Chương 188
Diệp Phong nghe vậy thì líu hết cả lưỡi.
Bị thiên lôi chia cắt hàng vạn lần, khối gỗ này cũng đen đủi quá rồi nhỉ, rõ ràng là một cây cột thu lôi mà!
Có điều từ phương diện khác mà nói thì cũng đủ để chứng minh sự cường hãn của loại Thần Mộc này, bị chia cắt nhiều lần như vậy mà vẫn không có chút tổn hại gì.
“Tiểu Phong, cậu không biết đâu, dùng Lôi Kiếp Thần Mộc này để luyện khí có thể khiến cho pháp bảo sở hữu thuộc tính tiên thiên chân lôi, đủ để trấn áp hàng vạn tai hoạ, thần ma không thể xâm phạm! Có Thần Mộc này, vừa khéo có thể chế luyện kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu!”
Nghe thấy lời ông Ngụy nói, Diệp Phong khiếp sợ.
Cậu không ngờ, khối sắt màu đen trông phèn ỉa này lại là Lôi Kiếp Thần Mộc khiến ông Ngụy phải khiếp sợ, không cần phải nói cũng biết nó có giá trị không hề nhỏ.
Lúc này ông Ngụy lại nói tiếp: “Lôi Kiếp Thần Mộc vừa có được sự mềm dẻo của gỗ lại có được sự sắc bén của lôi. Có điều muốn dùng nó luyện chế kiếm Thất Tinh Long Uyên của cậu thì cần tìm chỗ thích hợp!”
“Chỗ nào?”, Diệp Phong vội vàng hỏi.
“Khi bản tôn luyện vũ khí, có lẽ đã dẫn động Thiên Lôi Cửu Thiên giáng thế, vậy nên … cần phải tìm một nơi bằng phẳng rộng rãi, ít người, tốt nhất là trên đỉnh núi cao!”
Diệp Phong nghe xong, lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên bản đồ của Tô Hành.
Thành phố Tô Hành ba mặt đều có núi, có mấy chục ngọn núi lớn nhỏ khác nhau, ví dụ như núi Phượng Hoàng, núi Ngọc Hoàng, núi Bảo Thạch, vân vân, đều là cảnh quan văn hóa lịch sử, nơi đây còn xây thêm thềm đá dành cho người đi bộ, du khách đến đây khá đông, rõ ràng không phù hợp với yêu cầu của ông Ngụy.
Còn có một số ngọn núi cách thành phố khá xa, thế núi cao, hiếm người lên đây.
Một lúc sau, Diệp Phong cuối cùng cũng chọn được ngọn núi Long Môn trong dãy núi Tây Hồ, ngọn núi có độ cao khá cao so với mực nước biển!
Bởi vì không đợi được để luyện chế pháp kiếm, cho dù đã tối rồi, nhưng Diệp Phong vẫn đóng gói Thất Tinh Long Uyên và Lôi Kiếp Thần Mộc, sau đó ra ngoài gọi một chiếc taxi, đến thẳng chân núi Long Môn, núi Long Môn có địa hình hiểm trở, con đường nên núi cũng khá dốc, khó đi.
Cho dù mang theo Lôi Kiếp Thần Mộc và Thất Tinh Long Uyên, nặng gần năm mươi cân, nhưng với Diệp Phong mà nói chỗ này chẳng đáng là bao.
Bước chân của cậu nhẹ bẫng, đi như bay, nhanh chóng lên được đỉnh núi, có điều lúc này đã là mười một rưỡi đêm.
Núi Long Môn rất ít người, mà bây giờ trên đỉnh núi rộng lớn chỉ có mình Diệp Phong.
Cậu lấy ra Lôi Kiếp Thần Mộc và Thất Tinh Long Uyên từ trong túi, đặt trên mặt đất, sau đó hỏi: “Ông Ngụy, tiếp theo phải làm thế nào?”
Vừa dứt lời, trước mắt Diệp Phong đột nhiên hiện ra một cái đỉnh bằng đồng thau được tạo hình rất cổ.
Nhìn ra xa, cái đỉnh này có tổng cộng chín chân, trên chín chân có hoa văn rồng, mà trên bề mặt đỉnh cũng được khắc rất nhiều hoa văn huyền diệu, như một pháp trận, khiến cho người ta cảm thấy nặng nề, nghiêm trang, vĩ đại.
…
“Tiểu Phong, cậu mau cho Thất Tinh Long Uyên và Lôi Kiếp Thần Mộc vào trong đỉnh, bản tôn thay cậu luyện chế pháp khí!”, ông Ngụy trầm giọng nói.
Diệp Phong nghe xong không dám chậm chễ, lập tức làm theo.
Ngay giây sau, giọng ông Ngụy đột nhiên vang lên, mang theo ý chí khó có thể kháng cự, ông ấy gằn từng chữ một.