Chương 175
Các chuyên gia nói với ông ta rằng đó là hoại tử dây thần kinh trên khuôn mặt, và cho dù ông ta có đến Yến Kinh để khám cũng không có khả năng hồi phục!
Theo thời gian, ở con phố đồ cổ này, mọi người dần quên đi tên thật của ông và thay vào đó là Hồ Méo.
Bây giờ vết thương lòng của mình bị người ta chọc vào, ông ta càng thêm tức giận, trong lòng tràn đầy suy nghĩ nếu như có 1 triệu ông ta sẽ đi chữa mặt!
Cho dù có thể không chữa khỏi, nhưng ít nhất còn có hi vọng!
Không ngờ bây giờ dư luận lại chõ mũi về phía ông ta, nói ông ta buôn bán không có tâm!
…
Lúc này, Diệp Phong, được mọi người ủng hộ, trên môi nở nụ cười, nhìn về phía Giang Vân Phi nói:
“Cậu chủ nhà họ Giang đúng không? Anh cho rằng dựa vào mấy đồng tiền thối này có thể đổi trắng thay đen sao? Nhìn ánh mắt của mọi người là biết!”
“He he…”
Nghe vậy, Giang Vân Phi cười khinh bỉ, sau đó, khoanh tay trước ngực nói:
“Thằng nhãi, mày còn quá trẻ, không hiểu xã hội, cũng không hiểu lòng người! Đối phó với loại lông chưa mọc dài như mày chỉ đơn giản như nghiền nát một con gián mà thôi!”
Vừa dứt lời, Giang Vân Phi quay đầu nhìn những người xung quanh, trầm giọng nói: “Ai có thể chứng minh miếng sắt này vẫn chưa được bán ra, vẫn là của ông chủ mặt méo này? Có thể trực tiếp nhận 5000 tệ, tôi chuyển khoản luôn!”
Vừa nói lời này, mắt của những người xung quanh liền sáng lên, có chút rung động.
Phải biết rằng, đối với những người làm công ăn lương bình thường, năm nghìn tệ tương đương với nửa tháng lương!
Cách này của Giang Vân Phi, đơn giản, hiệu quả!
Không phải tất cả những người tới đây đều là thổ hào, chủ yếu là dân làng tới xem náo nhiệt, bây giờ chỉ cần tùy ý làm chứng là có thể nhận được 5000 tệ, rõ ràng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
“Tôi có thể làm chứng! Bảo bối này chưa bán cho thằng nhãi đó!”
“Tôi có thể làm chứng!”
“Tôi nữa!”
Ngay lập tức đám đông xung quanh nháo nhào, tranh nhau chạy tới bên cạnh Giang Vân Phi, yêu cầu chuyển tiền.
Giang Vân Phi cũng rất hào phòng, lập tức chuyển tiền cho mọi người.
Mặc dù tài khoản thông thường có giới hạn số tiền chuyển mỗi ngày, nhưng với thân phận của Giang Vân Phi, hắn có một tài khoản đặc biệt không có giới hạn.
Chỉ trong vài phút, hai phần ba số người qua đường xung quanh đã được hưởng lợi từ Giang Vân Phi.
Trước đây, bọn họ đều tỏ vẻ chính trực ra mặt nói chuyện, hiện tại đều quay lưng lại đứng về phía Giang Vân Phi.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Phong run lên, thầm nghĩ, cậu vẫn là đánh giá quá cao đạo đức trong lòng mọi người!
Một số thứ quý giá như tự do, nhân phẩm, đạo đức và sự chính trực, không thể mua được bằng tiền, nhưng chúng có thể vì tiền mà bán đi!