Chương 236
Lời của Lục Vân Phong giống như sấm sét khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ O, miệng há hốc đến mức nhét được cả nắm tay vào, họ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lục Vân Phong, dường như không dám tin vào tai mình.
Đùa gì vậy?
Lục Vân Phong là Giang Nam Châm Vương, có tuyệt kỹ châm cứu, trong giới y học Hoa Hạ cũng là nhân vật được mọi người kính trọng.
Nhìn qua ông ta chỉ là một bác sĩ mà thôi.
Trên thực tế rất nhiều tai to mặt lớn của tỉnh Giang Nam đều từng nhận được ân huệ của ông ta, thậm chí ngay cả những người nắm quyền của Yến Kinh cũng từng mời ông ta đến khám bệnh, số quan hệ này tổng hợp lại này vô cùng nhiều!
Trên thế giới này cho dù anh giàu đến đâu nhưng cuối cùng vẫn không thoát được khỏi sự giày vò của bệnh tật!
Nếu như mắc phải chứng bệnh hiểm nghèo nào, quen được Hạnh Lâm Thánh Thủ có y thuật cao siêu được coi là có được mạng sống thứ hai.
Theo như mọi người thấy kỹ thuật châm cứu Diệp Phong thể hiện vô cùng phi phàm, Lục Vân Phong xuất phát từ tình yêu y học phá lệ nhận cậu làm học trò là chuyện không phải không có khả năng!
Nhưng họ không ngờ Lục Vân Phong lại quỳ dưới đất, muốn bái Diệp Phong nhỏ tuổi như vậy làm thầy!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mọi người cảm thấy không thể tin nổi.
…
Diệp Phong thấy vậy trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng vội vàng tiến lên muốn đỡ Lục Vân Phong dậy: “Lục đại sư, xin ông đứng dậy, ông làm như vậy chẳng phải đang làm tôi khó xử sao?”
Ở bên kia Lục Vân Phong vội vàng nói: “Diệp thần y, cậu đừng gọi tôi là đại sư! Trước mặt cậu, Vân Phong thực sự không xứng đáng với cái danh này!”
“Diệp thần y, dựa vào Độ ách thần châm ban nãy cậu thể hiện là đủ để cậu thành thầy của tôi rồi! Mong Diệp thần y đồng ý, nhận học trò bất tài như tôi, nếu không tôi sẽ cứ quỳ ở đây!”
Giọng điệu của Lục Vân Phong vô cùng kiên định, nếu như Diệp Phong không đồng ý, ông ta sẽ quỳ ở đây mãi mãi, đến khi thịt nát xương tan.
Ngay cả Diệp Phong cũng không ngờ được cậu chỉ tùy tiện sử dụng Độ Ách Thần Châm, mà khiến Lục Vân Phong xúc động như vậy.
Diệp Phong không biết là trong giới y thuật, kẻ giỏi làm sư, không liên quan đến tuổi tác!
Huống hồ, với tình hình Đông y bây giờ, các môn phái giấu bí kíp làm của riêng khiến nhiều cổ tịch thất truyền.
Mà Độ ách thần châm trăm năm nay chưa từng xuất hiện! Mặc dù không biết rõ thân phận của Diệp Phong nhưng theo như Lục Vân Phong thấy cậu chín phần mười là người kế thừa của một môn phái cổ nào đó, lại thêm tư chất tuyệt vời mới học được Độ ách thần châm.
Nhìn từ một phương diện khác nếu như có thể bái Diệp Phong làm sư, học được Độ ách thần châm, Lục Vân Phong cũng được lời!
Cơ duyên vạn năm có một như này có lẽ cả đời chỉ có một lần, ông ta không thể không tóm lấy!
Nhìn Lục Vân Phong quỳ trước mặt Diệp Phong, Diệp Phong do dự một lúc còn nói:
“Lục đại… bác sĩ Lục, ông mau đứng dậy! Nếu ông muốn, lúc rảnh tôi có thể truyền môn pháp châm cứu này cho ông!”
“Diệp thần y, ý thầy là… đồng ý nhận tôi làm học trò sao?”