Những lời của Giang Lưu Thâm tuy là nghe vào khiến người khác mất hết ý chí, nhưng cũng không phải là không có khả năng, mấy ngày nay Lê Lạc rảnh rỗi ở nhà một mình cũng đã suy nghĩ, lỡ như lần này Đoạn Minh Dương giống với lần trước, đơn giản là chỉ chơi đùa với anh thì làm sao?
Lần trước là có ý đồ, lần này, có lẽ là ham muốn chinh phục bộc phát, xem anh thành mồi săn để theo đuổi, hưởng thụ niềm vui khi có thể tùy ý sắp đặt anh, có thể là đến lúc anh hoàn toàn thần phục hắn thì cũng là ngày anh bị vứt bỏ một cách vô tình.
Từ tình hình trước mắt mắt mà thấy, khả năng này cũng không nhỏ.
"Kim Nhân, ông chủ cậu gần đây đang bận làm gì vậy?"
Trong phòng nghỉ, Lê Lạc không nhịn được mà hỏi.
Hôm nay là lần đầu tiên anh tham gia hoạt động mà không có Đoạn Minh Dương bên cạnh sau cuộc sóng gió kia, không biết là có phải lúc trước ở bên cạnh Đoạn Minh Dương lâu quá nên sinh ra tính ỷ lại hay không nữa, mà hôm nay anh cứ cảm thấy trong lòng trống rỗng, lo lắng không sao xóa tan đi được.
Cũng may là hoạt động lần này không phải là fanmeeting có nhiều nhân viên, chỉ là một hoạt động tuyên truyền trong show tổng hợp ghi trong studio mà thôi, khán giả trong sân khấu khá ít, cũng phải qua kiểm tra nghiêm ngặt, có lẽ là không đến nỗi xảy ra tình huống bất ngờ gì.
Vẫn là quay chương trình "Kim Bài Tú" do Giang Tiểu Phù làm MC, chỉ là đổi một đoàn làm phim khác thôi, nữ chính cũng từ Triệu San San thành Lưu Vũ Yên.
Lưu Vũ Yên là người rất biết làm việc, vừa mới tạo hình xong liền đi nói chuyện và tương tác với fan tại studio, hình tượng cô gái nhà hàng xóm được duy trì một cách ổn thỏa.
Sau khi Đặng Lương lén học được cách làm bánh kem từ chỗ cô ấy thì lần đặc biệt mang theo bánh kem trái cây do chính tay mình làm đến, một lát nữa đến đài truyền hình thì ngay lập tức sẽ dâng lên cho nữ thần nhà cậu ngay.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người là Lê Lạc và Kim Nhân, Kim Nhân là một người không rảnh rỗi được, chỉ cần ra ngoài làm việc thì không bao giờ có lúc nghỉ ngơi. Lần này lại mở máy tính ra nhanh chóng lóc cóc gõ chữ, có lẽ là đang báo cáo với Đoạn Minh Dương, Lê Lạc không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Kim Nhân nghe thấy câu hỏi, ngẩng đầu lên khỏi màn hình: "Hành trình của Giám đốc Đoạn tôi không thể nào biết được, đến cả Thư kí Ngô cũng thường không rõ là ngài ấy đi đâu, chúng tôi chỉ làm việc cho ngài ấy mà thôi, không có quyền hỏi."
Lê Lạc "ồ" một tiếng đầy chán nản, lại hỏi tiếp: "Vậy mấy ngày nay những thứ mà cậu báo lại, hắn có trả lời không?"
"Không có."
"Một tin cũng không?"
"Một tin cũng không."
Lê Lạc không chế lòng: "Cậu báo cáo bao nhiêu tin? Có phải là chỉ có hai ba tin, không có nội dung gì nên hắn không trả lời không?"
Kim Nhân đẩy gọng kính: "Một trăm ba mươi lăm tin."
"... Mẹ nó? Chẳng phải là cậu mới gặp tôi hôm qua sao? Đâu ra mà nhiều tin vậy?"
"Có lẽ là lâu rồi chưa làm việc, có chút kích động, nên không cẩn thận mà báo quá chi tiết." Kim Nhân nói với gương mặt không biểu cảm.
"Chi tiết như thế nào?"
"Ví dụ như hôm qua anh Lạc ăn mấy miếng sườn, hôm nay lúc làm tóc phun mấy lần keo."
"..." Lê Lạc hiểu ra rồi, "Chả trách mà hắn không trả lời cậu."
Đoạn Minh Dương rảnh rỗi đến mức nào mà lại đi trả lời những thứ này chứ.
Bên phía Kim Nhân không có tin tức gì, Lê Lạc liền chẳng thể hỏi ai được nữa. Nghĩ thôi thực sự là tức chết mà, Đoạn Minh Dương hiểu rõ từng cử chỉ của anh như trong lòng bàn tay, nhưng anh lại chẳng thể hiểu rõ được hành động của Đoạn Minh Dương.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lê lạc hiếm khi chủ động gửi tin nhắn cho Đoạn Minh Dương; [Đang làm gì vậy?]
Gửi đi xong thì anh liền hối hận.
Giọng điệu này, nhìn sao cũng thấy giống những cặp tình nhân ngọt ngào không có chuyện gì để nói nên tìm chủ đề nói chuyện khác, lúc nào cũng muốn nắm được tình hình của đối phương.
Anh muốn thu hồi tin nhắn, nhưng phía trên lại hiện lên "Đối phương đang trả lời...", nháy mắt cả trái tim anh liền bị treo lên.
Giây tiếp theo đó, Đoạn Minh Dương chỉ trả lời:
[Đang bận.]
"..." Lê Lạc siết chặt điện thoại: [Đang bận mà còn trả lời liền, cậu đúng là bận thật đấy.]
Hừ, giọng điệu này giống như là oán phụ bị cho vào lãnh cung vậy.
Nhưng mà anh cũng lười quản xem Đoạn Minh Dương nghĩ gì, đứng dậy cầm lấy điện thoại vứt cho Kim Nhân đang ngồi trên ghế sofa:
"Nếu như ông chủ của cậu nhắn tin hoặc gọi điện đến, thì cậu nói với hắn, tôi, đang, bận."
Chương trình quay bắt đầu đúng giờ, những fan có vé đã vào ngồi chờ sẵn từ lâu, đa số là đến vì Lê Lạc, anh vừa xuất hiện, tiếng hét liền vang rầm trời.
Diễn biến của chương trình chẳng có gì ngoài các bước như biểu diễn, phỏng vấn, trò chơi, cho dù là có cảm thấy chán thì cũng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt rất là phấn khích, còn phải thỉnh thoảng rắc đường cho fan CP nữa.
Khoảng thời gian trước sau khi tin đồn giữa anh và Đoạn Minh Dương được tung ra, thì độ hot tin đồn của anh và Lưu Vũ Yên bị hạ xuống rất nhiều, nhưng cũng bởi vì anh quanh năm đều mang hình tượng công tử đào hoa, nên những fan CP tin anh và Đoạn Minh Dương không có quan hệ gì hết, Lưu Vũ Yên mới là bạn gái mới nổi cũng không ít, ít nhất đa số những fan đến tham gia hôm nay đều tin như vậy, nên anh nhất định phải quan tâm đến họ.
Không biết là có phải tổ chương trình cố ý mượn độ hot của anh và Đoạn Minh Dương hay không, hay là Giang Tiểu Phù cố ý chọc chuyện, chỉ là trong lúc phỏng vấn sẽ hỏi những câu hỏi không được bình thường cho lắm:
"Nếu như quay lại năm năm trước, muốn nói gì với bản thân mình lúc đó nhất?"
Lưu Vũ Yên trả lời bài bản: "Muốn nói với chính mình, phải nắm chắc cơ hội học được nhiều thứ hơn, xem thêm những tác phẩm điện ảnh và truyền hình, cố gắng suy đoán tâm lí nhân vật, như vậy thì tương lai mình nhất định sẽ có thể đi theo rất nhiều con đường, đạt được thành tựu cao hơn nữa."
Đến lượt Lê Lạc, anh cầm micro, cười cười: "Muốn nói với bản thân mình của lúc ấy là, bớt đi quán bar lại, bớt uống rượu, uống rượu hỏng chuyện."
"Rất là có lý." Giang Tiểu Phù nhìn anh một cái với ánh mắt sâu xa, sau đó rút ra một câu hỏi có vẻ như là ngẫu nhiên: "Hai người trong chuyện tình cảm, có quay lại với người cũ không?"
Lưu Vũ Yên lập tức đáp: "Không."
Thế là ánh mắt của tất cả mọi người ở trên dưới sân khấu đều tập trung lên người Lê Lạc.
Anh vừa nghe đến câu hỏi này liền biết là ai đang chỉnh anh trong tối rồi, tên họ Giang kia vẫn nhỏ mọn như vậy, vì để giành chút sảng khoái cửa miệng cũng muốn để cho em gái mình báo thù thay.
"Cái này phải xem người." Ý cười gian xảo lóe lên trong mắt Lê Lạc, "Nếu như là người chỗ nào cũng hoàn hảo, vậy thì chắc chắn là nhớ mãi không quên rồi."
"Ồ? Ví dụ như ai, có thể nói ra không?"
"Minh tinh nữ thì không tiện để nêu ví dụ, tôi chỉ lấy minh tinh nam làm ví dụ vậy, ví dụ như —— Giang Lưu Thâm nè."
Dưới sân khấu lập tức có tiếng hò reo của fan, Giang Tiểu Phù nhịn cười: "Ví dụ này không tệ."
Nhưng ánh mắt của cô rõ ràng là đang nói: "Anh chết chắc rồi, anh em sẽ lại tính sổ với anh thôi."
Lê Lạc chẳng thèm quan tâm, đoạn này chắc chắn tổ chương trình sẽ không chiếu, cùng lắm chỉ cắt video hậu trường mà thôi, nhưng không thể tránh khỏi việc bị fan có mặt tại trường quay phát tán ra ngoài.
Hạ Hy Ải cũng không phải có tính hay ghen, cho dù biết được chắc chắn cũng sẽ hiểu là anh đang đùa, không tính toán gì nhiều. Có điều Giang Lưu Thâm chắc chắn sẽ chủ động quỳ bàn giặt, vậy thì vui lắm nhỉ.
Lê Lạc thêm mắm dặm muối vào khen Giang Lưu Thâm lên tận trời theo lời nói của Giang Tiểu Phù, những lời khen giả dối như là "Giang Lưu Thâm là thần tượng của cả nhà tôi", "tôi xem phim của cậu ấy từ nhỏ đến lớn", "khả năng diễn xuất càng ngày càng giỏi theo năm tháng" đều dùng hết, là một người bình thường thì đều có thể hiểu được anh khen ngoài mặt nhưng chửi trong lòng, fan dưới sân khấu nghe rất vui vẻ. Giang Tiểu Phù vội vàng chặn anh lại không cho anh tiếp tục nói bậy nói bạ nữa, hướng chủ đề cuộc nói chuyện đến tiết mục tiếp theo.
Bốn năm tiếng đồng hồ sau, việc quay cũng kết thúc tốt đẹp, khách mời và MC ra chụp chung tấm hình phía sau sân khấu, Lưu Vũ Yên chọn một tấm chụp tất cả mọi người và một tấm chỉ có hai người đăng lên weibo, Lê Lạc cũng rất phối hợp mà chia sẻ: [Xong việc, mọi người vất vả rồi.]
Lượt share và bình luận nháy mắt liền hơn chục ngàn, dưới weibo của anh đương nhiên cũng là những bình luận như là "Anh Lạc vất vả rồi!", "Mong chờ kịch mới!", "Chúc rating đạt kỷ lục mới!", nhưng mà đến dưới phần bình luận của những blogger hóng hớt thì lại hoàn toàn khác:
[Lưu Vũ Yên quay lại ngôi vị Hoàng hậu rồi sao? Tôi càng ngày càng không thể hiểu được tình tiết nữa!]
[Trả lời nhanh cho lầu trên! Lê Lạc cue người đàn ông hoàn hảo Giang Lưu Thâm tại trường quay! Fan Trúc Mã lại chuẩn bị tái xuất giang hồ rồi sao?!]
[Lầu trên mới lên mạng sao? Hot search có lâu rồi mà, tám tổ đều dựng cả trăm tòa nhà mới luôn rồi ấy!]
[Vẫn là Lê Lạc biết chơi đùa nhất rồi, đồng thời có cả ba đối tượng tin đồn, quan trọng là bất kể ghép với ai cũng không có gì ngược ngạo cả, rốt cuộc ai mới là chính cung đây chứ?]
[Giang Lưu Thâm thì tính là đối tượng tin đồn chứ, anh ấy và Hạ Hy Ải còn chưa đủ chân thực sao? Fan CP Trúc Mã cũng nên nhận thức rõ hiện thực đi chứ. Còn về vị Giám đốc Đoạn sớm nở tối tàn kia, chẳng biết là bao nhiêu ngày không xuất hiện rồi, bài chia sẻ đó của Lê Lạc nói không chừng chỉ là vì chuyển sự chú ý mà thôi.]
[Tôi cũng thấy vậy, mặc dù tôi thích CP này, nhưng mà chắc chắn là hai người không có quen nhau đâu, những người thích tình cảm chân thực nghĩ gì vậy chứ? Thật à? Trong số các minh tinh thì Lưu Vũ Yên vẫn là có khả năng nhất.]
[Phim truyền hình dài tập 'Tin đồn của Lê Lạc' còn gay cấn hơn cả phim trên TV, mỗi ngày đều có bất ngờ, chỉ cần điểm này thôi, tôi liền trở thành fan của anh ấy.]
Đặng Lương nhìn thấy bình luận này cười không được mà khóc cũng không xong, trần thuật lại với Lê Lạc một câu: "Anh Lạc, anh thật biết cuốn fan bằng nhiều cách nha."
"Đừng xem nữa, có gì mà đáng xem chứ." Lê Lạc bước ra từ phòng thay đồ, mặc lại bộ đồ thoải mái lúc đến, "Nữ thần của cậu hẹn chúng ta đi ăn chung, cậu còn không mau mà chỉnh trang lại chút đi?"
Đặng Lương lập tức vứt điện thoại: "Aaaaaaaaaaa, anh Lạc, sao bây giờ anh mới nói!!!!"
Lê Lạc buồn cười mà nhìn cậu chạy như bay vào phòng thay đồ, anh quay người lại cầm điện thoại của mình lên, tùy tiện mở ra xem một chút, tin nhắn mới không ít, nhưng không có tin nào là do Đoạn Minh Dương gửi đến cả.
Anh nhướn cằm với Kim Nhân: "Ê, ông chủ của cậu có tìm cậu không?"
"Có tìm, nhưng không phải là chuyện liên quan đến chuyện của anh Lạc."
"Hả? Cậy còn phụ trách chuyện gì ngoài chuyện của tôi?"
"Ừm, trước kia công việc chính của tôi là trợ lí của Giám đốc Đoạn, bây giờ có rất nhiều chuyện cần tôi phụ trách."
"Vậy à." Lê Lạc có chút bực mình với việc không hỏi han quan tâm gì của Đoạn Minh Dương, tùy tiện than vãn, "Hắn không biết giao cho trợ lí khác hay sao? Bên tôi đã đủ để cậu bận bịu rồi, ông chủ xấu xa."
Kim Nhân: "Không có trợ lí khác, chỉ có mình tôi."
Lê Lạc ngây ra: "Chỉ có mình cậu? Sao mà được?"
Chi dù là Tổng Giám đốc của một công ty bình thường cũng có hai ba trợ lí, huống gì là con trai Chủ tích Hội đồng quản trị quản lí cả một nửa việc của tập đoàn như Đoạn Minh Dương chứ.
Kim Nhân: "Lúc Đoạn Tổng vừa vào công ty, địa vị khá là thấp bé, dưới trướng cũng chỉ có một nhân viên là tôi, mà còn là do đề nghị khá là nhiều lần với Chủ tịch rồi mới được điều đến nữa."
Lê Lạc: "Vậy thì bây giờ địa vị của hắn cũng đủ cao rồi mà, sao không tuyển thêm nhiều trợ lí?"
"Tuyển rồi, nhưng mà..." Kim Nhân hiếm khi chần chừ, dường như là đang lựa chọn từ ngữ, "Có lẽ anh Lạc cũng biết, Đại thiếu gia vẫn luôn có ý kiến với Giám đốc Đoạn."
Lê Lạc liền hiểu ngay: "Người tuyển vào có vấn đề."
Kim Nhân không tỏ thái độ gì: "Tôi làm việc cho nhà họ Đoạn, cũng coi như là một nửa người của Đại thiếu gia nhà họ, không tiện tiết lộ quá nhiều. Chỉ có thể nói, hai năm đầu Giám đốc Đoạn đến nhà họ Đoạn, hoàn cảnh khá là thảm, khắp nơi đều cần phải đề phòng. Có lẽ là cũng vì cậy mà bây giờ ngài ấy không dễ dàng tin tưởng người khác, cũng không tuyển thêm những trợ lí khác nữa."
Đến cả chữ "thảm" Kim Nhân cũng dùng rồi, vậy thì tình huống thật sự e là còn tệ hơn nữa.
Lê Lạc đột nhiên nhớ đến lời tối hôm đó của Đoạn Minh Dương:
"Chưa bao giờ có người đến cứu tôi."
"Tôi tưởng rằng người đó sẽ là ánh sáng của tôi, cuối cùng người đó lại đẩy tôi vào vực thẳm còn tăm tối hơn nữa."
"Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, từng có ai đến cứu tôi không? Không hề."
"Tôi chỉ có thể dựa vào mình, từng bước một, bò lên lại."
Trong lòng Lê Lạc như là bị máu nghẹn lại, giận đến nỗi không thể nào bình tĩnh được, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà hỏi: "Cậu có biết vị hôn thê trước kia của hắn là ai không?"
Người phụ nữ khiến cho Đoạn Minh Dương nảy sinh hi vọng rồi lại vứt bỏ hắn một cách tàn nhẫn kia, tốt nhất là đừng để anh gặp được.
Nhưng Kim Nhân lại nói: "Vị hôn thê? Tôi không hề nghe nói tới."
"Cũng có thể là bạn gái, tóm lại là người phụ nữ khá là thân mật với hắn, có không?"
"Không có."
"Cậu đi theo hắn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gặp qua sao? Vậy cái nhẫn đó của hắn từ đâu ra?"
"Tôi không rõ, lần đầu tiên lúc tôi gặp Giám đốc Đoạn, ngài ấy đã đeo cái nhẫn đó rồi."
Lê Lạc ngây ra, nháy mắt trong đầu bắt đầu choáng váng: "Cái gì..."
Bốn năm năm trước đã đeo rồi.
Cũng có nghĩa là, Đoạn Minh Dương vừa chia tay với anh thì đã có người trong lòng.
Thậm chí chưa chắc là sau khi chia tay mới có.
Hơi thở của anh xém chút nữa là không thở được, bình tĩnh lại: "Vậy hắn bây giờ... còn có người phụ nữ nào thân thiết không?"
Kim Nhân: "Phụ nữ bên cạnh Giám đốc Đoạn không nhiều, người có quan hệ qua lại nhiều nhất chỉ có Thư kí Ngô và cô Tô, còn có một số người hợp tác làm ăn nữa."
Lê Lạc cảm thấy có chút an ủi.
Cũng may, ít nhất bây giờ Đoạn Minh Dương không có dây dưa với người khác.
Chỉ là trong lòng anh vẫn cảm thấy bức bối: "Tôi ra ngoài hóng gió một chút, Tiểu Phù tới thì bảo cô ấy đợi một lát."
"Được."
Lê Lạc bước ra khỏi phòng nghỉ, trong đầu vẫn vang vọng câu nói khi nãy của Kim Nhân, giống như là có cái búa đang không ngừng gõ lên bốn bức tường vậy, đau đớn từng cơn, chóng đầu chóng mặt.
Bị chơi đùa cũng phải chia tầng lớp, nếu như Đoạn Minh Dương chỉ là không quan tâm đến anh, lợi dụng anh, vậy thì nể tình thái độ và sự giúp đỡ của Đoạn Minh Dương bây giờ dành cho anh, anh có thể gần như là tha thứ cho hắn. Nhưng nếu như trong lúc từng quen anh mà Đoạn Minh Dương một chân đạp hai thuyền, vậy thì có thể là tội tăng thêm vô số bậc, có nên tha thứ không?
Hình như anh không có ti tiện đến mức đó.
Trong đầu Lê Lạc mơ mơ màng màng, bước về phía trước mà không có mục đích gì, bất giác anh bước ra khỏi sân sau. Vừa mở cửa ra ngẩng đầu lên, trùng hợp liền nhìn thấy chiếc Maybach dừng ngay trước khu vực rộng rãi trước mắt, cửa xe đóng chặt lại.
Chiếc xe xa xỉ như vậy không phải chỗ nào cũng gặp được cả.
Khoảnh khắc mà Lê Lạc nhìn thấy nó, liền tạm thời quên đi hết những gì mà anh trăn trở nãy giờ.
Vui vẻ một cách không có tiền đồ.
Nhìn đi, chẳng phải là Đoạn Minh Dương cũng khá là quan tâm anh đó sao, khoảng thời gian trước có lẽ là thật sự bận quá rồi.
Còn về việc khi nãy... Không bằng hỏi trực tiếp trước mặt đi, nếu như Đoạn Minh Dương đã đeo chiếc nhẫn đó một cách quang minh chính đại như vậy, có lẽ là hắn sẽ không cố ý giấu giếm chuyện tình cảm đó đâu.
Lê Lạc lập tức mang theo nụ cười, nụ cười nở vừa đủ, không quá mức làm dáng mà cũng không quá mức dối trá, duy trì ở độ cong đủ để quyến rũ người khác nhất, tiếp đó liền đi về phía chiếc xe.
Lúc đi đến chỉ còn khoảng một mét, bước chân anh liền khựng ngay lại.
Đến gần mới thấy, chiếc xe này và chiếc của Đoạn Minh Dương, không phải là cùng một kiểu.
Nhưng mà anh không có cách nào lùi được nữa.
Phía sau và bên hong, mấy tên vệ sĩ nấp trong bóng râm kín bước ra ngoài, thu hẹp phạm vi bao vây anh lại, buộc anh đi đến trước chiếc xe.
Một trong số đó, khóe mắt có vết sẹo.
Cửa sổ xe hàng ghế sau dần dần kéo xuống trước mặt, trên mặt kính đen để lộ ra một gương mặt anh tuấn cao quý, hàng mày khá giống Đoạn Minh Dương, nhưng mà chỉ cần nở một nụ cười, thì khí chất liền không còn giống nữa.
"Anh Lê, lên xe đi."
Nụ cười bên môi Lê Lạc dần thu lại, lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Tôi lên xe rồi, còn về được không, anh Đoạn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT