Chương 123
Nếu như những cô gái khác tỏ ra kinh ngạc như vậy, có lẽ sẽ bị coi là “trà xanh” cố tình ra vẻ ngây thơ, nhưng mọi người rất hiểu Sở Mai Dung, đương nhiên biết cô không phải loại người này.
Tuy nhiên ngay giây sau mọi người nghĩ đến một chuyện.
Nếu Sở Mai Dung không biết Diệp Phong là ông chủ câu lạc bộ Thanh Đằng, vậy chẳng phải là…
Trong đầu Sở Mai Dung, Diệp Phong vẫn chỉ là một học sinh bình thường!
Cho dù thân phận của Diệp Phong cao hay thấp, là kẻ nghèo hèn hay là cậu ấm nhà giàu, Sở Mai Dung vẫn thích cậu, không hề liên quan đến vật chất, chỉ là đơn thuần yêu cậu mà thôi!
Lúc này, ánh mắt mọi người lóe lên vẻ kỳ lạ.
Không ngờ tình tiết chỉ có trong chuyện cổ tích lại xảy ra trong hiện thực.
Lúc này có người nghi ngờ hỏi Diệp Phong:
“Ha ha… Diệp Phong, Mai Dung không những là hoa khôi của trường ta hơn nữa còn có gia cảnh phi phàm, cậu có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy, chúng tôi thực sự ngưỡng mộ cậu! Có điều… cậu rốt cuộc thích Mai Dung ở điểm nào vậy?
Câu hỏi này trông có vẻ bình thường, nhưng hàm chứa ẩn ý trong đó.
Cho dù là tướng mạo hay gia thế, Sở Mai Dung đều vô cùng hoàn hảo!
Nhưng cho dù Diệp Phong trả lời điểm nào thì đều trông như cậu háo sắc hoặc tham tiền nhà Sở Mai Dung, vô hình trung gây ấn tượng xấu cho Sở Mai Dung.
Ai ngờ Diệp Phong nghe thấy vậy, trầm ngâm hồi lâu, sau đó quay người nhìn Sở Mai Dung, mỉm cười nói:
“Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy. Nhưng đến một lúc nào đó bạn sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đến lúc đó, bạn sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa.”
Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy. Nhưng đến một lúc nào đó bạn sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đến lúc đó, bạn sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa.
Khi Diệp Phong dùng giọng nói trầm thấp nói ra câu này, Sở Mai Dung trước mặt cậu đột nhiên run rẩy, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên ánh mắt kỳ lạ, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên bị thứ gì chạm vào.
Sở Mai Dung không phải loại người tùy tiện vậy nên hai lần hôn mặc dù rất thích nhưng không đủ để cô yêu cậu.
Nhưng trong mắt cô, vẫn có một hạt giống tên gọi là “thích” sinh sôi nảy mầm.
Giống như tất cả cô gái tuổi teen khác, trong lòng cô vẫn luôn trông đợi vào tình yêu lãng mạn, hy vọng có một ngày có thể gặp được chàng bạch mã hoàng tử của mình.
Cô không biết Diệp Phong rốt cuộc có phải người tốt không, nhưng thời khắc này cô sẵn sàng thử.
Ở bên kia, khi nghe thấy mấy lời Diệp Phong nói, mấy cô gái đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Mà lúc này Hoa Anh Kiệt ở cách đó không xa đang dùng ánh mắt oán độc nhìn về Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Hôm nay hắn nhiều lần bị Diệp Phong sỉ nhục, đúng là mất hết mặt mũi.
Mà Sở Mai Dung từ chối lời mời của hắn, lựa chọn Diệp Phong để khiêu vũ và hôn môi, càng khiến hắn muốn nổi điên hơn.
Lúc này, hắn muốn giết Diệp Phong ngay lập tức!