướp được.

Lục Kinh Yến quay đầu nhìn xung quanh, đúng lúc đụng phải một cậu sinh viên đang nhìn trộm mình.

Cô nháy mắt với cậu sinh viên nọ, cậu ta đỏ mặt cúi đầu xuống lùa cơm.

Lục Kinh Yến cười rộ lên, “Này, chàng trai kia ơi, chàng trai mặc áo màu xanh ấy.”

Cậu trai cúi đầu lùa cơm kia vui mừng ngẩng đầu lên, không thể tin nổi chỉ vào bản thân: “Em sao?”

Lục Kinh Yến cong mắt gật đầu: “Có thể nhờ cậu giúp tôi một việc được không?”

Cậu trai kia kích động tới nỗi nói lắp: “Có thế, giúp, giúp được gì ạ?”

“Tôi muốn mượn thẻ cơm của cậu một chút, tôi chuyển tiền vào….” Lục Kinh Yến vừa nói vừa tìm điện thoại, đợi khi cô mò được ba đồng tiền xu cứng ngắc, cô mới nhớ ra là mình xuống xe mua bật lửa, quên cầm ví tiền với điện thoại, lục tung các túi mới tìm được năm tệ tiền lẻ.

Mua bật lửa xong cô chỉ còn lại ba tệ.

Cô cả nhà họ Lục chưa bao giờ sầu lo vì tiền mà giờ đây ngượng ngùng thu lại lời nói bên miệng.

Cậu trai kia không biết cô đang nghĩ cái gì, kích động hỏi: “Tiền, không cần đâu, chị, chị muốn ăn gì, em, em đi mua cho chị.”

Lục Kinh Yến chỉ vào khay cơm của Thịnh Tiện: “Giống như anh ấy.”

Cậu trai kia phi nhanh tới cửa bán cơm, chẳng đến năm phút, đã bưng khay cơm giống hệt với Thịnh Tiện tới trước mặt Lục Kinh Yến.

“Cảm ơn.” Lục Kinh Yến thấy mình không thể ăn chùa cơm của đứa trẻ này được, “Cậu ở lớp nào vậy? Chút nữa tôi đưa tiền qua cho cậu.”

Cậu trai kia xua tay: “Không cần, không cần, thực sự không cần đâu, em nói là mời chị rồi.”

Thấy cậu trai kia cố chấp không lấy, Lục Kinh Yến cũng không giằng co nữa, “Vậy cảm ơn cậu nhé.”

Đợi đến khi cậu trai kia ngồi về chỗ, Lục Kinh Yến cầm thìa bắt đầu ăn cơm.

Trông Thịnh Tiện có vẻ như bận việc, lúc này chẳng ăn uống gì cứ cắm đầu bấm điện thoại.

Lục Kinh Yến không làm phiền anh, ngồi ở đối diện lặng lẽ ăn cơm, lượng cơm của cô không lớn, ăn được một nửa đã no rồi.

Cô buông thìa xuống, dùng giấy ăn chấm lên khóe môi, ngước đầu lên nhìn Thịnh Tiện phía đối diện, phát hiện anh đã buông điện thoại xuống và bắt đầu động đũa.

Lúc này đây anh không ăn thêm được mấy miếng, nhanh chóng đứng dậy, bưng khay đi về phía bồn rửa.

Lục Kinh Yến đi theo Thịnh Tiện, đi theo ra ngoài nhà ăn, theo anh tới dưới lầu tòa nhà dạy học, cũng không quan tâm anh có để ý mình hay không, đơn phương nói với anh một câu: “Tạm biệt.”

Sau đó đi về phía bãi đậu xe.

….

Về tới văn phòng, Thịnh Tiện mở ngăn kéo ra, lật tìm tiền lẻ bên trong, nhét vào trong túi, anh nói với trợ lý của mình: “Tôi ra ngoài một chuyến, đợi chút nữa cậu đứng thay một chút.”

Thịnh Tiện đi ra khỏi tòa nhà dạy học tiến thẳng tới khu kí túc xá.

Anh tới phòng trực ban ở tầng một, báo tên họ và khoa lớp của cậu trai kia, sau đó lấy được số phòng kí túc rồi lên thẳng trên lầu.

Anh dựa theo số phòng ở trên cửa tìm được phòng 502, chưa kịp gõ cửa anh đã nghe thấy tiếng ồn ào khi chơi game ở bên trong.

Anh gõ cửa ba lần liên tiếp, mới có người mất kiên nhẫn ra mở.

Anh đứng ở cửa nhìn quanh một lượt, tìm được cậu trai mang tai nghe màu đen ở bên trong cùng, anh đi qua đo, khẽ gõ lên mặt bàn vài tiếng.

Cậu trai kia ngẩng đầu nhìn thấy anh, vội vã tháo tai nghe xuống: “Giáo sư Thịnh, xin hỏi thầy có chuyện gì không ạ?”

Thịnh Tiện thơ ơ gật đầu, lấy tiền lẻ đặt lên bàn phím của cậu trai: “Cô ấy trả cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play