Chương 198
“Có xin lỗi không?”
Giọng Diệp Phong lại vang lên bên tai cô ta: “Giờ cô xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua cho cô”.
“Hừ… khốn kiếp, hôm nay có gan thì mày đánh chết tao đi, nếu không mày mà rơi vào tay tao thì tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết”, Tần Mi Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Mông hổ không sờ được, huống gì còn là một con “hổ cái”.
Cô ta thầm quyết định, chỉ cần thoát khỏi tình cảnh này, cho dù thế nào cũng phải khiến tên trước mặt này trả giá.
Thế nhưng Tần Mi Nhi trước giờ luôn quen với sự ngang ngược lại quên mất tình trạng hiện giờ của mình, cô ta chỉ là cá nằm trên thớt, mặc cho người làm thịt.
Diệp Phong là người lạt mềm buộc chặt, nếu bây giờ cô ta nói vài câu mềm mỏng van xin tha thứ, có lẽ Diệp Phong sẽ tha cho cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta còn dám đe dọa Diệp Phong, cơn giận của Diệp Phong cũng bị cô ta kích thích.
Nếu cô đã ngang ngược thì tôi sẽ ngang ngược hơn cô.
“Có xin lỗi không?”, Diệp Phong lại giơ tay phải lên giả vờ muốn đánh.
“Không xin lỗi!”, Tần Mi Nhi vẫn ngẩng cao đầu tỏ ra rất kiên cường.
“Bốp!”
Đáp lại cô ta là một cú đánh vô tình.
“Có xin lỗi không?”
“Không xin lỗi!”
“Bốp”.
“Không xin lỗi!”
“Bốp” “Bốp” “Bốp”.
…
Từng tiếng đánh như vũ bão bỗng vang dội dưới chân núi.
Tần Mi Nhi cũng được coi là bướng bỉnh, cô ta luôn nghiến răng chịu đựng, không nói một lời cầu xin tha thứ, nhưng thân hình mỏng manh hơi run rẩy của cô ta đã bán đứng tâm trạng hiện giờ của cô ta.
Năm sáu phút sau, Diệp Phong thấy tay phải của mình đã hơi tê mới dừng lại.
Tần Mi Nhi cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại hơi, quay đầu lại, đôi mắt to long lanh ngân ngấn nước mắt, cô ta hung ác trừng mắt nhìn Diệp Phong, lại lớn tiếng mắng: “Tên chết tiệt, mông của người ta… bị mày đánh sắp chẻ làm đôi rồi đấy”.
“Phụt!”
Nghe Tần Mi Nhi nói thế, Diệp Phong lại bật cười.
“Khốn kiếp, mày cười gì?”, Tần Mi Nhi bất mãn nói.
“Ha ha ha. . . Tôi nói này cô Tần ơi, mông của con người chẳng phải luôn là hai nửa sao? Chẳng lẽ cô không giống, vậy thì tôi muốn mở mang tầm mắt”.
Nói rồi Diệp Phong còn cố ý híp mắt lại nhìn đường cong đẫy đà được lớp quần bên ngoài bao bọc.
“Mày… mày muốn làm gì?”
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Phong, Tần Mi Nhi trước đó còn cực kỳ cứng miệng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, giọng nói hơi run, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ sợ hãi.