Anh hỏi thẳng thắn tự nhiên vô cùng, tựa như là đang hỏi 'Tối nay ăn gì' vậy, khiến cho Đoạn Minh Dương lộ ra biểu cảm ngây ngốc hiếm có trong một giây.
"... Anh Lê, kỳ thử việc của chúng ta còn chưa kết thúc mà."
Ý tại ngôn ngoại đại khái là: Có phải là anh đã nghĩ quá xa rồi không?
Lê Lạc trừng mắt: "Vậy thì sao chứ? Nhẫn cũng mua hai cặp rồi, quá trình sinh con cũng trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, cậu không lấy tôi, là muốn chơi xong rồi bỏ đúng không?"
Đoạn Minh Dương mím chặt môi, dường như muốn để cho mình nhìn có vẻ nghiêm túc hơn. Hắn đặt đôi chân đã được ủ ấm trong lòng xuống, đứng dậy mang theo dĩa thức ăn và ly đi vào trong bếp.
Lê Lạc vội vàng mang theo dép chạy theo, nói vọng ở phía sau: "Tôi nói thật mà, khi nào thì cậu cưới tôi?"
Đoạn Minh Dương đặt dĩa thức ăn xuống bồn rửa chén, xoay người lại nhìn anh: "Anh còn nhớ mình có thân phận như thế nào không?"
Lê Lạc ngẫm nghĩ một lát: "Người đàn ông phía sau Tổng giám đốc bá đạo?"
Đoạn Minh Dương: "..."
Lê Lạc: "Người vợ hiền của đại lão?"
Đoạn Minh Dương: "... Hai thân phận này thì có gì khác nhau chứ?"
Lê Lạc: "Không có gì khác biệt, dịch lại thì đều là: Muốn gả cho cậu, muốn gả cho cậu."
Đoạn Minh Dương: "..."
Lê Lạc: "Đừng nói là cậu không muốn cưới nha, tôi thấy cậu còn đang hận vì không thể nhốt tôi ở trong nhà được ấy chứ."
Đoạn Minh Dương hít một hơi thật sâu: "Anh Lê, sự nghiệp của anh vừa mới có bước đột phá mới, lúc này nếu như công khai ra thì sẽ rất có hại cho anh.".
truyện đam mỹ Lê Lạc bật cười: "Giám đốc Đoạn, tôi chỉ mới muốn làm một lễ đính hôn riêng tư nho nhỏ, nhận giấy chứng nhận gì đó thôi, mà cậu đã nghĩ đến cả chuyện công khai sao? Còn vội vã hơn cả tôi nữa nhỉ?"
Đoạn Minh Dương nghe vậy, xoay người lại lặng lẽ đi rửa chén, sức để chà chiếc dĩa thức ăn cũng rất là lớn, âm thanh lạch cạch loảng leng keng vang lên không ngừng, giống như là phát tiết điều gì đó vậy.
Lê Lạc coi như là hắn đang giận dỗi, vừa mới muốn bước đến dỗ dành vài câu, thì Đoạn Minh Dương đột nhiên khóa vòi nước lại, đặt chiếc đĩa đã được rửa sạch lên kệ, trong phòng bếp thoáng chốc lại trở nên yên tĩnh.
"Được."
Đoạn Minh Dương xoay người lại lần nữa, nhìn chằm chằm anh:
"Nếu như không công khai, thì lúc nào cũng được."
Lúc nào cũng được.
Trong câu nói này thầm mang theo sự khát vọng mà dường như đã khắc sâu trong đôi mắt đang âm thầm phát sáng kia rồi.
Vì vậy Lê Lạc có được một kết luận cũng không tính là bất ngờ lắm:
Đoạn Minh Dương còn gấp gáp muốn được một lời hứa, một sự bảo đảm hơn cả anh nữa.
Vậy thì đương nhiên anh sẽ cho hắn rồi.
"Được, vậy thì chờ chuyện của ba tôi giải quyết xong hết, và cậu gặp xong phụ huynh của tôi đi nhé." Lê Lạc bước đến, nắm lấy tay hắn, "Chúng ta sẽ nhận giấy chứng nhận kết hôn, không công khai."
Đoạn Minh Dương khẽ im lặng một lát rồi nói: "Tôi nói không công khai chỉ là tạm thời thôi, đợi sau khi sự nghiệp của anh ổn định rồi, công ty truyền hình của tôi cũng đủ để che chắn cho sự nghiệp của anh, cho dù có công khai ra cũng sẽ không ảnh hưởng đến lượng tài nguyên và sự phát triển của anh, thì chúng ta sẽ công khai."
Hắn nói xong, thì lại không chắc chắn lắm mà hỏi anh: "Anh có muốn công khai không?"
Lê Lạc nén cười: "Nếu như tôi không muốn công khai thì sao? Tốt xấu gì tôi cũng là một thần tượng, công khai chắc chắn sẽ mất fan đó."
"Vậy thì thôi." Đoạn Minh Dương không hề do dự, "Duy trì như hiện tại đi."
Lê Lạc: "Cậu chắc chứ? Nếu như không công khai thì cậu chỉ có thể yêu đương lén lút với tôi thôi, còn phải nhìn những người khác ghép đôi tôi và những ngôi sao khác, cậu chịu được không?"
"Những ngày tháng không có anh cũng chịu được thì bây giờ có anh rồi, còn gì mà không chịu được chứ?"
Đoạn Minh Dương bất ngờ tung ra một cú sút thẳng vào trái tim anh, làm nó lệch mất một nhịp.
"Giám đốc Đoạn, trước kia tôi đúng là xem thường cậu rồi." Anh bước lên trước, khẽ nhấc cằm Đoạn Minh Dương lên, "Không ngờ là cậu lại biết khiến cho người khác yêu thích đến như thế, tôi tự thẹn mình không bằng cậu mất rồi."
Đoạn Minh Dương ôm lấy eo anh: "Có gì nói đó mà thôi."
Lê Lạc thuận thế ngả vào lồng ngực hắn: "Nếu như trước kia cậu cũng có gì nói đó như vậy thì bây giờ chúng ta sắp thành cặp đôi già rồi đó."
Đoạn Minh Dương vuốt ve mái tóc dài sau gáy anh, cúi đầu xuống:
"Bây giờ làm một cặp đôi mới cưới cũng không tệ mà..."
Lời nói dần biến mất giữa hai bờ môi đang dần xích lại gần nhau.
Suốt cả buổi sáng, hai người bọn họ không làm chuyện gì nghiêm túc cả, từ nhà bếp cho đến phòng khách, rồi lại từ phòng khách đến ban công, bám chặt lấy nhau như là cặp song sinh bị dính liền vậy, một người đi tới đâu thì người còn lại sẽ đi theo đến đó.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Lê Lạc bám lấy Đoạn Minh Dương.
Đoạn Minh Dương cũng không từ chối là được rồi.
Lúc ăn trưa, Lê Lạc thậm chí còn ngang ngược mà ngồi lên đùi Đoạn Minh Dương, một chốc thì muốn hắn đút, một chốc thì lại đút cho hắn ăn, muốn thế nào thì làm thế đó, rất có dáng vẻ vì được cưng chiều mà trở nên kiêu căng, một bữa cơm đơn giản cũng phải ăn mất gần cả tiếng đồng hồ, đến cuối cùng các món ăn đều nguội lạnh rồi, bụng cũng no căng lên, vẫn còn ôm cổ hắn làm nũng không chịu đi, kết quả là bị Đoạn Minh Dương đè lên bàn xử lý một trận, rồi lại ăn thêm một vài món khác, bụng càng căng phồng lên.
"Có giống đang mang thai không?" Anh cười hi hi mà hỏi, "Muốn tôi sinh mấy đứa cho cậu?"
Hậu quả của việc nói mà không suy nghĩ đương nhiên là thì "dạy dỗ" thật nghiêm khắc một trận rồi.
Buổi sáng ầm ĩ một hồi, nên chiều chẳng còn sức để nghịch ngợm nữa rồi, Lê Lạc bước vào phòng sách đã lâu rồi không vào cùng Đoạn Minh Dương, xem hắn xử lý công việc, còn bản thân mình thì nằm lười biếng trên ghế Sofa, vắt chân lên, lắc lư đôi bàn chân bị bắt phải mang vớ vào, nhìn khung cảnh quen thuộc ở xung quanh, khung cảnh lần trước vẫn như còn đọng lại trước mắt vậy.
Lúc ánh mắt đưa đến bàn làm việc, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Lê Lạc lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh Đoạn Minh Dương, kéo phắt hộc bàn làm việc ra ngay.
Hơ, bên trong quả nhiên vẫn còn một hộp bao cao su chưa bóc tem nữa.
Đoạn Minh Dương đang gõ chữ liếc một cái: "Sao vậy?"
Lê Lạc lấy hộp bao cao su đó ra, vứt cái bịch xuống trước mặt hắn, tựa như là phát hiện ra vật chứng phạm tội gì đó: "Hộp này không phải là đặc biệt chuẩn bị cho tôi đó chứ?"
"Chứ sao nữa?"
"Vậy hộp lần trước cũng là chuẩn bị cho tôi sao? Lúc đó chúng ta vẫn còn đang ghét nhau như nước với lửa mà cậu đã muốn đè tôi rồi sao?"
"Không được sao?" Đoạn Minh Dương hiên ngang hỏi ngược lại.
Lê Lạc cạn lời.
Sao anh càng nghĩ lại càng cảm thấy lần trước hình như mình bị thiệt thòi chứ?
Vốn dĩ tưởng là mình bơi lội khắp cả đại dương, ai ngờ đâu vốn dĩ chỉ là đang bơi lội trong bể cá của ai đó mà thôi, đến cả nồi Đoạn Minh Dương cũng chuẩn bị sẵn luôn rồi, chỉ chực chờ vớt anh lên mà thôi, kết quả là anh lại chủ động tự mình nhảy vào trong nồi, còn bị ăn sạch sẽ không còn một mẩu nữa ấy chứ.
"... Nhưng mà cậu lại không thích dùng thứ này, làm bộ làm tịch đặt ở đây làm gì chứ?" Trừ lần đó ra, hai người họ hầu như là chẳng dùng đến bao, hơn nữa lần trước còn là do anh yêu cầu nên mới sử dụng nữa ấy chứ.
"Tôi sợ anh muốn dùng." Đoạn Minh Dương nói, "Cho nên mới bảo quản gia chuẩn bị sẵn."
Lê Lạc càng phiền muộn hơn: "Cậu còn bảo quản gia chuẩn bị sẵn nữa? Vậy nếu như tôi đến mà không dùng, người ta vừa nhìn thôi đã biết chúng ta... Chúng ta không dùng sao..."
"Quản gia không cần nhìn, buổi sáng ông ấy đến quét dọn phòng ngủ thì đã biết rồi." Đoạn Minh Dương trả lời khá là bình tĩnh.
Hắn không nhắc, Lê Lạc xém chút là quên mất chuyện này, nên khi biết được tựa như có tiếng sét ngang tai vậy, mang tai anh nháy mắt liền đỏ bừng lên.
Ga giường của bọ đêm qua đã bẩn đến như vậy, cũng không biết quản gia nhìn thấy xong sẽ có suy nghĩ gì nữa, đến cả gối đầu cũng nhăn nheo hết cả lên...
Hửm? Đợi chút, cái gối...
"Nếu như anh để bụng, vậy sau này tôi sẽ tự mình thay." Đoạn Minh Dương nói.
Lê Lạc lập tức phất tay: "Bỏ đi, bỏ đi, tôi không để bụng, không để bụng."
"Thật sự không để bụng?" Đoạn Minh Dương nhìn ánh mắt mơ màng không chắc chắn của anh, dương như có chút nghi ngờ.
"Thật sự không để bụng mà!" Lê Lạc vội vàng chuyển chủ đề, chống tay lên bàn nhìn vào màn hình máy tính của hắn, "Cậu đang xem gì vậy? Chuyện công ty giải quyết xong chưa?"
Tâm tư của Đoạn Minh Dương lập tức bị thu hút theo câu nói của anh, tiếp đó hắn nói: "Ừm, cũng gần xong rồi. Tôi đã thể hiện thái độ của mình trong cuộc họp Hội đồng Quản trị rồi, tự nguyện từ bỏ hết tất cả chức vị và cổ phần của nhà họ Đoạn."
"Phản ứng của những người khác thì sao?"
"Mới đầu chắc chắn sẽ còn nghi ngờ, cho là tôi muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, nhưng mà mấy ngày nay tội dần dần chuyển giao những công việc trong tay cho bọn họ thì cũng gần như là xóa tan hết nghi ngờ của họ về tôi rồi."
"Vậy sau này ai sẽ tiếp nhận vị trí Chủ tịch Hội đồng Quản trị?"
"Có vài người đang tranh giành rồi, nhưng mà bất kể là ai tiếp nhận vị trí đó, đều không thể tìm về sự vinh quang ngày xưa nữa rồi, dù gì Đoạn Thị cũng là xí nghiệp gia đình, Chủ tịch và người thừa kế đều vào tù, hình tượng bị tổn hại, gặp phải đòn chí mạng như này, rất nhiều người chuẩn bị nhảy việc rồi. Cũng giống như chuyện nhà anh năm xưa vậy, dân kinh doanh đều chỉ nhìn vào cái lợi của họ mà thôi."
Lê Lạc gật gật đầu như có điều suy nghĩ: "Cậu thật sự là sẽ ra đi với hai bàn tay trắng sao? Không đem theo gì hết?"
"Mang theo một vài người." Đoạn Minh Dương chỉ mấy tấm hình trên màn hình, "Những người này đều là một tay tôi bồi dưỡng, thuộc quyền tôi quản lý, cũng xem như là có năng lực, họ cùng đồng ý đi cùng tôi, đến công ty mới có lẽ có thể giúp ích được."
Lê Lạc nằm sấp xuống, chống tay lên mặt, cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng có thể giúp ích mà, Giám đốc Đoạn, cậu mang theo tôi luôn đi."
Đoạn Minh Dương ngước mắt nhìn anh: "Lúc tôi nói với họ, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty truyền thông mới là anh, có người đề xuất nên đổi người khác, nói là hình tượng của anh không tốt, cũng khó quản lý được."
Lê Lạc đập bàn: "Ai mà lại không có mắt như thế chứ? Bà chủ mà cũng nhận không ra nữa!"
Đoạn Minh Dương: "Anh nên tự ngẫm lại xem tại sao lại để lại ấn tượng như vậy cho người khác."
Lê Lạc gần như không để ý: "Nếu như tôi mà dễ quản, thì năm xưa sẽ không chạy đến quán bar vì muốn chọc tức ba tôi, cũng sẽ không gặp được cậu rồi, cậu nói có đúng hay không?"
"Ăn nói hàm hồ." Khóe môi Đoạn Minh Dương khẽ nhếch lên, rất nhanh liền hạ xuống, nhìn đồng hồ bên góc bên phải màn hình máy tình, hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Để tôi làm."
Lê Lạc dựa vào bàn làm việc, ngẫm nghĩ một lát: "Ừm... Thịt bò?"
"Còn gì nữa?"
"Nghĩ không ra, cậu thấy tôi thích ăn gì?"
Đoạn Minh Dương nhìn anh một cái, dường như khá là bất lực: "Thứ anh thích ăn quá nhiều rồi, rau củ thì có rau cần, cà tím, cải rổ, đậu bắp... Thịt thì có thịt bò, thịt cá, thịt ngỗng,... Tôi không làm được nhiều món đến vậy, cũng không biết nên chế biến như thế nào, nên là anh chọn đi."
Lê Lạc khá là hài lòng với câu trả lời như là đếm số trân châu trong nhà của hắn vậy, tùy tiện nói: "Vậy thì ăn như bữa cơm Giao Thừa của cậu đi, thịt bò trộn và đậu bắp luộc."
"Được." Đoạn Minh Dương quay đầu lại, làm nốt công việc trong tay của mình.
Trong thư phòng yên tĩnh khoảng năm giây.
Lê Lạc đang cười cười, đột nhiên trong đầu giật bắn lên, hít một ngụm hơi lạnh.
Đồng thời, Đoạn Minh Dương đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt tựa như mũi tên bén nhọn bắn qua:
"Sao anh biết được đêm Giao Thừa tôi ăn món gì?"