Đoạn Minh Dương lại dắt anh đi dạo một vòng tất cả những phòng ban khác của công ty. Tuy nói là công ty này chủ yếu kinh doanh về ngành phim ảnh, nhưng mà trước đó cũng đã dùng quỹ để mua vài công ty giải trí, Ngôi Sao Sáng mà Lê lạc ký hợp đồng cùng với Long Hàng mà Triệu Kiến Hoa từng quản lý cũng nằm trong số đó.
Theo như lời Đoạn Minh Dương nói, thực ra thì mục tiêu chính xác chỉ có mình Ngôi Sao Sáng, thu mua những công ty khác là vì để che giấu tai mắt mà thôi.
Vì một mình anh mà thôi, thực sự là tốn hết tâm tư mà.
Nhưng mà Lê Lạc vẫn rất là khó hiểu với chuyện cũ đó: "Cậu xem lại cậu đi, tốn biết bao nhiêu công sức như vậy, khó khăn lắm mới có thể quản lý được tôi, sao lại đột nhiên muốn phong sát tôi chứ? Là muốn để tôi tìm cậu xin xỏ sao? Cậu biết rõ là tôi sẽ không làm như vậy mà."
"Nhất thời xúc động." Đoạn Minh Dương liếc anh một cái, "Hơn nữa lúc đó anh cũng rất đáng hận mà."
Lê Lạc mở to mắt: "Được lắm nha tên họ Đoạn kia, cậu đã từng hận tôi à?"
"Lẽ nào anh chưa từng hận tôi?"
"...Hình như là cũng có." Lê Lạc chột dạ, cười trừ, "Vừa yêu vừa hận mà, cũng chỉ có một hai năm mà thôi."
Đoạn Minh Dương lạnh mặt: "Tôi thì cũng chỉ có một hai ngày mà thôi."
Đến cả chuyện này cũng muốn hơn thua nữa.
Lê Lạc đã có thể dự đoán được trong cuốn sổ tay thù vặt của Đoạn Minh Dương sắp được viết thêm dòng gì nữa rồi.
Hai người họ tầng nào cũng đi dạo một vòng, khắp công ty ai ai cũng biết hôm nay ông chủ lớn dẫn theo gương mặt chính của công ty đi tuần tra. Nhưng mà trong lòng có tò mò đến đâu đi chăng nữa, thì bởi vì quy định của công ty nên cũng không ai dám âm thầm đăng lên mạng, chỉ có thể thảo luận riêng cùng đồng nghiệp mà thôi: Tin đồn "bà chủ" kia rốt cuộc có phải sự thật không nhỉ?
Lê Lạc để mặc cho bọn họ suy đoán, dù gì thì trước mặt Đặng Lương và Kim Nhân, hành động của anh và Đoạn Minh Dương cũng không tính là quá thân thiết, cho dù họ có gan đến mức tung tin ra ngoài, cũng chỉ có những fan CP mới cho đó là thật mà thôi.
Đợi đến lúc thật sự công bố rồi, bọn họ sẽ tự biết được đáp án.
Đi ra ngoài một vòng rồi mới về đến nhà, vừa kịp lúc chuẩn bị bữa tối. Lê Lạc nghênh ngang dẫn Đoạn Minh Dương bước vào nhà ăn, nhìn thấy cả bàn toàn là những món mình thích ăn thì anh mới cảm thấy đói.
Lê Chính Hoành và Phùng Chí An đã ngồi vào chỗ, cười vẫy tay gọi hai người họ.
"Ba, bàn bạc sao rồi? Khả năng lật lại vụ án có lớn không?" Lê Lạc vừa ngồi xuống đã vội hỏi.
"Ba con ra trận, làm gì có chuyện không được?" Lê Chính Hoành nhìn có vẻ là rất vui, "Biết bao nhiêu chứng cứ bày ra trước mặt như thế, đến cả khẩu cung của bọn họ cũng có. Tỷ lệ thắng thì, không thể nói là 100%, nhưng mà cũng phải cỡ 95%."
Trái tim của Lê Lạc cũng coi như ổn định: "Vậy thì được rồi. Khi nào mới ra tòa?"
Phùng Chí An: "Tài liệu khởi tố chú chuẩn bị trước đã được luật sư nộp lên rồi, nếu như thuận lợi thì tuần sau là có thể ra tòa rồi."
"Con nhất định phải tham gia." Lê Lạc kiên quyết nói, "Ba, lần này ba không được đuổi con đi nữa đâu đó, kết cục cuối cùng thì cũng phải cho con được chứng kiến chứ."
Lê Chính Hoành cười: "Được rồi, con đi đi, Tiểu Đoạn cũng có thể đến ngồi nghe."
Đoạn Minh Dương lấy miếng bít tết đã được cắt nhỏ trong đĩa của mình đổi với đĩa của Lê Lạc, đáp lại một tiếng "Dạ".
Sau bữa tối, cũng không chuyện gì gấp gáp mà phải về trong thành phố, nên hai người họ quyết định ở lại đây. Quản gia cũng đã quét dọn một phòng ngủ chính và một phòng ngủ của khách rồi, nhưng mà đương nhiên là Lê Lạc kéo Đoạn Minh Dương về phòng ngủ của mình ở chung rồi.
"Cậu nói xem, chuyện đến bước này, chắc là sẽ không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ?"
Vừa tắm xong, Lê Lạc mặc chiếc áo choàng tắm dựa vào gối, trong đầu vẫn đang ngẫm lại xem có bỏ sót chi tiết nào không.
Đoạn Minh Dương dựa vào bên cạnh anh: "Nếu như có vấn đề gì thì cũng không phải là bây giờ, mà là sau khi bọn họ hết hạn tù được thả ra ngoài. Hơn nữa, nếu như ba anh có thể được thả ra sớm, vậy thì bọn họ cũng có thể, có lẽ trong tương lai, tôi và họ còn có một trận chiến nữa."
Lê Lạc khinh thường: "Lần này cậu thắng được, vậy thì lần sau cũng thắng được, không cần sợ bọn họ dấy lên sóng gió gì."
"Tôi không sợ bọn họ." Cánh tay của Đoạn Minh Dương gác lên vai anh, mân mê tóc mai của anh, "Tôi chỉ hy vọng đến lúc đó có đủ năng lực để bảo vệ anh, không được để giống như lần này, khiến cho anh phải trải qua chuyện nguy hiểm biết bao."
"Nói bậy bạ gì đó, là do tự tôi muốn đối đầu với bọn họ mà, cũng đâu phải cậu bảo tôi làm vậy." Lê Lạc cọ cọ, dựa vào hắn, "Hơn nữa, tôi có thể sống sót dưới bàn tay của bọn họ mấy lần, một nửa công lao quả thực là nhờ cậu, nhưng mà nửa còn lại, là do thực lực và sự may mắn của tôi. Sau này ai bảo vệ ai còn chưa biết được đâu."
Đoạn Minh Dương thấp giọng cười: "Được, sau này anh bảo vệ tôi."
"Vậy thì còn tạm được." Lê Lạc ngẩng cao đầu, nhắm mắt lại, "Nộp phí bảo vệ trước đi."
Giây tiếp theo, trên môi liền có một sự ấm áp nhẹ nhàng, vừa lóe lên rồi lại vụt mất.
"Đủ chưa?"
Lê Lạc mở mắt ra, giận bừng bừng mà nói: "Cậu thật là chẳng có thành ý gì cả."
Gương mặt anh tuấn của Đoạn Minh Dương sát trong gang tấc, đôi mắt đen láy sâu thẳm tựa như một hồ nước có thể nhấn chìm người khác trong đó.
Trước ngực đột nhiên bỗng lạnh lẽo, áo choàng tắm không biết đã bị cởi ra từ khi nào, một bàn tay to lớn hơi se lạnh len lỏi vào trong, dán sát vuốt ve lên làn da ấm áp mịn màng của anh.
Lê Lạc thở dốc nhè nhẹ, thấp giọng nói: "Giám đốc Đoạn... Đây là nhà của cha vợ cậu đó, gan cậu cũng lớn thật nha..."
"Không phải là nộp phí bảo vệ sao?" Đoạn Minh Dương dán sát lên môi anh, chầm chậm mân mê, bàn tay đã vuốt ve tới bụng dưới rồi, nhưng chợt dừng lại, "Lạc Lạc không muốn thu phí nữa sao?"
Lê Lạc cắn môi, phủ tay lên bàn tay hắn, dụ dỗ hắn tiếp tục xuống phía dưới: "Thu, tôi rất tham lam đó, phải thu nhiều lắm, chừng nào ép khô cậu mới thôi."
Bàn tay Đoạn Minh Dương khựng lại.
"Chuyện này, tôi rất là thấu hiểu."
Nói thì nói như vậy, nhưng qua một đêm, người bị ép khô vẫn là Lê Lạc thôi.
Đoạn Minh Dương thì rất tinh thần phấn chấn dậy từ sớm, còn nhận luôn công việc của quản gia, đưa bữa sáng đến phòng ngủ để hầu hạ anh.
"Giám đốc Đoạn, cậu phải học cách hưởng thụ cuộc sống của người có tiền đi." Lê Lạc ăn từng muỗng sữa chua yến mạch được đút tận miệng, nói, "Chúng ta kiếm nhiều tiền để làm gì chứ? Không phải là để cho cuộc sống càng thêm thoải mái sao? Cậu cứ luôn tự mình làm hết mọi chuyện như vậy, sống có gì khác với trước kia chứ? Còn dễ khiến bản thân mệt mỏi, tôi không muốn cậu phải khổ như vậy."
Đoạn Minh Dương đút anh ăn yến mạch xong thì đến bánh sừng trâu: "Không mệt, người của chính tôi, tôi quen tự mình chăm sóc hơn, không có liên quan gì đến việc có tiền hay không."
Trong miệng Lê Lạc là bánh sừng trâu, trong lòng thì ngọt như mật, vui vẻ đến mức chẳng nói được gì.
Vừa ăn được nửa bữa sáng, điện thoại của Đoạn Minh Dương liền vang lên, hắn cầm lấy nghe một hồi, khẽ cau mày lại, hỏi người bên đầu dây kia: "Tôi mở loa ngoài được không? Anh ấy đang ở bên cạnh tôi."
Sự chú ý của Lê Lạc đang ăn trái cây bị hấp dẫn theo: "Ai vậy?"
"Tô Chỉ."
Nhấn nút loa ngoài xong, giọng nói của Tô Chỉ liền lập tức vang lên, giọng điệu như là đang có chuyện gì gấp gáp lắm vậy: "Anh Lê, chiều nay anh có rảnh không?"
Lê Lạc: "Có, có chuyện gì?"
Tô Chỉ: "Đoạn Hưng Diệp nhờ luật sư của hắn ta nói với tôi, hắn ta muốn gặp tôi."
Lê Lạc liền không thèm ăn nữa: "Hắn ta tìm cô? Ân oán của hai người không phải là đã chấm dứt rồi sao? Lẽ nào hắn ta còn có chiêu trò gì mới nữa?"
Tô Chỉ: "Tôi cũng đang nghi ngờ, hơn nữa nghĩ là vụ án của nhà anh cũng sắp ra tòa rồi, nếu như hắn ta có chiêu trò gì mới thì sẽ ảnh hưởng đến nhà anh, nên tôi mới muốn để anh và Minh Dương cùng tôi đi gặp hắn ta."
Lê Lạc lập tức đồng ý: "Được, không vấn đề gì. Cám ơn cô đã nói với tôi chuyện này, cô Tô."
Tô Chỉ: "Chuyện nên làm mà, anh giúp tôi nhiều việc như vậy, tôi nên nói cảm ơn mới phải."
Vừa cúp điện thoại xong, Lê Lạc liền nói với Lê Chính Hoành và Phùng Chí An về chuyện này, anh bị hai trưởng bối dặn dò suốt một hồi lâu mới được cho ra khỏi nhà.
Một giờ chiều, hai người họ có mặt đúng giờ tại bãi đỗ xe của nhà tù để gặp Tô Chỉ.
"Cậu đừng vào trong." Lê Lạc nói với Đoạn Minh Dương, "Nếu như hắn ta gặp cậu, ngoài việc mỉa mai ra thì sẽ chẳng nói gì nữa đâu."
Đoạn Minh Dương: "Hắn ta gặp anh xong thì có thể ngoan ngoãn khai ra à?"
Lê Lạc: "Ít nhất thì tôi có thể ứng phó được với hắn ta, còn hai người vừa gặp mặt thì chỉ có cãi nhau mà thôi."
Đoạn Minh Dương hình như cũng không thể phủ nhận chuyện này, cuối cùng thì đành nói: "Được thôi, hai người chú ý an toàn."
"Gom lại cũng chỉ có chút thời gian, không sao đâu."
Qua nơi kiểm tra an ninh, đến phòng thăm hỏi, cảnh sát mở cửa ra, Lê Lạc liền dắt theo Tô Chỉ cùng bước vào trong.
Lần trước anh đến căn phòng này là để gặp ba anh, vừa nghĩ đến chuyện kẻ ác còn đang nghênh ngang ở bên ngoài, anh chỉ cảm thấy bốn bức tường xám xịt và nền nhà lạnh lẽo khiến cho lòng người cảm thấy áp lực và buồn bã. Nhưng mà hôm nay, nhìn thấy kẻ ngồi ở đây biến thành Đoạn Hưng Diệp, đột nhiên anh lại thấy nền nhà của căn phòng giam này sáng bóng sạch sẽ, ánh đèn trắng sáng rực chói mắt vô cùng.
Đúng là một nơi thích hợp để thường xuyên ghé thăm mà.
Hai người họ còn chưa kịp ngồi xuống, thì cánh cửa còn lại cũng được mở ra, cảnh sát đứng mở cửa, Đoạn Hưng Diệp mang theo chiếc còng tay bước vào.
Dáng vẻ của hắn ta cũng không tiều tụy lắm, trên mặt sạch sẽ gọn gàng, không có râu vụn cũng không có quầng thâm, vẫn toát lên khí chất công tỷ nho nhã như cũ, thậm chí còn mang theo một nụ cười dịu dàng hiền hòa nữa. Nếu như không phải là đang mặc đồ tù, không phải là do đang ở trong nhà giam, trên cánh tay còn đang bó bột thạch cao thì sự xuất hiện này của hắn ta, có lẽ cũng khiến cho không ít tiểu thư nhà giàu rung động ấy chứ.
Nhưng mà đáng tiếc, đối diện là hai người đã biết rõ được bộ mặt giả dối của hắn ta.
"Chà, xem ra anh ở đây cũng khá là thoải mái đó nhỉ?" Lê Lạc vừa gặp liền lên tiếng trước chiếm thế thượng phong, "Hay là ở đây cả đời đi, đừng ra ngoài nữa."
Nụ cười của Đoạn Hưng Diệp khựng lại, nháy mắt liền khôi phục lại như ban đầu: "Anh Lê, tôi nhớ là hình như không có mời anh đến nhỉ?"
Lê Lạc: "Hôm nay tôi làm bảo vệ của cô Tô một ngày, sợ anh chó cùng bứt giậu làm ra chuyện gì xấu xa nghiêng trời lệch đất. Nếu như anh chỉ đơn giản là nói chuyện mà thôi, thì cứ coi tôi như vô hình đi."
Đoạn Hưng Diệp: "Vậy lỡ như, anh nói với em trai tôi về nội dung cuộc nói chuyện ngày hôm nay thì sao?"
Lê Lạc hừ lạnh: "Anh tưởng cô Tô thì không nói sao?"
"..." Đoạn Hưng Diệp nhìn Tô Chỉ một cái, thấy cô im lặng, cuối cùng lại thở dài một hơi, kéo ghế ra, "Được rồi, hai người ngồi đi."
Tô Chỉ vừa ngồi xuống, liền nói thẳng vào vấn đề luôn: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Đoạn Hưng Diệp cười cười: "Không có gì, sau khi tuyên án chưa từng gặp lại em, nên muốn gặp em."
Lê Lạc bị sự mặt dày này của hắn ta làm cho bất ngờ, nhưng vì có Tô Chỉ nên không tiện lên tiếng, tạm thời nuốt những lời mỉa mai kia vào trong bụng.
"Anh Đoạn, anh có còn nhớ tại sao mình vào tù không?" Sự ghét bỏ của Tô Chỉ có thể nhận thấy được từ trong giọng điệu nói chuyện của cô, "Bởi vì anh ngoại tình, tham gia vào những cuộc giao dịch dơ bẩn. Sao anh còn có mặt mũi mà nói những lời này với tôi chứ?"
