Là đóa hoa xinh đẹp nhất trường, từng hành động của Sở Mai Dung đều bị ngàn người chú ý.

Thậm chí có không ít anh chàng, cho dù đã có bạn nhảy, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Sở Mai Dung.

Mà lúc này Sở Mai Dung chủ động mời Diệp Phong nhảy, nơi này lập tức bùng nổ!

Diệp Phong lập tức bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió.

Theo như mọi người thấy, cho dù Diệp Phong có là ông chủ câu lạc bộ Thanh Đằng, giàu lên sau một đêm, gia tài lên đến hai ba tỉ.

Nhưng Sở Mai Dung là thiên kim con nhà giàu, gia thế phi phàm, không giống với Tô My, hoàn toàn không cần khom lưng cúi đầu lấy lòng Diệp Phong.

Lúc này ngay cả Diệp Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ Sở Mai Dung lại chủ động như vậy.

"À... cái này..."

Nhìn Sở Mai Dung ở trước mặt, Diệp Phong chần chừ, dường như bị khó xử bởi điều gì đó, do dự một lúc cậu mới từ từ nói: "Mai Dung, tôi không biết nhảy!"

"Không sao, tôi có thể dạy cậu!"

Nói xong, Sở Mai Dung mỉm cười, nụ cười xinh đẹp, còn xinh hơn bông hoa đẹp nhất trên thế giới này cả vạn lần.

Ngay giây sau cô chủ động vươn cánh tay ngọc ngà thon dài của mình ra tóm lấy tay Diệp Phong, để tay cậu lên eo mình.

Cho dù cách một lớp vải nhưng Diệp Phong vẫn cảm nhận được lớp da mịn màng kinh người bên dưới bộ lễ phục!

Nhìn thấy cảnh này dường như tất cả đàn ông ở nơi này đều ghen tị đến phát điên, mắt họ đỏ bừng nhìn Diệp Phong, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Bọn họ không ngờ, thằng nhóc Diệp Phong này không biết lọt vào mắt xanh của Sở Mai Dung hoa khôi trường từ bao giờ.

Ở bên kia sắc mặt Hoa Anh Kiệt đen sì, vô cùng khó coi, chẳng khác gì vừa nuốt phải phân.

Bữa tiệc này rõ ràng do hắn tổ chức để nâng cao địa vị của hắn.

Nhưng bây giờ Hoa Anh Kiệt cảm thấy mình như làm nền cho Diệp Phong.

Mà tất cả những gì hắn làm chỉ để tôn Diệp Phong lên.

Hắn cuộn tròn nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt mà không biết, trong mắt lộ ra vẻ hung tợn, hận Diệp Phong đến thấu xương thấu tủy!

Mà Diệp Phong nhìn thấy Diệp Phong là nữ mà chủ động như vậy, nếu như từ chối thì quá đáng quá, vậy nên ôm lấy chiếc eo gầy của người đẹp bước vào sàn nhảy.

...

Cho dù là điệu Waltz cơ bản nhất, trước đây Diệp Phong cũng chưa từng tiếp xúc, vậy nên Sở Mai Dung phải từ từ dạy cậu.

Tuy nhiên sự kết hợp của hai người trông có vẻ hơi lệch tông!

Sở Mai Dung xinh đẹp tuyệt trần, còn mặc lễ phục, trang điểm tinh xảo, trông như công chúa cao quý trong truyện cổ tích vậy.

Tướng mạo của Diệp Phong cũng không thua kém, thậm chí sau khi uống Tôi Thể Đan xong thì có thể dùng từ "đẹp trai" để hình dung. Nhưng bây giờ cậu đang mặc đồng phục học sinh, trên người đi đôi giày thể thao chạy bộ giá rẻ, ở bên Sở Mai Dung nhìn thế nào cũng thấy mất cân đối.

Có điều Sở Mai Dung không hề để ý, chỉ dạy Diệp Phong nhảy theo tiết tấu.

Sợ mình đạp nhầm bước, không cẩn thận đạp phải Sở Mai Dung, Diệp Phong chỉ có thể cúi đầu, vừa hay nhìn thấy ngón chân đẹp như ngọc của Sở Mai Dung.

Mười chiếc móng chân trông như viên thủy tinh trong suốt, cô không hề sơn móng chân, để lộ màu hồng phấn nhạt, trông giống như mười quả nho trong suốt, khiến cho người ta không kìm được muốn cầm lên nghịch

Cảm giác được ánh mắt lộ liễu của Diệp Phong, mặt Sở Mai Dung đỏ lên, cô khẽ hừ một tiếng, Diệp Phong mới hoàn hồn.

Có lẽ do sau khi lên đến Luyện Khí tam trọng, năng lực cơ thể của Diệp Phong mạnh hơn người thường nhiều nên chỉ sau mấy điệu nhảy, cậu đã hiểu đại khái, có thể phối hợp cùng bước nhảy của Sở Mai Dung, cùng nhảy trên sàn nhảy.

Lúc này Sở Mai Dung chợt hé môi, đứng xích lại Diệp Phong, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được nói với cậu :

"Diệp Phong, ban nãy tôi không hỏi ý cậu đã mời cậu khiêu vũ, cậu không tức giận chứ?"

Bởi vì đang khiêu vũ nên cơ thể hai người dính sát vào nhau.

Khi Sở Mai Dung nói chuyện, hơi thở của cô thổi vào tai cậu, cậu cảm thấy hơi nhột như có một con mèo nhỏ dùng móng vuốt gãi cổ cậu vậy.

"Sao có thể chứ? Tôi vui còn không kịp ấy!", Diệp Phong không nghĩ gì, nói theo bản năng.

Vừa dứt lười Diệp Phong nhìn thấy gương mặt của Diệp Phong đỏ bừng như sắp nhỏ máu, hơn nữa ánh đỏ rực lan đến chiếc cổ thon dài của cô, giống như hoa đào giữa tháng ba vậy.

Trong đôi mắt long lanh hiện lên một tầng sương, trông vô cùng quyến rũ, mê người!

Dáng vẻ xấu hổ này khiến Diệp Phong sững sờ, thậm chí quên sạch điệu nhảy ban nãy mình vừa học, cậu như tên ngốc đứng đờ đẫn ở đó.

"Khụ khụ..."

Sở Mai Dung khẽ ho, con ngươi xinh đẹp nhìn Diệp Phong chằm chằm, cô khẽ nói: "Sao... sao cậu sững sờ vậy!"

"Mai Dung, cậu đẹp quá!", Diệp Phong thật thà nói.

Nghe thấy lời này, Sở Mai Dung đỏ bừng mặt, lập tức liếc mắt ra chỗ khác, không biết phải nhìn đi đâu.

Nhưng trong lòng cô, cô lại cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có.

Từ nhỏ đến lớn cô đã nghe không biết bao lời ngợi khen của đám đàn ông, so sánh với những lời khen khác, câu nói ban nãy của Diệp Phong thực sự không có gì mới mẻ, thậm chí có hơi ngốc nghếch!

Nhưng trong giọng điệu của cậu không hề có bất kỳ vẻ tà dâm nào, mà xuất phát từ sự yêu thích trong lòng, điều này làm cho Sở Mai Dung mừng rỡ.

Cô vui ra mặt!

"Ê... cậu vẫn nên xem bây giờ là lúc nào rồi, người ta... đang nhìn chúng ta đó!", Sở Mai Dung khẽ nói, giọng điệu hơi có chút làm nũng.

Nghe thấy lời này, Diệp Phong mới hoàn hồn lại, gương mặt đỏ bừng lên, trái tim tiếp tục đập thình thịch.

Có điều điệu nhảy này là cơ hội hiếm có để nam nữ tiếp xúc thân mật với nhau, cánh tay của Diệp Phong kéo lấy chiếc eo bé nhỏ của Sở Mai Dung, vai cậu không ngừng chạm vào cánh tay ngọc ngà của cô, cảm nhận được sự mềm mại trơn láng, khiến lòng cậu nhao nhao lên.

Hơn nữa tiếp xúc với khoảng cách gần này, cậu còn ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, đó là mùi hương tự nhiên, thấm vào ruột gan, vô cùng dễ ngửi.

Nhưng khi hai người nhảy, bên ngoài sàn nhảy lại có một ánh mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, dường như muốn chém cậu thành trăm nghìn mảnh, đó chính là ánh mắt của Hoa Anh Kiệt!

Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy chuyện ngu ngốc nhất đời mà hắn từng làm là tối nay đã mời Diệp Phong tham gia buổi tiệc này!

Chỉ tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận!

Cho dù hắn có hối hận thì cũng vô ích!

Trên sàn nhảy, đang nhảy Diệp Phong đột nhiên cảm giác được nhiệt độ từ làn da của Sở Mai Dung truyền đến, lạnh lẽo đến cực điểm, cảm giác rét lạnh ập tới, lạnh buốt kinh khủng.

Cảm giác này rất quen thuộc, cậu cũng cảm giác được trên khuôn mặt Sở Mai Dung hiện lên vẻ đau đớn, cơ thể run rẩy, lảo đảo muốn ngã.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong nói nhỏ, lo lắng hỏi: "Mai Dung, cậu phát bệnh rồi sao?"

Sở Mai Dung cố nén cơn đau, gật đầu, nhưng tròng mắt mờ mịt, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Lúc này Diệp Phong cũng phát hiện ra tay cô xuất hiện màu xanh tím, rõ ràng bị tổn thương do giá rét.

Nguy rồi!

Diệp Phong thầm nói không ổn rồi.

Nếu như Sở Mai Dung phát bệnh ở chỗ này, sẽ bị mấy học sinh Nhất Trung nhìn thấy, cũng biết họ sẽ đồn đại những gì, Sở Mai Dung mắc bệnh hiểm nghèo, như vậy tạo ra ảnh hưởng khó có thể tưởng tượng cho cô!

Nhưng lúc này sự bùng phát của khí Huyền Âm đến quá đột ngột, nó giống như sông Trường Giang vỡ đê vậy, ào ạt tuôn chảy.

Nếu như Diệp Phong không đỡ, chắc Sở Mai Dung đã ngã xuống đất rồi, mà trên người cô ấy bắt đầu xuất hiện một lớp sương tuyết, như tượng băng vậy.

Cảm giác lạnh lẽo lấy cơ thể cô làm trung tâm lan ra bốn phương tám hướng.

Không bao lâu sau, mọi người ở nơi này sẽ phát hiện ra cơ thể cô có vấn đề!

Không thể kéo dài thêm được nữa.

Ngay giây sau, ánh mắt Diệp Phong xuất hiện sự kiên định, dường như ra quyết định trọng đại, cậu ôm lấy cổ cô, sau đó áp người lên, hôn lên đôi môi như cánh hoa đào kia.

Nụ hôn này bá đạo mà mãnh liệt, dường như không cho Sở Mai Dung bất kỳ cơ hội nào để từ chối!

Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Phong ôm Sở Mai Dung, thâm tình hôn lên môi cô.

Lúc này nơi đây lặng yên như tờ, vạn vật dường như biết mất, chỉ còn lại hai người họ, không có ai có thể ngăn cản!

Thời gian và không gian dường như dừng lại ở thời khắc này.

Cái hôn này!

Trước nay chưa từng có!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play