Lớp 2 nhận được một giấy chứng nhận, tuy rằng không có công dụng thực tế gì, nhưng thiếu niên trẻ tuổi thường rất coi trọng danh dự tập thể, lão Viên cũng vui vẻ dán giấy chứng nhận lên phía trước lớp học.
Với sự khuyến khích đầu tiên này, việc huấn luyện quân sự của các học viên Lớp 2 trở nên sôi nổi hơn. Tại buổi lễ duyệt binh vào sáng thứ bảy, đội ngũ hình vuông do Lớp 2 trình diễn đã thể hiện rất xuất sắc và lại giành được giấy chứng nhận "Tập thể lớp xuất sắc", xem như đã đặt một dấu chấm hết viên mãn cho đợt huấn luyện quân sự này.
Huấn luyện quân sự một tuần này học sinh không ít lần chịu cực khổ, nhà trường cho bọn họ nghỉ một ngày rưỡi, để cho tất cả được nghỉ ngơi thật tốt. Thịnh Ý sau khi về nhà tắm rửa, ngủ cả buổi chiều, sau đó đói bụng mà tỉnh dậy.
Đi xuống lầu ăn chút hoa quả lót bụng, Thịnh Ý đi dạo một vòng, hỏi Tiết Mai: "Dì Tiết, ba con vẫn chưa về à? "
"Ông chủ tăng ca là chuyện bình thường, ông ấy thường không về trước bảy tám giờ." Tiết Mai nói, "Có đói bụng không, dì nấu cơm cho cậu ăn nhé?"
Thịnh Ý suy nghĩ một chút: "Dì Tiết, dì giúp con nấu một chén cháo dưỡng dạ dày, lại xào chút đồ ăn thanh đạm, con đưa cho ba con. "
Thịnh Hoài Minh bận rộn căn bản không quan tâm đến việc ăn cơm, dạ dày cũng có một ít vấn đề, Thịnh Ý quyết định giám sát đồng chí Thịnh thoát khỏi thói quen xấu này. Tiết Mai cười khen một câu "Tiểu thiếu gia thật hiếu thuận", lập tức chuyên tâm vào bếp làm việc.
Dùng hộp giữ ấm đóng gói đồ ăn nóng hổi, Thịnh Ý bắt taxi đến tập đoàn Thịnh Thế. Lễ tân công ty quen biết cậu, nhanh chóng nhiệt tình chiêu đãi, Thịnh Ý sau khi hàn huyên vài câu, cậu đi thang máy lên văn phòng nằm ở tầng cao nhất, cửa cũng không gõ liền đẩy cửa tiến vào.
"Đồng chí Lão Thịnh, tôi đến sưởi ấm cho đồng chí đây ——"
Cậu tùy tiện hô lớn, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thanh âm trong cổ họng đột nhiên nghẹn lại.
Trên bàn làm việc của Thịnh Hoài Minh bày mấy hộp cơm, bên trong là đồ ăn tươi ngon nóng hổi, cạnh bàn là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc búi cao, ăn mặc đơn giản mà trang nhã, trên mặt không thoa phấn, lại mang theo một cỗ ý cười nhu hòa, đang cầm thìa và đũa cho Thịnh Hoài Minh.
Hai người nghe được động tĩnh đồng thời nhìn sang, trong nháy mắt trên mặt Thịnh Hoài Minh lập tức liền kinh ngạc, sau đó hiện lên một tia hoảng hốt không dễ phát hiện: "Ý Ý, sao con lại tới đây? "
Người phụ nữ kia cũng có chút không biết làm sao, tựa hồ không biết nên đi nên ở lại, cũng không biết có nên chào hỏi hay không.
Thịnh Ý biết người phụ nữ này, tên là Thẩm Chức.
Kiếp trước, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thẩm Chức là khi cậu tình cờ nhìn thấy cha mình cùng cô đi mua sắm trong siêu thị. Hai người cùng nhau đẩy một chiếc xe đẩy, vừa nói vừa cười chọn đồ mua sắm, giống như một đôi vợ chồng không thể bình thường hơn. Nhưng Thịnh Ý lúc ấy đã điên rồi, không cần biết là tình huống gì liền lao tới, trước mắt bao người chỉ vào mũi Thẩm Chức chất vấn ba mình, tại sao lại tìm người phụ nữ khác?
Khi đó, cảnh tượng rất khó xử, người qua đường đều cho rằng đây là một vở kịch mà nội dung là con trai bắt được cha mình ngoại tình, nhưng họ không biết rằng Thịnh Hoài Minh đã độc thân 9 năm kể từ lúc vợ ông qua đời, vì vậy ngay cả khi ông muốn tiến thêm một bước, cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng Thịnh Ý không tiếp nhận được, nhất là sau khi biết Thẩm Chức còn có một đứa con trai tám tuổi. Cậu đã không còn mẹ và không thể chấp nhận rằng cha mình sẽ xây dựng một gia đình mới với người khác. Cậu sợ bị vứt bỏ, trở thành gánh nặng, vì thế liều mạng ngăn cản, nói cái gì cũng không cho Thịnh Hoài Minh và Thẩm Chức ở cùng một chỗ.
Lần thứ hai, khi Thịnh Ý đến công ty tìm Thịnh Hoài Minh thì gặp Thẩm Chức tới đưa cơm, lần này cậu còn bùng nổ dữ dội hơn, đập nát hết hộp cơm trên bàn, Thẩm Chức kêu gào lăn lộn rát bỏng cổ họng.
Thịnh Hoài Minh giơ tay lên muốn đánh cậu, nhưng một cái tát kia cuối cùng vẫn không thể hạ xuống. Tối hôm đó ông đi tới phòng ngủ Thịnh Ý, xốc chăn lên nhìn đứa con trai thầm khóc bên trong mà thở dài, trong nháy mắt giống như già đi mấy tuổi.
"Ba sai rồi." Trong mắt Thịnh Hoài Minh hiện lên hổ thẹn cùng đau khổ, bàn tay nhẹ nhàng gạt đi mái tóc ướt đẫm nước mắt của Thịnh Ý, "Ý Ý đừng sợ, sau này ba sẽ không lấy bất kỳ ai khác. "
Thịnh Hoài Minh nói được làm được, thật sự cắt đứt liên lạc với Thẩm Chức. Lúc ấy Thịnh Ý cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng về sau, khi Thịnh Hoài Minh ngã bệnh trên giường, lúc bên cạnh ngoại trừ mình chỉ có ý tá, thỉnh thoảng cậu lại nghĩ, lúc trước mình có phải quá ích kỷ hay không?
Nếu lúc trước ba cậu kết hôn với Thẩm Chức, ít nhất có một người có thể chăm sóc ông. Vậy ba cậu có thể sẽ không bị bệnh, hoặc nó sẽ không nghiêm trọng đến nông nỗi này?
Lúc này Thịnh Hoài Minh cũng nhớ tới cảnh tượng lúc trước con trai mình làm ầm ĩ trong trung tâm mua sắm, nhất thời có chút kinh hồn bạt vía, sợ một giây sau tiểu ma vương này liền đem hộp cơm trong tay ông hướng đập lên.
Nhưng Thịnh Ý không như thế.
Cậu bình tĩnh đi tới, đặt hộp cơm lên bàn: "Con bảo dì Tiết làm cháo dưỡng dạ dày cho ba, lát nữa đừng quên uống. Con còn phải làm bài tập, đi về trước đây. "
Thẩm Chức sửng sốt một chút, theo bản năng gọi lại cậu: "Ý... Thịnh Ý, ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn một chút đi?"
Thịnh Ý lắc đầu, mở cửa rời đi.
Sợ rằng Thịnh Hoài Minh sẽ đuổi theo cậu ra ngoài, Thịnh Ý ra cửa liền chạy thẳng về phía cửa thang máy, nhanh chóng đi xuống tầng một, rời khỏi cổng công ty cũng không thèm quay đầu lại.
Sau khi chạy một lúc như thể đang phát tiết hết mọi ưu phiền, cậu mới có chút mờ mịt thả chậm bước chân, tùy tiện ngồi xuống bên lề đường.
Sau đó ôm lấy chân, rơi nước mắt.
Trước kia ba cậu thường nói cậu yếu đuối, rõ ràng là con trai nhưng động một tí liền dễ khóc. Điều này cũng không sai, bởi vì cậu một chút ủy khuất cũng chịu không nổi.
Mặc dù Thịnh Ý có thể hiểu được việc Thịnh Hoài Minh muốn cưới lần nữa không phải việc sai trái, cũng biết Thẩm Chức là một người phụ nữ tốt bụng, vô tội. Nhưng về mặt tình cảm, cậu vẫn không thể nguôi ngoai cảm xúc.
