Lúc Thẩm Khinh Nhược đi đến cửa tiệm cũng không có ý định mua gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt tò mò mới mẻ của Mạnh Trì, giống như đứa trẻ con luôn ở nhà năm mới rốt cuộc cũng có cơ hội đi ra ngoài đổi gió, nhìn thấy cái gì cũng lạ lẫm, nhìn cái gì cũng thích.
Cô liền thay đổi thái độ: đồ lưu niệm thôi mà!? Mua mua mua, bé nhà mình vui là được.
Tạ Trăn nhìn không nổi nữa:
"Cậu nói mua trên mạng mà? Công nghệ Đức, cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa chỉ mấy chục thôi?"
Chủ tiệm liếc xéo Tạ Trăn.
Thẩm Khinh Nhược cũng nhìn Tạ Trăn với ánh mắt 'trách cứ':
"Trăn Nhi, trước mặt chủ tiệm cậu nói gì dị?"
Tạ Trăn:
"..."
Cô ngước mắt nhìn chủ tiệm không nói được lời nào: Được lắm, là cô quấy rầy rồi!
Thật ra Mạnh Trì cũng không có ý định mua, lúc từ nhà vệ sinh đi ra cô chỉ tiện đường xem thử thôi, khi nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược thể hiện thái độ 'vung tiền như rác', một mặt cảm thấy ngọt ngào, một mặt cũng không muốn từ chối ý tốt này.
Chủ tiệm dưới sự kích thích từ 'công nghệ Đức' trong lời Tạ Trăn cũng trở nên tích cực hơn, lúc thì giới thiệu tấm bảng này, lúc thì giới thiệu khóa bình an kia. Hoàn toàn không vì dậy sớm mà ở trong trạng thái mất đi linh hồn như vừa rồi.
Chủ tiệm:
"Tuy không phải hàng nội địa Đức nhưng cũng toàn là hàng trong nước chế tạo theo phương pháp cơ giới hóa."
Tạ Trăn:
"..."
Cô tùy tiện lật qua lật lại xem thử, phát hiện bên trên ghi nơi sản xuất, chưa kịp nhìn kỹ thì chủ tiệm đã chú ý tới hành động của cô bèn nói:
"Nơi nhập hàng với phí rẻ thì chỉ có thể là Nghĩa Ô."
Tạ Trăn hết sức ngạc nhiên:
"Ông chủ, ông thành thật quá đó."
Ông chủ cười cười 'ngượng ngùng', thái độ 'kiếm tiền rõ ràng'.
Mạnh Trì nhanh chóng chú ý tới thẻ bài khắc chữ nho nhỏ, khi tìm thấy chữ 'Nhược' liền đưa tay cầm lấy.
Thẩm Khinh Nhược chú ý tới hành động này của Mạnh Trì, cũng đưa tay gỡ thẻ bài khắc chữ 'Trì' xuống, cầm trong tay, lắc lắc với Mạnh Trì.
Tạ Trăn đã sớm gỡ thẻ bài tên mình xuống, nhìn chằm chằm thẻ bài của mình rồi nhìn hai người ngọt ngào trước mặt. Bây giờ cô cảm thấy thiếu điều có một làn gió lạnh thổi qua, thổi bay vài chiếc lá rơi, khắc họa sâu sắc bóng dáng hiu quạnh của cô.
Hành vi của đôi tình nhân chó này càng khiến cho hành vi tự giựt lấy bảng tên của mình thêm tự luyến và cô đơn.
Cô hận!
Dưới sự giới thiệu của chủ tiệm các cô chọn khóa đồng có khắc tên, sau đó sẽ khóa trên cầu trước mặt. Lúc đầu Tạ Trăn không định khóa khóa của mình vì dù sao cô cũng độc thân, treo lên cầu đầy khóa của đám tình nhân làm gì? Bảo vệ tình yêu cho họ?
Nhưng ông chủ rất nhiệt tình, thấy các cô mua kha khá nên dứt khoát lấy một cái cho Tạ Trăn:
"Tặng, không cần tự lấy."
Tạ Trăn:
"..."
Các cô đi đến chỗ treo khóa trên cầu, Tạ Trăn ung dung bước sóng vai với Thẩm Khinh Nhược, nhìn bóng lưng đầy vui vẻ của Mạnh Trì đi phía trước, nhỏ giọng nói:
"Cậu thật sự chuẩn bị đi khóa hả? Trước đây cậu chê cười nào là chờ ngày nào đó rảnh rỗi lên Taobao mua một đống khóa chạy đến bên cạnh cầu bán cho đám tình nhân mà? Mình nhớ cậu nói nhàm chán."
Thẩm Khinh Nhược phủ nhận bằng ba ý:
"Mình có nói à? Sao có thể? Cậu có nghe lộn không?"
Tạ Trăn cũng lười tranh cãi với Thẩm Khinh Nhược, chỉ dùng một câu lời ít ý nhiều mà nói:
"Cậu có."
Lúc này Mạnh Trì quay đầu lại, dường như tò mò sao hai người họ lại đi phía sau, khi thấy Thẩm Khinh Nhược cười với mình liền ngượng ngùng mỉm cười sau đó quay đầu lại.
Thẩm Khinh Nhược nhìn bóng lưng cao gầy của Mạnh Trì, cô ngập ngừng sau đó mới bằng lòng thừa nhận:
"Nói thì đã sao? Bạn nhỏ đã muốn khóa trên cầu với mình, lẽ nào mình lại để em ấy treo một mình?"
Tạ Trăn thầm nghĩ: Nếu mình không vạch trần cậu thì vừa rồi ai bị chủ tiệm giật dây, trước khi lấy khóa đã nói với Mạnh Trì 'Chúng ta cùng treo lên cầu nha'.
Cậu cứ khoác lác.
Không phải Mạnh Trì muốn khóa móc, thật ra cô cảm thấy khóa móc không đại diện cho điều gì cả, dường như thiếu đi yếu tố lãng mạn. Cô đi lên cầu, hành động lưu loát: treo lên xích sắt, thiếu điều 'cạch' một cái khóa lại.
Thẩm Khinh Nhược ở phía sau vội nói:
"Chờ đã."
Cô thầm nghĩ: Bạn nhỏ này không biết chờ mình, vội vội vàng vàng như có ai ở sau lưng hối thúc vậy.
Bạn nhỏ này chẳng những không cảm thấy gì còn bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô, cô chậm rãi nói:
"Trước khi khóa phải cầu nguyện đã."
Có chuyện này sao?
Vừa rồi cô không có nghe chủ tiệm nói. Mạnh Trì nhìn Tạ Trăn, Tạ Trăn không nói gì chỉ nhìn bên cạnh.
Mạnh Trì chỉ đành lấy khóa xuống. Lúc này Thẩm Khinh Nhược đã đi đến cạnh Mạnh Trì:
"Lúc cầu nguyện phải nhắm mắt lại nha."
Mạnh Trì: Dạ.
Cô nhìn mặt trời đang nhô lên, lập tức cầu nguyện.
Cô nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, treo khóa đồng lên.
Hi vọng sau này có thể cùng chị đi ngắm mặt trời mọc.
Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Khinh Nhược đang nhịn cười, lại thấy Tạ Trăn ở bên cạnh giương mắt nhìn bầu trời, liền ý thức được chuyện cầu nguyện gì đó, còn nhắm mắt gì đó đều là Thẩm Khinh Nhược lừa cô.
Mặt Mạnh Trì đỏ lên, trong đầu chỉ muốn rời đi ngay lại bị Thẩm Khinh Nhược khẽ kéo tay, Thẩm Khinh Nhược thu hồi nụ cười, nói:
"Chờ chút, tôi vẫn chưa cầu nguyện."
Mạnh Trì dừng bước, sau đó lại nghĩ: Tại sao Thẩm Khinh Nhược cầu nguyện thì cô phải ở lại? Có khác nào mình để mặc người ta ăn hiếp? Cô quá nghe lời, thảo nào bình thường Thẩm Khinh Nhược cứ ăn hiếp cô. Lúc cô chuẩn bị mặc kệ thì nghe lời cầu nguyện của Thẩm Khinh Nhược nhắc đến mình, cô liền khựng lại.
Thẩm Khinh Nhược nhắm mắt lại, lẩm bẩm:
"Xin hãy phù hộ cho bạn nhỏ cuối kỳ được hạng nhất."
Mạnh Trì:
"..."
Nếu như lúc này có du khách đi ngang, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Thẩm Khinh Nhược sẽ cho rằng Thẩm Khinh Nhược thật sự có con này nọ.
Mạnh Trì:
"Cái này chị không cần cầu nguyện, tự em làm được."
Vốn dĩ cô chỉ muốn Thẩm Khinh Nhược đừng lôi cô ra trêu đùa nhưng khi nói ra thì hơi kiêu ngạo. Cô định nói thêm thì nghe Thẩm Khinh Nhược nghiêm túc nói:
"Vậy xin thu hồi lời cầu nguyện vừa rồi, hãy phù hộ cho bạn nhỏ khỏe mạnh, không bệnh tật không tai ương."
Mạnh Trì hơi xúc động:
"Khóa của chị sao không giữ cho mình?"
Thẩm Khinh Nhược khóa lại sau đó ung dung nói:
"Cơ thể của mình tự mình phù hộ. Đa phần tôi đều không ở bên em, không biết em qua đường có quan sát kỹ xe cộ không, buổi tối ngủ có đá chăn không cho nên nhờ ông trời giúp đỡ."
Các cô đi đến bên đài quan sát, có rất nhiều người.
Bức tường người dày đặc cũng không cản được cơn gió lạnh buốt. Chị chủ sơn trang biết trên đỉnh núi lạnh nên sáng sớm đã chuẩn bị quần áo dày để ba người các cô mặc, nhưng mặt vẫn bị gió thổi đỏ lên.
Chóp mũi Tạ Trăn ửng đỏ, hít hít mũi, chỉ vào túi lều của du khách vác trên lưng hưng phấn nói:
"Đợt nào chúng ta cũng lên núi cắm trại đi."
Du khách kia có vẻ nghe thấy lời của Tạ Trăn nên quay đầu mỉm cười với cô.
Tạ Trăn chỉ về phía gió bắc, hỏi du khách kia:
"Chơi vui nhỉ?"
"Chơi vui lắm." Đối phương sờ mặt đỏ lên vì lạnh của mình nói: "Lần sau không tới đây nữa."
Thẩm Khinh Nhược bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn Mạnh Trì ở bên cạnh, gương mặt điềm tĩnh ung dung của Mạnh Trì cũng bị gió thổi đến đỏ lên, càng nhìn càng làm người ta đau lòng.
Cô lập tức thắt chặt nón liền áo của Mạnh Trì, Mạnh Trì chỉ đành nói:
Nửa gương mặt của Thẩm Khinh Nhược bị nón che khuất, giọng cũng ồn ồn:
"Nhóc con em bất mãn à, cái gì cũng phải có qua có lại sao. Tôi chỉ vì tốt cho em thôi mà?"
Lúc Mạnh Trì định thu tay thì bất chợt chọt lên mặt Thẩm Khinh Nhược, nói:
"Em cũng muốn tốt cho chị thôi."
Phía chân trời đã xuất hiện các đám mây với nhiều màu sắc khác nhau, mặt trời cũng dần dần xuất hiện. Mặt trời lúc bình minh có vẻ rất thân thiện, phát ra ánh sáng không hề chói mắt.
Tạ Trăn trùm kín mít, mỗi lần lấy điện thoại ra chụp hình đều hơi loạn.
Thẩm Khinh Nhược nói: Thôi đi, chụp mấy tấm đăng trong vòng bạn bè là được rồi, một năm cậu xem album được mấy lần, đến lúc đó bộ nhớ đầy phải xóa đi nữa.
Tạ Trăn chỉ chỉ Mạnh Trì đang dùng điện thoại chụp hình mặt trời mọc, nói:
"Bớt nhắc, chuyên tâm vào nhà cậu đi."
Có lẽ vì đứa nhỏ này còn trẻ nên hành động nhanh nhẹn hơn mấy người lớn tuổi như các cô, lấy điện thoại ra chụp cũng rất lưu loát.
Mạnh Trì nghe thấy mình bị nhắc tên, ngượng ngùng lên tiếng:
"Em muốn trở về vẽ mặt trời mọc nên ghi lại toàn bộ quá trình."
Thẩm Khinh Nhược quay sang nói với Tạ Trăn:
"Nghe thấy chưa? Cậu đâu có giống, bạn nhỏ muốn sáng tạo nghệ thuật."
Tạ Trăn:
"... Cậu đắc ý cái gì, cũng đâu phải cậu sáng tạo nghệ thuật."
Hai người mở miệng là 'sáng tạo nghệ thuật' khiến cho người xung quanh chú ý.
Mạnh Trì giơ tay khép chặt nón, muốn che giấu bớt bản thân.
Cô thầm nghĩ: Sao hai người này làm thế được, cái gì từ trong miệng hai người họ nói ra đều trở thành trò cười.
Sau khi ngắm mặt trời mọc xong, ba người xuống núi. Lúc đến bãi đậu xe, rốt cuộc cũng có thể cởi chiếc áo khoác ngoài ra rồi.
Tạ Trăn cầm áo quăng vào cốp xe, nói:
"Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi giá rét này."
Tài xe ở sơn trang cười cười, dường như vừa nãy chợp mắt được một giấc nên mệt mỏi trên gương mặt đã biến mất:
"Ở trên đó quả thật khá lạnh."
Tạ Trăn chui vào trong xe, nhìn thấy hai người kia cả nửa ngày vẫn chưa lên xe, cô liền thò đầu ra.
Thẩm Khinh Nhược đang mở nút thắt của cái nón. Tạ Trăn đang chuẩn bị chê cười Thẩm Khinh Nhược tay chân vô dụng thì Mạnh Trì đã đi đến bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, giơ tay cẩn thận tháo nút thắt. Lời của Tạ Trăn đến khóe miệng liền nghẹn lại, cô lùi vào trong xe, phát hiện tài xế cũng đang nhìn về phía hai người kia.
Tài xe nhanh chóng lộ ra vẻ mặt đã hiểu, tự tin nói:
"Họ là một đôi! Tôi nhìn người chuẩn lắm!"
- -----Hết chương 63----
Ps. Chúc mọi người buổi tối ấm áp!^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT