Bảy giờ tối, đúng giờ cao điểm của nhà hàng.

Lê Lạc tìm một nhà hàng hoàn cảnh yên ắng thanh nhã, thuê một phòng riêng, cánh cửa gỗ dày được điêu khắc tỉ mỉ vừa đóng lại, bên trong chỉ có nhạc nền chầm chậm du dương vang lên, tiếng người ồn ào bên ngoài không hề truyền vào trong phòng, tiếng nói chuyện của người trong phòng đương nhiên cũng không thể vọng ra đến bên ngoài được.

Anh tháo giày ra, giẫm lên tấm thảm lông dài và dày mềm mại đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, Lâm Trừng đi theo phía sau cũng ngồi vào chỗ.

"Muốn ăn gì?" Lê Lạc đưa thực đơn cho cậu.

"Ừm để em xem xem..." Thần thái của Lâm Trừng tự nhiên, không cậu nệ nhiều, sau khi lặng lẽ lướt hết một lượt thì nhanh chóng chọn vài món, từ thức ăn lạnh cho đến đồ ngọt, không thiếu một loại nào, có hai món là do nguyên liệu không dễ kiếm lắm, anh cũng không hỏi nhiều, có vẻ là cậu thường hay đến những nơi cao cấp như thế này.

Lê Lạc nhìn dáng vẻ chọn thức ăn thuần thục của cậu, hơi khẽ nhíu mày lại.

Lúc trước khi La Bằng chọn thực tập sinh, anh cũng đã giúp nhìn hồ sơ của Lâm Trừng, dựa theo cột bối cảnh gia đình khi đó, ba mẹ của Lâm Trừng đều là những người làm công ăn lương bình thường, tiền lương có lẽ cũng không quá cao, làm sao mà có tiền đưa cậu đến ăn ở những nơi một bữa cũng tốn hết mấy ngàn tệ như vậy được chứ?

"Cám ơn anh Lạc, anh bận thế mà vẫn dẫn em ra ngoài ăn cơm." Lâm Trừng mím môi hút một ngụm nước trái cây, ngoan ngoãn cám ơn.

Lê Lạc tạm thời thu dòng suy nghĩ lại, cười cười: "Không có gì, khoảng thời gian trước khá bận, lâu rồi không ăn cơm nói chuyện với em, gần đây em thế nào?"

"Vẫn tốt ạ, chỉ là sắp phải tham gia show, cảm giác có chút căng thẳng. Anh Lạc cũng biết mà, em chẳng có tài năng gì, hát cũng bình thường..." Lâm Trừng càng nói thì giọng càng nhỏ.

Lê Lạc không vội an ủi cậu, anh rót một ly rượu cho mình, hỏi: "Em thấy những bình luận trên mạng chưa?"

"Dạ rồi... Thực ra họ nói cũng không sai, chương trình này vốn dĩ chẳng đến lượt em tham gia, em cũng không phải là rất muốn đi. Em muốn luyện cơ bản cho thật chắc rồi mới vươn lên sau, bây giờ còn chưa vững những bước đi cơ bản, đã vội thúc giục em chạy rồi..."

Lê Lạc nghe ra vấn đề: "Nếu như em không bằng lòng, vậy thì sao lúc bắt đầu lại chấp nhận chứ? Là ý của Giám đốc La hả? Hay là... ý của Giám đốc Đoạn?"

Ánh mắt Lâm Trừng tránh né, ấp a ấp úng không nói thành lời.

"Hiểu rồi, là ý của Giám đốc Đoạn." Lê Lạc trả lời thay cậu, "Xem ra anh thật sự phải tìm hắn nói chuyện đàng hoàng rồi."

Lâm Trừng hơi hoảng hốt: "Anh Lạc, anh đừng trách Giám đốc Đoạn, anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho em, muốn em được xuất hiện nhiều hơn thôi."

"Tiểu Trừng, em chắc chắn hắn làm như vậy là tốt cho em? Chứ không phải——"

Chứ không phải là xem em là một món đồ chơi có thể dùng danh vọng và địa vị làm thứ trang trí cho hắn?