Đối với sự trách cứ này, Đoạn Hưng Diệp không nói gì, ánh mắt của hắn ta rơi vào bàn tay Tô Chỉ: "Phải, anh ngoại tình, anh dơ bẩn, nhưng mà không phải là em cũng vẫn còn nhớ anh sao?"
Lê Lạc nhìn theo ánh mắt của hắn ta, thấy trên ngón áp út của Tô Chỉ vẫn còn đeo một chiếc nhẫn kim cương.
"Nhẫn của anh trước khi vào tù đã tháo ra rồi, cho người mang về bảo quản." Đoạn Hưng Diệp nhếch môi cười: "Luật sư nói, anh không trực tiếp tham gia vào vụ án năm xưa của nhà họ Lê, chỉ với vụ án giao dịch thể xác mà nói, thì chỉ cần biểu hiện đủ thành khẩn, cùng lắm chỉ năm sáu năm là được ra ngoài rồi."
Trong ánh mắt hắn ta có ánh sáng dịu dàng nồng nàn, nhìn vào rất là chân thành và khẩn thiết.
"Đến lúc đó, anh lại đeo chiếc nhẫn ấy lên, quay về tìm em, có được không?"
Đến cả Lê Lạc còn ngây người ra một hồi, không thể phân biệt được đây rốt cuộc là đang diễn hay là thật lòng nữa.
Sau khi hoàn hồn lại, anh lập tức quay sang nhìn biểu cảm của Tô Chỉ, chỉ sợ cô sẽ bị những lời dối trá của Đoạn Hưng Diệp làm cho mù mờ.
Cũng may là Tô Chỉ không cần anh phải quan tâm.
"Đoạn Hưng Diệp." Tô Chỉ lạnh lùng gọi thẳng tên, cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào hắn ta, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Anh thực sự là quá ghê tởm rồi."
Cô nói xong liền đứng thẳng dậy, tựa như là đến cả một giây cũng không muốn ở lại: "Chúng ta đi thôi, anh Lê."
Lê Lạc cũng đang có ý này, anh đi theo cô bước ra cửa.
"Cô Tô, tôi còn một câu hỏi cuối cùng, nghe tôi hỏi xong rồi đi có được không?" Đoạn Hưng Diệp cao giọng nói.
Tô Chỉ dừng chân lại.
"Nói."
"Tôi biết rồi, chuyện giữa cô và em trai tôi hoàn toàn là giả, là sau khi phát hiện ra tôi ngoại tình mới bịa chuyện để lừa tôi." Giọng nói của Đoạn Hưng Diệp dần trở nên nhanh và trầm lắng hơn, "Vậy thì giữa cô và tôi, trong lúc đọc lời thề kết hôn, có phải là thật lòng hay không?"
Tô Chỉ chầm chậm quay đầu lại, cùng lúc đó, cô lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình ra.
"Tôi có thật lòng hay không thì quan trọng sao? Vì sao anh lại theo đuổi, kết hôn với tôi, anh tưởng tôi không biết sao?"
"Ding!"
Chiếc nhẫn kim cương bị vứt một cái thật nặng nề, đập mạnh xuống đất, đàn hồi vài cái, xoay vòng tròn rồi lăn đi, cuối cùng dừng lại ở bên chân Đoạn Hưng Diệp.
"Tôi và anh, đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi, Đoạn Hưng Diệp."
Tô Chỉ nói xong, liền mở cửa bước ra ngoài, không hề quay đầu lại một lần nào nữa.
Lê Lạc vẫn đứng trong phòng giam, nhìn Đoạn Hưng Diệp ra sức khom người xuống nhặt lấy chiếc nhẫn bên chân, cầm ra trước mắt ngắm nghía một hồi, tựa như là đang kiểm tra xem có chỗ nào bị hư hại gì không, sau đó đặt chiếc nhẫn vào trong túi áo mình, ngẩng đầu cười với anh:
"Anh Lê, chỉ cần yêu nhau, thì có thể bắt đầu lại từ đầu, đây là đạo lý mà tôi học được từ anh đó, tôi nói không sai chứ?"
Lê Lạc có chút thương tiếc mà nhìn hắn ta: "Anh Đoạn, anh vốn dĩ chẳng hiểu yêu là gì."
"Có lẽ là tạm thời tôi vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu hết được, nhưng mà," Ánh mắt của hắn ta đột nhiên trở nên u ám, nguy hiểm "từ nhỏ tôi đã biết hận là gì rồi."
"Chờ tôi ra ngoài, sẽ không tha cho các người đâu."
Lê Lạc nhún vai hừ một tiếng, vẫy vẫy tay với hắn ta, mở cửa bước ra ngoài: "Tôi mỏi mắt chờ mong."
Đi đến cửa phòng giam, anh mới tìm thấy Tô Chỉ đang đứng ở một góc vắng vẻ.
"Anh ra rồi, đi thôi." Tô Chỉ xoay người lại, đi về phía bãi đỗ xe.
Lê Lạc đưa tay ra kéo cô lại: "Cô Tô, muốn khóc thì khóc đi, tôi cũng thường hay khóc lắm, cô không cần phải tỏ ra mạnh mẽ vậy đâu."
Tô Chỉ quay đầu lại, đôi mắt ửng đỏ, cười với anh: "Anh Lê, tôi đã khóc rồi. Nhưng mà anh nói như vậy, đột nhiên tôi lại muốn khóc nữa, thật là kỳ lạ."
"Có lẽ tôi có khả năng làm cho người khác động lòng đi." Lê Lạc đùa, đi về phía trước, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, "Thật may mắn vì người đi cùng cô là tôi nhỉ, nếu như là Minh Dương, cậu ấy chỉ biết lẳng lặng mà đưa khăn giấy cho cô thôi."
Tô Chỉ bật cười, nhưng mà cười xong, khóe miệng lại dần hạ xuống, tựa như không chịu được sức nặng vậy đó. Sau đó cô che mắt lại, giọng nói cũng dần nghẹn ngào: "Anh Lê, tôi không hiểu, tại sao cũng là hiểu lầm, mà hai người lại có thể quay về bên nhau, còn tôi và hắn ta... lại đi đến bước đường ngày hôm nay chứ? Là do tôi làm sai chuyện gì sao? Nếu như ngay từ đầu khi tôi phát hiện hắn ta ngoại tình, không thu thập chứng cứ mà là can ngăn, thì tất cả bây giờ có phải đều sẽ khác hay không..."
Lê Lạc khẽ thở dài một tiếng, ôm lấy cô, để cô dựa lên vai mình,, che giấu đi một mặt không muốn để ai biết, vuốt dọc lưng cô một cách thật nhẹ nhàng.
"Cô Tô, sự hiểu lầm này quả thực đã làm rối tung vận mệnh của bốn người chúng ta, khiến cho chúng ta đều đi đến những con đường khác nhau, vùng vẫy trong cơn sóng gió của riêng mình."
"Tôi và Minh Dương may mắn có thể gặp lại nhau, nhưng sự tái hợp của chúng tôi không chỉ có may mắn, mà còn là sự quyết tâm hướng về đối phương dù cho đó có là ngược dòng chảy của cuộc đời đi chăng nữa, chưa bao giờ phản bội hay rời bỏ đối phương của cả hai chúng tôi."
"Còn Đoạn Hưng Diệp, có lẽ là hắn ta từng yêu cô, cũng có thể là do vận mệnh trái ngang, nhưng mà hắn ta lại chọn quay lưng lại với cô, chọn quay lưng lại với dòng chảy cuộc đời mà ông trời đã sắp đặt, để đi về hướng cực đoan."
"Ông trời sẽ không thương xót những người như hắn ta đâu."
"Ông trời sẽ chỉ thương xót những người vẫn luôn cố gắng vươn lên, cũng từng hết mình vì tình yêu như cô vậy."
"Hắn ta không phải ngôi nhà cho cô, nhưng chắc chắn ở phía trước sẽ có người khác đang chờ để được gặp cô."
Lê Lạc nhấc tay lên, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi cô.
"Cuối cùng thì cô sẽ gặp được một người, hiểu được sự quý giá của cô, hiểu được tình yêu của cô thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT