Mạnh Trì đang nắm tay Thẩm Khinh Nhược, nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách giữa hai người, cảm giác dường như cũng không đau lòng như lời đã nói.

Một lát sau Thẩm Khinh Nhược mới nói, giọng hoàn toàn không khác gì bình thường, cũng ý thức được bạn nhỏ quan tâm mình nhưng dường như không quá hiểu kiểu quan tâm này, bèn nhẹ nhàng kéo ra:

"Bé con, tôi thật sự không sao."

Cô dừng lại chốc lát, cố ý hạ giọng nói:

"Em sáp đến gần tôi như vậy, có phải muốn... không hay lắm đâu, Trăn Nhi còn nằm bên cạnh kìa."

Tạ Trăn ngủ mơ màng, không phát hiện Thẩm Khinh Nhược khác thường, chỉ nghe thấy những ngôn từ ô uế từ miệng Thẩm Khinh Nhược, cô cuộn chăn che lấy đầu mình, giọng buồn ngủ:

"Các người làm chuyện riêng... thì chờ người ta đi đã. Lúc đó tùy mấy người làm gì thì làm... làm sập giường luôn cũng được..."

Thẩm Khinh Nhược thở dài:

"Đều do mình có sức hút quá lớn, bạn nhỏ trong nhất thời không nhịn được cũng là bình thường."

Tạ Trăn:

"..."

Cô không thèm quan tâm Thẩm Khinh Nhược, dứt khoát nghiêng người, vứt bóng lưng vô tình về phía đối phương.

Bây giờ cô quá mệt rồi, lười đấm Thẩm Khinh Nhược, hơn nữa cô biết người này ngoài miệng ba hoa vậy thôi, tính ra thì ngây thơ như lốp xe đạp bị xì.

Mạnh Trì chẳng biết nên nói gì về việc Thẩm Khinh Nhược xây dựng hình tượng sắc dục che mờ lý trí của mình trước mặt Tạ Trăn.

Thẩm Khinh Nhược giống như không thể yên tĩnh, cố ý nhỏ giọng nói với Mạnh Trì:

"Thật ra cũng không thể không được, chúng ta nhỏ tiếng..."

Mạnh Trì:

"... Ngủ đi."

Cô cạn lời.

Lúc ban đầu nghe Thẩm Khinh Nhược kể về chuyện bà ngoại, trong lòng có chút thương cảm lên men, đồng thời nghĩ tới chuyện mẹ mình qua đời, vốn muốn an ủi Thẩm Khinh Nhược nên mới làm ra hành động an ủi kia, nhưng lại bị Thẩm Khinh Nhược khuấy nhiễu, tâm tư bị phai nhạt đôi chút, đồng thời sinh ra nghi ngờ có phải Thẩm Khinh Nhược không quá khổ sở không? Bản thân an ủi như vậy ngược lại khơi dậy chuyện thương tâm của Thẩm Khinh Nhược. Hoặc, Thẩm Khinh Nhược không muốn bày tỏ nỗi đau, chỉ muốn pha trò cho qua chuyện? Bất luận là khả năng nào, Thẩm Khinh Nhược đều không muốn tiếp tục nói về đề tài này.

Tâm tư của Mạnh Trì cũng xoay chuyển 360 độ, không hỏi gì nữa, chỉ bảo Thẩm Khinh Nhược mau ngủ, đừng nói mấy lời tào lao.

Sáng sớm.

Mạnh Trì vẫn chưa tỉnh ngủ, cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, ngửi được cả mùi nước hoa quen thuộc, không nhịn được ôm chặt, giống như không để ai kéo đôi tay cô ra được. Cũng ngay sau đó cô nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức trong điện thoại ở dưới gối, cô mơ màng tỉnh giấc, đầu óc chưa kịp xoay chuyển, hành động chỉ dựa vào tri giác, một tay cẩn thận ôm người trong lòng, một tay nhấn tắt đồng hồ báo thức, chờ khi cô hoàn toàn tỉnh mới phát hiện: chẳng biết từ khi nào Thẩm Khinh Nhược đã chui vào lòng cô.

Cô nhẹ nhàng vén những sợi tóc bên môi Thẩm Khinh Nhược, chỉnh lại một chút để Thẩm Khinh Nhược ngủ không bị khó chịu, cũng vì vậy mà tỉnh giấc.

Đôi mắt Thẩm Khinh Nhược nhắm lại, đôi gò má ửng đỏ, dung nhan khi ngủ nhìn rất ngoan ngoãn, trái ngược rất nhiều với vẻ ngả ngớn lúc tỉnh giấc.

Mạnh Trì chợt cảm thấy không nỡ quay về trường lên lớp, chỉ muốn ôm Thẩm Khinh Nhược ngủ cả ngày, không làm gì cũng được, chẳng trách nhiều hôn quân phớt lờ triều chính, muốn chết chìm trong mật ngọt. Nàng ổn định lại tâm tư của mình, nhẹ nhàng đặt Thẩm Khinh Nhược lên giường, sau đó thận trọng xuống giường.

Buổi tối sau khi xem phim xong, phòng khách vẫn chưa kịp dọn dẹp, ngoại trừ đồ nướng chưa ăn hết bỏ vào tủ lạnh thì những thứ khác chưa dọn qua, trên bàn trà lộn xộn, dưới sàn nhà còn có dính dầu mỡ.

Ở nhà Mạnh Trì có vú nuôi dọn dẹp sạch sẽ, rất ít khi quét tước vệ sinh, ngoại trừ thỉnh thoảng sắp xếp lại phòng của mình, lúc ở trường cũng thay phiên nhau dọn dẹp phòng ngủ, phòng bốn người: giường trên bàn ở dưới nên khu vực của mình mình quản lý, bình thường thay phiên ai quét dọn cũng chỉ quét dọn khu vực chung của phòng ngủ.

Cô theo bản năng mở điện thoại, muốn tìm người giúp việc theo giờ, nhưng lại nghĩ đến Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn còn đang ngủ, không biết khi nào dậy, sợ đánh thức hai người, cũng muốn để hai người ngủ nhiều hơn chút nên Mạnh Trì liền quyết định tự mình quét dọn.

Cô bỏ rác vào trong túi, lấy khăn giấy lau chỗ dính dầu mỡ, vừa nhớ lại vị trí khăn lau cũng như cây lau nhà, sau đó tiếp tục quét dọn, lúc lau tủ bên cạnh, bàn tay chạm vào khung hình bị úp ngược, dường như nó bị chủ nhân cố ý úp xuống. Mạnh Trì cũng không nghĩ nhiều, cô tiện tay quay ngược nó lại, nhìn thấy ảnh chụp liền khựng lại, chớp mắt mấy lần.

Tấm hình bên trong là chiếc thuyền đạp vịt kiểu cũ dừng bên cạnh bờ, dường như vừa từ bên ngoài trở về bến, ngồi trên thuyền là ba người không cùng tuổi, nhìn qua có lẽ là ba thế hệ, trên mặt bà là nụ cười giòn tan, nét mặt hiền từ, khí chất cực kỳ ôn hòa, phong thái đậm chất người trí thức, hai tay đặt trên đùi, là người duy nhất nhìn ống kính, một người phụ nữ khác còn khá trẻ tuổi, cũng nho nhã thanh lịch, chỉ hơi lớn tuổi hơn Thẩm Khinh Nhược bây giờ một chút, thoạt nhìn dáng vẻ vừa giống lại vừa lạnh lùng hơn Thẩm Khinh Nhược, chỉ là nhìn như có chút tâm sự, trên mặt luôn mang theo vẻ ưu tư, nửa nhìn ống kính nửa nhìn cô bé trên thuyền, cũng chính là cô bé đang khom người chuẩn bị từ trên mạng thuyền nhảy lên bờ, mặc dù chỉ là bức ảnh tĩnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô bé hành động rất nhanh nhảu.

Mạnh Trì nhìn tấm ảnh cũ ố vàng, hô hấp như ngừng lại, trong lòng chợt nảy lên một ý niệm, cô bé này chính là Thẩm Khinh Nhược khi còn bé, gần như có thể từ gương mặt đó phân biệt được. Những người khác nhìn có thể sinh ra nghi ngờ bởi vì... khí chất của cô bé này khác một trời một vực với Thẩm Khinh Nhược của bây giờ, nhìn qua có chút lạnh lùng, tuy trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng cả người tỏa ra một loại cảm giác cô quạnh chống cự người khác từ ngàn dặm, không hề giống như Thẩm Khinh Nhược nói mấy lời trêu người như bây giờ. Nhưng Mạnh Trì không chút do dự đã cảm thấy đây là Thẩm Khinh Nhược, chính cô cũng khó nói là vì sao.

Trong một tấm hình khác là ảnh chụp chung hai người, một là người phụ nữ trẻ tuổi chân đạp trên thuyền bước qua, một là Thẩm Khinh Nhược mặc đồng phục học sinh, hai người đứng trước bồn hoa, người phụ nữ trẻ tuổi khoát tay lên đầu vai của Thẩm Khinh Nhược, hai người thoáng nhìn đều có vẻ lãnh đạm và dè dặt, dường như không thích chụp ảnh lại không thể không chụp nên sắc mặt như thể mau chụp cho xong.

Mạnh Trì chậm rãi thở ra một hơi, Thẩm Khinh Nhược bên trong hai tấm hình đều quá khác bây giờ, nếu như không xảy ra chuyện gì đó, có lẽ bây giờ Thẩm Khinh Nhược sẽ giống như người phụ nữ trẻ tuổi này, khí chất lạnh lùng cô liu, ngay khi còn bé đã nhìn thấy được.

Dường như Mạnh Trì cảm thấy thấy được Thẩm Khinh Nhược bỏ nó qua một góc.

Ảnh chụp đặt ở bên ngoài nhưng úp ngược, không muốn để cô nhìn thấy? Hay không muốn để người khác nhìn thấy?

Thẩm Khinh Nhược nữa tỉnh nửa mê, nghe thấy tiếng động khe khẽ ngoài phòng khách vọng lại, sau đó không biết qua bao lâu, trong phòng ngủ lại vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, người đó đi đến bên giường kề bên tai cô nhỏ giọng nói:

"Em mua bữa sáng rồi, để trên bàn ăn. Chị dậy đi, chút nữa sẽ bị nguội... em đến trường trước."

Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt mở không nổi, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp phả lên lỗ tai của mình, sau đó lại cảm nhận được một cái gì đó ấm nóng chạm vào tai.

Chờ cô tỉnh táo thì người bên cạnh đã rời đi rất lâu rồi nhưng trên lỗ tai vẫn còn lưu lại dấu vết ấm áp.

Thẩm Khinh Nhược lười biếng đặt một tay lên che mắt, một tay còn lại nhẹ nhàng chạm lên lỗ tai.

Mạnh Trì hôn trộm cô.

Ban ngày Tạ Trăn hẹn người khác đi chơi, sau khi hâm nóng bánh bao Mạnh Trì mua liền ngậm lấy, một tay cầm theo sữa đậu nành ra ngoài, lúc đi tới cửa, nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược từ phòng ngủ bước ra cô liền hỏi:

"Cậu thật sự không muốn đi với mình?"

Thẩm Khinh Nhược:

"Mình không thích chơi với mấy người bạn kia của cậu, cậu tự mình đi đi."

Tạ Trăn:

"Buổi tối mình quay lại ăn mì tương đen, cần mang theo gì không?"

Thẩm Khinh Nhược:

"Mang theo cái miệng cậu về."

Tạ Trăn háo hức:

"Được."

Trong phòng nhanh chóng rơi vào yên tĩnh, dường như sự náo nhiệt của tối qua chỉ là ảo giác, dường như nó vẫn luôn quạnh quẽ như vậy. Thẩm Khinh Nhược đi ngang qua tủ, liền nhìn thấy hai khung hình vẫn duy trì trạng thái hôm qua mình đụng vào, cô cũng không nghĩ nhiều, tiện tay sắp lại.

Khẩu vị cô không tốt, chỉ tùy tiện gặm một miếng bánh bao rồi cầm theo sữa đậu nành đi đến phòng khách, ngồi xuống sofa. Rèm cửa sổ chỉ chừa một khe hở, ánh nắng theo đó chiếu vào, chiếu lên ống quần của cô, thời tiết tốt lại không làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Trong phòng khách vẫn còn lưu lại mùi nước khử trùng, Thẩm Khinh Nhược chợt nhớ tới động tĩnh trong phòng khách truyền tới lúc sáng, cô nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện phòng khách đã được dọn dẹp, khôi phục trở lại hiện trạng trước khi bị 'tàn phá', thậm chí còn sạch sẽ hơn trước. Tất nhiên không thể nào là Tạ Trăn quét dọn, chỉ có một người, nghĩ đến người này, tâm trạng của Thẩm Khinh Nhược dần dần ấm lại.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua bàn trà, phát hiện bên trên đặt mấy viên kẹo.

Cô cúi người cầm lấy viên kẹo, chậm rãi lột ra bỏ vào miệng, sau đó ung dung ngả lưng lên sofa, lấy điện thoại mở Wechat, mở khung trò chuyện Wechat tên 'Trì', suy nghĩ một chút rồi gởi đi icon.

Mạnh Trì vừa tan học, điện thoại nhảy ra một tin nhắn, cô mở ra xem là chủ nhiệm Trần gởi:

'Lớp trưởng, ghé văn phòng nha.'

Sau khi cô đến văn phòng mới phát hiện các thầy cô vây quanh chỗ cô Trần, mà cô Trần đang dùng máy tính chơi quét mìn, bất quá lúc này xem ra phức tạp hơn rất nhiều, hình phía bên góc phải có mũi gấu trúc hỉnh lên, mỗi lần cô Trần quét mìn thành công, mặt gấu trúc sẽ biến thành biểu cảm giật mình, đồng thời các biểu cảm trên đó còn hiện khung đối thoại dòng chữ nhỏ như 'Bạn giỏi quá' 'Không hổ là bạn' 'Thao tác này có thể là ai chứ?'... vân vân... nhìn vừa khoa trương vừa rườm rà.

Cô Trần nhìn thấy Mạnh Trì liền bảo các thầy cô tản ra, nói mình có chuyện quan trọng.

Mấy ngày nữa sẽ đến kỳ thi cuối kỳ, bà thông báo sơ về cuộc thi, dặn dò xong xuôi liền thấy Mạnh Trì nhìn nhìn màn hình máy tính bèn cười nói:

"Máy tính khoa kia làm."

Khi Mạnh Trì rời khỏi văn phòng, các thầy cô lại tụ tập lại chỗ cô Trần, miệng luyên thuyên:

"Tôi cảm thấy không nên chọn cái này, nên chọn cái ở giữa..."

"Trò này ai làm vậy, khó quá..."

"Hình như là cô giáo Thẩm khoa tin... người trẻ tuổi..."

'Cô giáo Thẩm' ba chữ này rót vào lòng Mạnh Trì, cô bật cười lắc đầu, nghĩ mình thật điên rồ, vừa nghe đến họ Thẩm liền nghĩ đến họ Thẩm kia.

Cô bước nhanh ra khỏi văn phòng, lấy điện thoại ra xem, phát hiện tin nhắn chưa đọc của 'người họ Thẩm kia', đối phương gởi một ảnh gif một con mèo con dụi mắt.

Mạnh Trì hiểu ý trả lời:

"Chị dậy rồi?"

Thẩm Khinh Nhược sau khi gởi tin xong, chờ một hồi mới nhận được tin trả lời, lúc đầu chuẩn bị hỏi người kia tối nay qua ăn mì tưởng đen không, ánh mắt lướt qua máy giặt, khóe môi mỉm cười, lập tức thay đổi suy nghĩ, một lần nữa soạn tin nhắn:

'Tôi đang giặt lót sofa.'

Ngay sau đó cô gởi thêm tin nhắn thứ hai:

"Tối nay em có muốn thử lót sofa mới không?"

- ------Hết chương 44------

Ps Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play