Những lời này có chút tàn nhẫn, Lê Lạc do dự một lát, vẫn nhịn không nói ra thành lời, anh đổi một cách nói khác: "Hắn là một thương nhân, không hiểu được thứ tự và lùi tiến, chỉ biết mong lợi ích lớn, mong nhanh chóng đạt được thành công, tưởng là cho em thứ tốt nhất thì có thể đưa em đến địa vị cao, nhưng giới giải trí không hề đơn giản như vậy, dục tốc bất đạt, ngược lại chỉ mang đến sự phản tác dụng. Anh ở trong giới giải trí này nhiều năm như vậy không phải là không biết gì, em phải tin anh."

"Dạ, em tin mà!" Lâm Trừng đồng ý thoải mái ngoài dự đoán, thậm chí đến chút tia do dự hay dao động cũng không có.

Lê Lạc chuẩn bị đầy những lời dạy dỗ trong bụng ngược lại lại trở nên ngập ngừng: "...Sao em dễ dàng tin anh thế? Có phải là người khác tùy tiện dỗ dành em vài câu thì em chạy theo người ta luôn rồi à?"

"Sao có thể chứ, bởi anh là anh Lạc mà." Lâm Trừng cười cười ngại ngùng, "Em nghe theo anh Lạc hết."

Giữa thần thái của thiếu niên dường như có sự tin tưởng không hề nghi ngờ, ánh mắt thẳng thắn và chân thành, đối diện với ánh mắt như vậy, cho dù có là hòn đá cứng đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ bị tan chảy mất thôi.

Lê Lạc mím môi nhấp một ngụm rượu, rượu chảy xuống cổ họng hơi đắng.

Chả trách Đoạn Minh Dương lại thích.

Càng là những người chìm trong thế giới bị lợi ích bao trùm lên con tim, lừa lọc qua lại thì chắc là sẽ càng thích sự ngây thơ thuần túy hiếm có này. So với diễn xuất ngu ngốc dở tệ trước kia của anh, Lâm Trừng mới đúng là chú cừu non mềm mại vô hại chân chính.

Lê Lạc uống cạn sạch hơn nửa ly rượu trong tay, tiếp đó lại rót cho mình thêm một ly, hầu kết anh lên xuống, cuối cùng cũng hỏi vấn đề mà anh không nên hỏi:

"Tiểu Trừng, em... thích Đoạn Minh Dương không?"

Lâm Trừng không nghĩ ngợi gì: "Thích chứ, anh Minh Dương đối xử với em rất tốt."

"Vậy em còn nghe theo lời anh, không nghe lời hắn sao?"

"Bởi vì em... Ưm, cái đó, thích anh Lạc hơn..." Lần này Lâm Trừng lại trở nên do dự, giọng nói rất khẽ, ngại ngùng mà gãi gãi mũi, "Anh Lạc, anh giống như là anh trai của em, rất thân thiết, chuyện gì cũng có thể nói với anh hết. Anh Minh Dương thì khá là nghiêm khắc, chuyện gì cũng muốn quản lý em, giống như là một người ba khác của em hơn..."

Lê Lạc xém chút bị rượu còn sót lại làm sặc.

Một người ba khác... Cha nuôi?

Lâm Trừng tiếp tục nói: "Anh là thần tượng của em, lúc đó em có đến mấy lựa chọn, nhưng mà em lại chọn "Ngôi sao sáng", cũng bởi vì có anh Lạc ở đây, lúc đó anh Minh Dương không đồng ý, nhưng mà em vẫn kí hợp đồng..."

Lê Lạc bắt được tin tức quan trọng: "Trước khi em vào "Ngôi sao sáng" thì đã quen biết với Đoạn Minh Dương rồi?"

"Dạ, trước kia từng gặp, sau khi anh Minh Dương về nước thì thông qua người nhà lại gặp thêm lần nữa."

Lê Lạc hiểu ra mấy phần.

Sự yêu thích mà Lâm Trừng dành cho Đoạn Minh Dương, dường như là xuất phát từ sự chăm sóc của Đoạn Minh Dương đối với cậu, nhưng chỉ vì vậy mà bám lấy quyền quý, con đường của đứa trẻ này là đã hơi chệch rồi, nhất định phải nhắc nhở lại mới được.

"Nhưng mà em không thể nào để hắn chăm sóc cả đời được." Anh nói thẳng luôn, "Hắn cũng sẽ không chăm sóc em cả đời được, bất kì lúc nào bất kì nơi nào cũng có thể không lo cho em nữa, em hiểu không?"

Lâm Trừng gật đầu: "Dạ, em hiểu mà, cho nên bây giờ em đang cố gắng làm việc kiếm tiền, cố gắng sớm ngày tự chăm sóc cho mình, không cần ỷ lại vào sự giúp đỡ của anh Minh Dương và anh Lạc nữa."

"Em biết là tốt, cuộc đời của em còn rất dài, đừng để hắn làm lỡ dở. Sau này ít tiếp xúc với hắn lại, nếu như hắn cứ cố gắng bắt ép em làm chuyện gì, em đến tìm anh, anh giải quyết cho em."

Lâm Trừng mơ màng: "Anh Minh Dương đâu có ép em làm gì đâu, tuy là em có hơi sợ anh ấy... Nhưng mà anh ấy vẫn sẽ thương lượng thật kĩ với em mà."

"Đó là do bây giờ hắn còn đang cưng chiều em, đợi đến lúc hắn không cưng chiều em nữa, để xem xem hắn ăn hiếp em như thế nào."

"Vậy sao..."

"Em xem lúc trước hắn đối xử với anh như thế nào trong buổi tiệc thu mua đó? Vậy là còn nhẹ đó, anh không có nói gì quá trớn đâu."

Lâm Trừng thật sự bị dọa rồi, hoảng hốt bất an mà hỏi: "Trước kia anh Minh Dương... cũng đối xử với anh Lạc rất tốt sao? Vậy sao bây giờ anh ấy lại đối xử với anh tệ đến thế?"

Bàn tay đang lắc lắc ly rượu của Lê Lạc khựng lại.

"Hắn... Chưa bao giờ đối xử tốt với anh cả."

Câu hỏi này như là một đòn cảnh cáo, đánh cho anh tỉnh ra.

Lê Lạc đột nhiên nhận ra, bản thân anh thực ra chẳng có tư cách gì để dùng bộ dạng của một người từng trải mà dạy dỗ Lâm Trừng.

Nếu như không phải là Đoạn Minh Dương có một vị hôn thê khiến hắn nhớ mãi không quên, có lẽ hắn sẽ có vài phần tình cảm chân thực với Lâm Trừng, sẽ mua bánh kem cho Lâm Trừng, thân thiết mà gọi tên thân mật của cậu, sẽ đưa những tài nguyên tốt nhất cho cậu, sẽ để cậu bên mình tận tình chăm sóc,...

Cho dù chỉ là một món đồ chơi, Lâm Trừng có lẽ cũng là món đồ chơi mà yêu thích đến mức không nỡ rời tay.

Còn anh chỉ là món đồ chơi một lần bị hắn ghét bỏ, sau khi chơi xong thì vứt bỏ không hề do dự, còn chẳng bằng lòng chạm lấy một lần nữa ấy chứ.

Anh ngây ngốc cảm động vì cái ví tiền kia gần nửa năm, bây giờ nghĩ lại, thì giống y hệt như là một trò đùa.

Đoạn Minh Dương chưa từng thể hiện sự yêu mến hắn dành cho anh, thậm chí đến cả một câu nói êm tai và quan tâm cũng không có. Cho nên đối với cảm nhận về con người của Đoạn Minh Dương giữa anh và Lâm Trừng mới có sự khác biệt lớn đến như vậy.

Có lẽ là Đoạn Minh Dương rất biết cưng chiều người khác, có thể khiến cho đứa trẻ ngây thơ không mơ ước xa xôi gì như Lâm Trừng cũng cam tâm tình nguyện làm tình nhân của hắn, hết lòng hết dạ mà bảo vệ cho hắn như vậy.

Những trải nghiệm của anh và Lâm Trừng, vốn dĩ là chẳng thể so sánh được, nói gì đến dạy dỗ?

Tự cho mình là đúng, đúng là nực cười mà.

"Có lẽ anh là một ngoại lệ, hắn vẫn luôn rất ghét anh." Lê Lạc nhún nhún vai, "Dù sao thì anh cũng ghét hắn, như nhau cả thôi."

Lâm Trừng thở dài một hơi: "Em không hi vọng hai anh bất hòa như nước với lửa thế này... Các anh đều là người mà em tôn kính."

Lê Lạc vươn tay xoa xoa đầu cậu: "Đừng khờ nữa, không thể nào đâu. Hắn có gì mà đáng tôn kính chứ? Nghe lời người anh trai này, anh chắc chắn là không hại em đâu."

Lâm Trừng còn chưa tiếp lời, thì điện thoại liền reo lên, cậu cầm lên nhìn một cái, bắt máy trước mặt Lê Lạc: "Alo, anh Minh Dương, có chuyện gì vậy?"

Lê Lạc không hề có ý nghe lén, nhưng mà khó tránh khỏi nghe được nội dung cuộc gọi của hai người trong tình cảnh này.

"Em bây giờ? Đang ăn cơm bên ngoài ạ, ờm... Với ai hả... Thì với anh Lạc đó."

"Dạ, chỉ có hai người tụi em thôi..."

"Không cần đâu, em tự đi về được rồi."

"Thật sự không cần mà!"

Lê Lạc không nghe nổi nữa, đưa tay về phía Lâm Trừng: "Để anh nói."

Lâm Trừng chần chừ nửa giây, sau đó vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.

Lê Lạc vừa bắt máy thì liền không hề khách sáo mà nói ngay: "Cậu có chuyện gì không, Giám đốc Đoạn?"

Giọng nói trầm thấp của Đoạn Minh Dương vang lên trong điện thoại, để lộ chút không vui: "Đây là chuyện nhà tôi, xin anh Lê đừng nhúng tay vào."

"Chuyện nhà?" Lê Lạc hừ lạnh, "Giám đốc Đoạn không đến nỗi bá đạo như vậy chứ? Cậu muốn người nào chẳng phải vẫy tay là có sao? Có thể nào tha cho Lâm Trừng một đêm không, để cậu ấy ăn bữa cơm ngon lành."

"Ăn cơm với ai cũng được, nhưng với anh Lê đây, thì tôi không yên tâm."

"Sao, tôi là bão lũ dữ dội hay mãnh thú đáng sợ à?"

"Chỉ có hơn chứ không kém."

Lê Lạc cười: "Đoạn Minh Dương, tôi phát hiện mấy năm không gặp, con người cậu càng ngày càng nói chuyện không chừa chút mặt mũi nào cho người khác nữa nhỉ? Hôm nay tôi nói cho cậu biết, tối nay tôi muốn ăn cơm với Lâm Trừng, tôi đưa cậu ấy về, không cần cậu nhọc lòng."

Lâm Trừng ở bên cạnh nghe đến mức sợ mất mật mất gan, phất phất tay nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, anh Lạc, em vẫn nên về thôi, anh Minh Dương sẽ giận đó."

Lê Lạc đưa một ánh mắt "Yên tâm" cho cậu, tiếp tục nói vào trong điện thoại: "Cho dù cậu ấy là của cậu... Cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, cho cậu ấy chút không gian và tự do được không? Nếu như thích, thì phải biết trân trọng chút, lỡ như người ta chịu không nổi sự độc tài của cậu mà bỏ chạy, nói ra thì Giám đốc Đoạn mất mặt biết bao nhỉ?"

Đoạn Minh Dương im lặng mấy giây, đáp lại: "Lê tiên sinh vẫn biết ăn nói như vậy nhỉ?"

"Quá khen, quá khen."

"Nhưng mà tôi không hề thích Lâm Trừng."

"..."

"Ít nhất, không phải là kiểu thích mà anh nghĩ."

Không phải kiểu thích đó, vậy chắc chắn chỉ là mối quan hệ giao dịch bằng thân thể thuần túy mà thôi.

"... Giám đốc Đoạn đúng thật là vô tình."

"Học theo anh thôi." Đoạn Minh Dương dõng dạc, "Mười phút sau tôi đến, hai người có thể thanh toán rồi."

"Ai thèm nghe mệnh... Đợi chút, sao cậu biết bọn tôi ở đâu?" Lê Lạc đột nhiên nhận ra chỗ không đúng, chuông cảnh báo trong đầu vang lên, lông tơ trên người lập tức dựng đứng hết lên, "Có phải là cậu lắp định vị trong điện thoại cậu ấy không?"

"Phải, tôi——"

"Đoạn Minh Dương, cậu đúng là chó không đổi được thói quen ăn c**!" Lê Lạc đột nhiên nổi nóng lên, xem chút nữa là lật luôn bàn, giống như là một bị cái gì đó giẫm trúng vảy ngược của anh, "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có dùng những thủ đoạn hạ lưu như vậy để theo dõi cậu ấy!"

Lâm Trừng nghe đến mức mắt chữ A mồm chữ O, quên cả chớp mắt, nói chuyện cũng lắp bắp: "Anh, Anh Lạc... Anh, anh sao vậy..."

Lê Lạc đơn phương cúp điện thoại, lồng ngực anh lên xuống phập phồng, đỡ lấy trán mình để làm nguôi cơn giận, hơn nửa phút sau, anh mới dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh: "Không sao, chỉ là cảm thấy con người hắn ti tiện vô sỉ mà thôi."

Năm xưa Đoạn Minh Dương cũng lắp camera trong phòng trọ, quay lén lại clip làm tình với anh.

Tình nồng ý mật và sự chung đụng sớm chiều trở thành cái thóp để kẻ khác uy hiếp, thành cơn ác mộng như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, thành một vết sẹo đáng sợ mà đến nay vẫn chưa thể xóa nhòa đi được. Bây giờ lại biết hắn vẫn còn dùng những thủ đoạn gớm ghiếc như vậy, cơn giận trong lòng anh tích tụ biết bao nhiêu năm qua nháy mắt liền bùng lên.

Nói cho cùng thì bây giờ tuy là họ đã đạt thành quan hệ hợp tác, nhưng chỉ cần những chuyện đã từng xảy ra kia vẫn còn đó, thì anh cũng giống như là một ngọn núi lửa đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, không bao giờ có thể có được một khoảnh khắc thực sự là nguội lạnh.

"Em mau đổi điện thoại đi, điện thoại này bị hắn theo dõi rồi." Trong đầu Lê Lạc nhanh chóng suy nghĩ đối sách, "Điện thoại mới phải cất cho kĩ, đừng để hắn lấy đi, nếu không thì chắc chắn hắn lại lắp——"

"Anh Lạc, anh đừng lo." Lâm Trừng đi qua ngồi bên phía anh, vỗ vỗ lưng anh như là đang an ủi anh, "Chuyện lắp định vị em có biết, anh Minh Dương có hỏi ý của em, em đồng ý rồi anh ấy mới lắp."

Lê Lạc ngây ra: "Em.. đồng ý?"

"Dạ, có vài người sẽ đến gây phiền phức với anh Minh Dương, anh ấy sợ liên lụy đến em cho nên lắp định vị cho em, để tiện cho lúc nào cũng có liên lạc với em, có chuyện gì thì cũng có đuổi đến ngay."

"Hả, vậy thì..."

Hóa ra là cho dù có lắp máy theo dõi, mục đích cũng khác nhau.

Đối với anh là lợi dụng, đối với Lâm Trừng, thì là bảo vệ.

"Vậy khi nãy anh thất lễ quá rồi." Lê Lạc nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, đứng dậy, "Đi thôi, lát nữa lúc hắn đến đón em, anh sẽ xin lỗi hắn. "

"Dạ! Anh Lạc làm như vậy là đúng rồi!"

Lê Lạc nở một nụ cười miễn cưỡng, không tiếp lời.

Anh có thể đem chuyện nào quy ra chuyện nấy, xin lỗi vì hiểu lầm, còn Đoạn Minh Dương thì sao? Năm xưa lúc anh chất vấn đối phương có phải là lén quay clip không, Đoạn Minh Dương thừa nhận đến mức vô cùng dứt khoát gọn gàng, giống như là mọi chuyện rất bình thường.

Đúng là vô cùng vô sỉ mà.

Lâm Trừng chớp chớp mắt nhìn một bàn toàn những món ăn tinh xảo, có vài món còn chưa động đũa đến, vậy mà đã phải đi rồi, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Cậu khó khăn lắm mới được ra ngoài ăn cơm với thần tượng của mình, bụng còn chưa kịp no thì đã bị phụ huynh bắt về hệt như những học sinh tiểu học, cho dù cậu là người ngoan ngoãn đi nữa cũng không vừa ý mà nhỏ giọng làu bàu: "Anh Minh Dương bá đạo quá..."

"Giờ em mới biết hả?" Lê Lạc gọi phục vụ đến, đóng gói hết đồ ăn lại, cầm lấy túi đồ nặng bước xuống lầu, đi về phía cửa, "Bây giờ biết ai mới là người thật sự đối tốt với em chưa?"

"Dạ! Anh Lạc vẫn luôn là người tốt nhất trong lòng em!"

"Thật là ngoan." Hai người họ đứng ở cửa nhà hàng, Lê Lạc xoa xoa đầu cậu, đột nhiên nhận thấy có một ánh mắt sắc bén bắn tới, giống như là dao găm vào lưng anh vậy.

Anh quay đầu lại, trước cửa có một chiếc Maybach màu đen quen thuộc đã dừng ở đó tự bao giờ, hai tên vệ sĩ như là hai thần canh cửa mà đứng ở đầu xe và cuối xe.

Cửa sổ hàng ghế sau kéo xuống một đoạn nhỏ, lờ mờ có thể thấy được đường nét của gương mặt nghiêng anh tuấn cùng với bóng người uy nghiêm đang ngồi bên trong.

Đoạn Minh Dương không xuống xe, vệ sĩ đi đến, cung kính khom người: "Cậu Lâm, mời lên xe."

Lê Lạc tiện tay đưa túi cho vệ sĩ, tự mình đút tay vào túi quần đi ra bên ngoài, nhưng mà anh lại thấy Lâm Trừng leo lên một chiếc xe khác.

"Anh Lê, Giám đốc Đoạn mời anh lên xe."

Còn anh lại ngồi bên cạnh Đoạn Minh Dương.

"Ê, không phải chứ?" Anh vắt chân dựa vào ghế, một chút cũng không hề khách sáo, "Cậu đến đón người cũng phải lái hai chiếc xe và đem theo vệ sĩ sao? Chẳng phải là nên ở trong một thế giới chỉ có hai người với tình nhân bé nhỏ của mình sao?"

Đoạn Minh Dương liếc anh một cái: "Khả năng thay đổi sắc mặt của anh Lê thật là nhanh."

"Hử? Có ý gì?"

"Mấy phút trước mới mắng tôi là chó, bây giờ lại có thể bình tĩnh mà nói chuyện với tôi rồi."

"À, chuyện này hả, khi nãy tôi hiểu lầm, xin lỗi, được chưa?" Lê Lạc cà lơ phất phơ mà cười, "Tôi xin lỗi rồi, khi nào thì Giám đốc Đoạn xin lỗi tôi?"

"Tôi có làm chuyện gì mà cần phải xin lỗi sao?"

"Trong lòng cậu biết rõ, clip xóa chưa?"

Đoạn Minh Dương ra vẻ như chợt hiểu ra: "Anh Lê à đang nói đến clip anh xin tôi ngủ với anh đó hả? Sao lại phải xóa? Dáng vẻ khi anh nằm dưới thân tôi đêm đó, tôi có thể lấy ra nhìn lại vô số lần——"

Còn chưa nói xong, một nắm đấm như phá vỡ bầu không khí lao đến trước mặt.

Vốn dĩ là Lê Lạc không hề suy nghĩ đến chuyện đấm một đấm này sẽ có hậu quả gì, cơn giận bừng bừng vẫn còn chưa nguôi hẳn lại bị chọc cho bùng lên khiến cho lí trí của anh gần như mất sạch.

Nhưng mà đáng tiếc nắm đấm dùng hết sức lực của anh còn chưa đụng được tới Đoạn Minh Dương, thì đã bị hắn bắt lấy nửa đường, cánh tay đau nhói, nháy mắt tình thế liền thay đổi, anh ngược lại trở thành người bị bẻ tay áp chế.

Đoạn Minh Dương xuống tay nặng nề, từ đầu gối đến lưng đều bị hắn ấn khuỵu xuống, giống như là một cái máy ép nặng nề, khiến cho anh rên đau trong bụng. Một tay của hắn bắt chặt lấy hai cánh tay anh, tạo ra một vệt đỏ, còn tay còn lại thì không hề lưu tình gì mà bắt lấy tóc của anh kéo về phía sau, ép anh ngẩng đầu lên.

Lê Lạc hít lạnh: "Đ** cụ mày!"

Đoạn Minh Dương ngoảnh mặt làm ngơ, vô cùng bình tĩnh ung dung, cúi người kề sát bên tai anh:

"Ai mới là người bị đ**, có lẽ là anh Lê đây hiểu rất rõ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play