Cậu trách móc, trách Thịnh Hoài Minh đã yêu những người phụ nữ khác mà không nói cho cậu biết, cũng sợ Thịnh Hoài Minh sau khi tái hợp gia đình, cậu sẽ trở thành người dư thừa. Bởi vì bài học kiếp trước, cậu không dám bướng bỉnh ngăn cản nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ không thương tâm.
Lục Kiêu nhìn bóng dáng quen thuộc co ro lại trên bậc thềm, dừng xe lại.
"Thịnh Ý."
Cái bóng chậm rãi ngẩng đầu lên, Lục Kiêu nhìn thấy đứa nhỏ buổi sáng còn cười xán lạn với hắn, lúc này trên mặt đẫm lệ, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt mờ mịt lại ủy khuất, giống như thú cưng bị vứt bỏ bên lề đường.
Thịnh Ý nhìn thấy Lục Kiêu sửng sốt một lúc, cậu theo bản năng không muốn để Lục Kiêu nhìn thấy bộ dáng chật vật đau khổ của mình, vì thế giơ mu bàn tay lên nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt trên mặt, bật đứng lên và đi tới như thể không có gì xảy ra: "Thật trùng hợp, lão đại. Sao anh lại ở đây? "
Lục Kiêu nhìn chăm chú vào mặt cậu: "Làm sao vậy? "
"Không có gì đâu." Thịnh Ý mở to mắt nói hươu nói vượn: "Gió quá lớn, động phải mắt tôi thôi. "
Lục Kiêu không truy vấn nữa.
Thịnh Ý lại hỏi: "Anh đi đâu vậy?" "
"Ăn cơm."
Nghe thấy hai chữ này, bụng Thịnh Ý đột nhiên vang lên. Cậu vốn định ăn cơm tối cùng Thịnh Hoài Minh, nhưng tình huống vừa rồi cậu thật sự không chịu được, liền điên cuồng chạy loạn một phen, lúc này mới cảm thấy dạ dày lép xẹp khó chịu.
Cậu túm lấy góc áo Lục Kiêu, mặt dày nói: "Chúng ta cùng nhau đi. "
Mặt trời lặn rải ánh tà dương xuống phố, nhuộm một lớp màu cam nhàn nhạt trên mặt đường nhựa. Trên đường dòng xe cộ qua lại như thoi đưa, những người tan ca lái xe hạ cửa sổ để thổi làn gió buổi tối mùa hè, tận hưởng khoảnh khắc tự do sau một ngày bận rộn.
Thịnh Ý ngồi ở ghế sau xe đạp của Lục Kiêu, hai tay nắm lấy vạt áo phông của đối phương. Lục Kiêu đạp xe rất đều, Thịnh Ý khẽ híp mắt cảm nhận làn gió phả vào mặt, ngửa đầu ngước nhìn hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời, trạng thái mơ hồ tựa như quay về kiếp trước.
Kiếp trước, Thịnh Hoài Minh cảm thấy việc học trung học vốn đã rất căng thẳng, Lục Kiêu còn cả ngày đạp xe mang theo Thịnh Ý, quá mệt mỏi, vì thế đề nghị cho tài xế đưa đón bọn họ.
Nhưng Thịnh Ý ngay sau đó từ chối: "Không. Con thích đi xe đạp của hắn. "
Thịnh Hoài Minh bóc khói: "Đi ô tô không phải thoải mái hơn đi xe đạp sao!? "
Lại còn cảm giác không giống nhau, con ở đây đóng phim thần tượng học đường à!
Nhưng Thịnh Ý chính là cảm thấy như vậy.
Mỗi lần ngồi xe của Lục Kiêu đi học, đó là khoảnh khắc thư giãn nhất trong ngày của cậu. Có thể ngắm nhìn phong cảnh trên đường phố, nhận thấy rất nhiều chi tiết mà bình thường không có thời gian để chú ý đến. Không cần phải vội vã chạy đến đích như những chiếc xe khác. Giống như thời gian, những đám mây trên đầu, và gió xung quanh cậu đều chậm lại.
Hơn nữa Lục Kiêu đạp xe rất ổn định, hơn nữa còn cẩn thận, mỗi khi gặp chỗ gập ghềnh hay xuống dốc, hắn đều sẽ nhắc nhở cậu nắm chặt.
Giống như bây giờ.
"Nắm chặt."
Xe xuống dốc, tốc độ đột nhiên trở nên nhanh hơn, Thịnh Ý cơ hồ không chút suy nghĩ gì mà dán lên, thuần thục duỗi hai cánh tay, từ phía sau vững vàng vòng quanh thắt lưng Lục Kiêu, nghiêng mặt dán vào tấm lưng ấm áp của Lục Kiêu.
Xe xuống dốc, tốc độ đột nhiên trở nên nhanh hơn, có thiện ý, anh hầu như không chút suy nghĩ liền lao lên, khéo léo duỗi hai tay ra, từ phía sau ôm chặt lấy eo Lộ Tiêu, dán mặt vào tấm lưng ấm áp của Lộ Tiêu.
Cậu đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không chú ý cơ bắp bên hông và lưng Lục Kiêu bất động thanh sắc căng ra, một lát sau, lại từng tấc từng tấc thả lỏng.
*Bất động thanh sắc: tỉnh bơ; không biến sắc; rất bình tĩnh; tỉnh rụi; ung dung thản nhiên
Đến khi xe dừng lại, Thịnh Ý mới phản ứng đến nơi này.
Cậu nhảy ra khỏi ghế sau và nhìn xung quanh tò mò. Đây là một gian hàng ăn uống ngoài trời, làm ăn rất hot, mới hơn sáu giờ, quầy hàng thật dài cơ hồ đều ngồi đầy. Trong không khí có một loại khói lửa nồng đậm, thịt dê nướng xiên, tôm đất cay, cho dù vừa ăn cơm xong cũng sẽ bị mùi thơm mê người này hấp dẫn, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
"A Kiêu, ở đây!"
Có người hô một tiếng, Thịnh Ý nhìn về phía đó, lúc này mới nhận ra rằng Lục Kiêu đã có hẹn với ai đó.
Lục Kiêu mang theo Thịnh Ý đi tới, Hạ Huy nhìn thấy đứa bé đi theo phía sau Lục Kiêu, cảm thấy có chút quen mắt: "Ừm? "
Đường Khải ngược lại liếc mắt một cái liền nhận ra, cười chào hỏi: "Bạn học nhỏ, chúng ta lại gặp mặt ha. "
Nói xong lời này Hạ Huy cũng phản ứng lại: "À, cậu là đứa nhỏ của tiểu khu Phúc Lợi ngày đó!" Nói xong lại buồn bực nhìn Lục Kiêu: "Sao cậu lại mang em ấy đến đây? Cậu có biết em ấy không? "
"Cậu ấy là bạn học của tôi."
"Hắn là đại ca của tôi."
Hai người đồng thanh, Hạ Huy vẻ mặt sửng sốt, Đường Khải thì trực tiếp bật cười, nhìn về phía Lục Kiêu trêu chọc: "A Kiêu của chúng ta quả thật rất có khí chất làm đại ca. "
Lục Kiêu không quan tâm đến lời trêu chọc của anh, nói với Thịnh Ý: "Đường Khải và Hạ Huy, cứ gọi anh là được. "
Thịnh Ý cúi đầu trước hai người, nghiêm trang hô: "Chào đại ca. "
Lần này không chỉ có Đường Khải, ngay cả Hạ Huy cũng cười đến phun trào.
"Cậu kiếm ở đâu ra được một bảo bối sống như vậy a?" Đường Khải cảm thán, nói với Thịnh Ý: "Ngồi xuống nhanh đi, Hạ Huy lại đi lấy đôi đũa. "
Hạ Huy đi, lúc trở về không chỉ cầm đũa, còn đặt một chai nước ép dinh dưỡng có vị trái cây trước mặt Thịnh Ý. Đường Khải đưa thực đơn cho cậu: "Vừa rồi chúng tôi đã gọi xong, cậu xem còn có cái gì muốn ăn nữa. "
Thịnh Ý khua khua tay: "Em ăn gì cũng được."
Tuy rằng tính tình cậu có hơi nóng nảy, ở nhà thỉnh thoảng cố tình gây sự, nhưng khi ở bên ngoài cậu không bao giờ cư xử mất giáo dưỡng. Vốn là đi theo tới kiếm một bữa ăn, hơn nữa không quen biết rõ về bạn bè của Lục Kiêu, đương nhiên thấy xấu hổ khi đưa ra nhiều yêu cầu.
"Không cần phải khách sáo. A Kiêu trước kia rất ít khi dẫn bạn đến, chúng ta thấy ngươi cũng rất cao hứng. "Đường Khải cười híp mắt, gọi nhân viên phục vụ thêm xiên chuỗi mực nướng và cá ngựa nướng, mà anh cảm thấy tiểu hài tử sẽ thích ăn.
Những xiên thịt nướng được dọn lên từng đĩa, tỏa mùi thơm ngát xông vào mũi, Lục Kiêu đặt mấy xiên thịt cừu vào đĩa trước mặt Thịnh Ý, hỏi: "Ăn cay không? "
Thịnh Ý gật đầu, Lục Kiêu lại cho cậu mấy xiên cay.
Đường Khải hứng thú nâng cằm nhìn đối diện, trên mặt mang theo nụ cười: "Bạn học Tiểu Thịnh, tính tình A Kiêu nhà tôi tương đối độc lập, không biết ở chung với người khác, phiền cậu ở trường chăm sóc A Kiêu nhiều hơn một chút. "
Thịnh Ý: "Đều là Lục Kiêu chiếu cố em, nếu không em đã không nhận cậu ấy là đại ca. "
Cậu líu lo nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả màn trình diễn của Lục Kiêu trong huấn luyện quân sự tuần trước, còn nói Lục Kiêu trong lớp rất được mọi người hoan nghênh. Đường Khải nghe vậy nhướng mày, nửa thật nửa giả thở dài nhìn Lục Kiêu: "Đứa nhỏ lớn rồi, ở trường có chuyện mới mẻ trở về cũng không nói với tôi. "
Giọng điệu này, giống như anh là đàn anh của Lục Kiêu vậy.
Quả nhiên, Lục Kiêu liền cho anh một cái nhìn lạnh lùng.
"Ai ôi, thật sự đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?" Đường Khải vắt đũa lên, "Nhớ lúc trước chính tôi nhặt cậu ở nơi này, đã quên rồi sao? "
Thịnh Ý thậm chí quên cả việc ăn xiên thịt, trợn tròn mắt hỏi: "Nhặt được? "
"Không phải vậy sao." Hạ Huy bĩu môi, "Tôi nghĩ, hẳn là đã ba năm rồi... Lần đó tôi và Khải ca đến đây ăn thịt xiên, Lục Kiêu ở đây làm thuê. Buổi tối có hai tên lưu manh say xỉn gây sự, kiếm cớ quỵt nợ, còn đe dọa đánh người, kết quả bị Lục Kiêu cầm băng ghế trực tiếp quật ngã, ha ha. "
"Khi đó A Kiêu mới mười bốn, ta thấy hắn rất có tiềm lực, là một ứng cử viên sáng giá, nên để cho hắn đi theo ta làm." Đường Khải nói.
Những điều này, Thịnh Ý đều không biết.
Cho dù là kiếp trước, Lục Kiêu cũng chưa từng tiết lộ cho cậu những chi tiết này.
Bất quá, đi theo Đường Khải...
Cậu cẩn thận nhìn Đường Khải một cái, hỏi thăm dò: "Khải ca, hai người rốt cuộc là làm gì vậy? "
"Tôi mở một công ty." Đường Khải cũng không giấu diếm, "Công ty dịch vụ nhu cầu đặc biệt."
Thịnh Ý: "..."
Xiên thịt cừu "leng keng" một tiếng rơi vào trong đĩa sắt, cậu ngây người trong phút chốc, vẻ mặt trở nên khiếp sợ cùng bi thương, ánh mắt đảo qua Đường Khải, Hạ Huy và Lục Kiêu từng người một, run rẩy nói: "Các ngươi cư nhiên bán, bán, bán cái kia! "
Trách không được, lần đầu tiên gặp mặt cậu đã thắc mắc, mấy người đòi nợ vì sao nhan sắc lại cao như vậy!
Hóa ra công việc kinh doanh chính là làm các dịch vụ đặc biệt!!
_______________________
Tác giả có điều muốn nói:
"Vợ nghi ngờ tôi làm vịt bên ngoài"
_______________________
Tui cũng có điều muốn nói:
Nói thật dạo này tui không có quá nhiều thời gian, lúc edit cũng đẩy nhanh tốc độ nên ít nhiều vẫn có vương vãi vài sai sót, nếu có chỗ nào lấn cấn không hiểu hãy comment lại nhé!
Cơ mà khi tui edit bộ này được 1-2 tập thì tui đã dành thời gian ra để đọc lượt qua 1 lần hết truyện thì công nhận là rất ngược!! Ngược đây chính là ngược cẩu độc thân!! Tui đây không độc thân còn cảm thấy giống như đang bị dao đâm zào tim, thống khổ đau đớn nhưng nghĩ lại thì từ đầu đến cuối vẫn là do bản thân tự chọn tự đâm đầu vào... TvT có than cũng không thể, có gào thét cũng không thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT