Trong chiếc xe ngựa đậu cạnh Trầm Ương Viên, Khương Minh Tích nhìn bản thân trong gương rồi hài lòng gật đầu.

Trong gương, y mặc một chiếc váy dài màu đỏ, khuôn mặt được Đỗ Nhiên tô điểm một phen nên khí chất tươi đẹp đã biến mất mà thay vào đó là sự quyến rũ của người con gái phong trần.

Khương Minh Tích lau Trầm Tuyết, hơi chần chừ: “Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.” Đỗ Nhiên tự tin nói, “Trong thoại bản toàn viết thế, tiếp theo ngài sẽ bị môn chủ Đới Dự của Lạc Tùng Môn vừa ý, điều này ngài cứ yên tâm không sao đâu, sau đó gã ta sẽ trả giá cao mua ngài. Tiếp đó, hai người sẽ vào một gian phòng, lúc gã ta định thế này thế kia thì ngài phát tín hiệu, ta sẽ ném kiếm Trầm Tuyết từ cửa sổ vào cho ngài giải quyết gã rồi chúng ta rời đi, ngài hiểu chứ?”

Khương Minh Tích nói: “Hiểu thì hiểu đó, nhưng sao ngươi lại biết rõ như nói chuyện của mình vậy.”

“Không có cách nào Thiếu chủ ơi.” Đỗ Nhiên chuyển mắt, “Đánh trực tiếp chúng ta không lại gã ta, người này có quá nhiều chiêu thâm độc, ba lần trước chúng ta toàn xém bị bắt được suýt nữa thì lộ thân phận. Hiếm khi gã ta đi một mình, lần này mình phải bắt lấy cơ hội để hoàn thành một tấm Hồng lệnh, thế thì uy tín của Thiếu chủ sẽ nằm trong tầm tay thôi.”

“Vậy được, nghe ngươi.” Khương Minh Tích giao kiếm cho Đỗ Nhiên, vẫn có chút không yên lòng, “Trước khi ra cửa quên thắp nhang, có khi nào xui xẻo không.”

“Giờ thắp.” Đỗ Nhiên lôi ba nén nhang trong túi ra, hai người thắp nhang bên vườn rau ven đường, “Tất cả đều là người trưởng thành, đừng câu nệ hình thức.”

“Xuất phát?” Đỗ Nhiên hỏi.

“Được rồi, ngươi nói cũng đúng, làm người không nên quá mê tín.” Khương Minh Tích rất tán thành, y lại nhắc Đỗ Nhiên, “Đừng nói cho mẹ ta biết ta đến thanh lâu.”

“Ở bên trong.” Đỗ Nhiên dịch dung cho mình thành một người đàn ông trung niên, gã dẫn Khương Minh Tích đi về phía Trầm Ương Viên.

Một cơn gió thổi qua, cuốn rau xanh trên đất đi cũng thổi tắt luôn mấy cây nhang Đỗ Nhiên thắp nhưng chưa kịp cháy hết

Trong đại sảnh của Trầm Ương Viên, Đỗ Nhiên nói rõ ý đồ đến đây rồi vén màn che mặt của Khương Minh Tích ra, cả sảnh tràn ngập tiếng thổn thức.

Chẳng qua tú bà cầm đầu vẫn không hề bị lay động, bà ta đi lên phía trước và hỏi Khương Minh Tích: “Ngươi muốn giết ai?”

Khương Minh Tích: “???” Câu hỏi này không hề giống như những gì Đỗ Nhiên dặn.

Khương Minh Tích hung hăng lườm Đỗ Nhiên.

Người phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn thướt tha nói: “Người trẻ tuổi, ngươi là người thứ ba trong tháng này, kể từ năm đó khi lâu chủ Vô Cương Lâu giả thành gái thanh lâu để mượn cơ hội giết người, chuyện này đã được viết vào thoại bản và được truyền lưu khắp giang hồ, giờ đây gần như tháng nào cũng có mấy người như vậy nên rất ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta, có điều xinh đẹp như này thì ngươi vẫn là người đầu tiên.”

Khương Minh Tích: “…” Ấy thế mà lúc còn trẻ cha y còn làm loại chuyện này à, vậy thì xuất hiện vấn đề ngay, chuyện này do ai truyền ra.

Đỗ Nhiên: “Xin hỏi ai là người viết thoại bản vậy?”

Đám cô nương nói: “Thẩm phu nhân đó, còn có thể là ai chứ!”

Diệu kế của Đỗ Nhiên bình cả thiên hạ nhưng mà Khương Minh Tích lại có một người cha không đáng tin, cả mẹ cũng vậy.

Phải nắm chặt thời cơ, đêm nay nhất định phải làm thịt Đới Dự. Đỗ Nhiên khuyên bảo một hồi lâu, cũng đáp ứng rằng tiền sẽ thuộc về Trầm Ương Viên và khi xong việc thì sẽ ném thi thể người kia vào cửa Lạc Tùng Môn, lúc này mới miễn cưỡng đưa kịch bản trở về trạng thái lý tưởng.

Mọi chuyện đều đã sẵn sàng.

Trời dần dần tối, trong Trầm Ương Viên thắp sáng đèn dầu. Trăm ngàn ánh đèn hình hoa sen chiếu rọi sảnh lớn, nhìn xuyên qua tấm lụa trắng có thể thấy loáng thoáng thân ảnh đằng sau đó, tất cả mọi người đều đang đợi khoảnh khắc màn đêm buông xuống.

Một xe ngựa dừng lại trước Trầm Ương Viên, có một người đàn ông xuống xe, người này mặc y phục màu đen, mang mặt nạ màu bạc và vỏ kiếm bên hông thì chẳng thể che nổi ánh kiếm sáng như tuyết.

“Hôm nay toàn khách quý đến nên không thể cho ngài vào.” Gã sai vặt đứng canh cửa nói.

Thị vệ đứng sau lưng người kia tiến lên, giơ lệnh bài trong tay ra, ánh trăng vừa vặn chiếu vào hoa văn được thêu trên vạt áo người kia.

Gã sai vặt quỳ xuống, trong giọng nói lộ vẻ sợ hãi: “Các chủ…”

Môn phái số một giang hồ, Vấn Kiếm Các.

Người trước mắt đây chính là Các chủ của Vấn Kiếm Các, cũng chính là chủ nhân của đài luận kiếm.

“Không sao, ta đến tìm người.”

Ngay tại phòng hậu trường của Trầm Ương Viên, Khương Minh Tích đang ôm gặm hạt dưa mà Đỗ Nhiên mua cho, không hề có chút tự giác của người sắp bị bán. Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất chất đầy vỏ hạt dưa và vỏ trái cây mà hai người ăn.

“Sau khi tiếp xúc với Đới Dự, ta bỗng dưng cảm thấy người trên đài luận kiếm cũng được lắm, đánh quang minh chính đại chả có nhiều chiêu cay độc như gã ta.” Khương Minh Tích nói tiếp, “Đỗ Nhiên này, trở lại ngươi giúp ta hẹn người kia đi, muốn biết môn phái nào thì chắc bên đài luận kiếm có ghi chép thân phận của hắn đó.”

“Vâng, Thiếu chủ.” Đỗ Nhiên suy tư nói, “Trước đó ta xem ngài đánh với người kia một trận, cứ cảm thấy cách dùng đao của người đó có hơi giống với…”

Trong sảnh chợt vang lên tiếng reo hò, đài sen mà Khương Minh Tích đang ngồi đợi cũng dần dần chuyển động.

“Bắt đầu bắt đầu rồi, cố gắng thể hiện nha Thiếu chủ!” Đỗ Nhiên hưng phấn nói, “Ngài nói gì thế, ồn quá ta không nghe được nhưng ngài nhớ kỹ là Đới Dự đang ở phòng chữ thiên số hai, ngài đừng hồi hộp, ta đến phía trước tiếp ứng ngài đây.”

“Ngươi mang đống rác dưới đất đi đi.” Khương Minh Tích bi phẫn nói.

Trong sảnh lớn sáng trưng có một đài sen từ từ hạ xuống, nó xòe cánh hoa ra, trong ánh nến lập lòe có một mỹ nhân áo đỏ đang lười biếng đứng dậy, y phủi vỏ hạt dưa trên người xuống rồi lại đá văng vỏ cái cây trên đất ra.

Ừm.. Đúng là vỏ hạt dưa và vỏ trái cây.

Tân khách trong sảnh đều dụi mắt, quyết định bỏ qua khung cảnh vừa rồi nên sau khi yên tĩnh được ba giây, bầu không khí trong sảnh lại nhiệt liệt trở lại.

Khương Minh Tích nhớ lời Đỗ Nhiên dặn, y nhìn xuống đài cười cười rồi mới ngồi về lại trên đài sen để đợi người dưới đài ra giá.

“Phòng chữ thiên số hai, ra giá ba ngàn lượng hoàng kim.”

Rất tuyệt, tất cả đều phát triển y như kịch bản của Đỗ Nhiên, quả nhiên Đới Dự rất có tiền, vừa ra đã lập tức dập tắt hết suy nghĩ muốn ra giá của rất nhiều người, chỉ nghèo hơn tiểu Thiếu chủ của Vô Cương Lâu một tí thôi.

Khương Minh Tích liếc mắt với Đỗ Nhiên đang đứng dưới lầu, lộ ra nụ cười vui mừng vì mọi chuyện đều thuận lợi.

Khương Minh Tích đứng lên, vừa định xuống đài sen thì nghe thấy gã sai vặt của Trầm Ương Viên run rẩy báo một câu: “Phòng chữ thiên số một, ra giá… Ba vạn lượng hoàng kim!”

Đám người trong sảnh yên tĩnh như gà.

Phòng chữ thiên số hai truyền đến tiếng chén rơi xuống đất vỡ.

Đỗ Nhiên bóp nát trái quýt trong tay, vẻ mặt vui mừng, ba vạn lượng hoàng kim, bán Khương Minh Tích không hề lỗ tí nào!

Là ai, sao lại ngang tàng như vậy, không những quét sạch toàn trường còn phá hỏng hết tất cả khả năng có thể xảy ra. Chỉ cần ngươi thêm tiền thì sẽ tới số ngay.

Khương Minh Tích: “…” Gần đây sao thế, ai cũng vội vàng muốn đến đè y.

Ngược lại y muốn nhìn một chút là tên cháu trai nào dám dùng ba vạn lượng hoàng kim mua tiểu Thiếu chủ nóng nảy của Khương gia.

Không đúng, đừng để phẫn nộ lu mờ đầu óc, nhiệm vụ là quan trọng nhất. Mặc dù thời giờ bất lợi mọi việc sẽ không suôn sẻ nhưng y không tin hôm nay y không xử được người kia.

Đài hoa sen tinh xảo trong Trầm Ương Viên nứt một đường, ánh nến tắt hết, còn cánh hoa thì bong ra và rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn.

“Đỗ Nhiên.” Khương Minh Tích tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi đưa cho Đới Dự bốn vạn lượng, bảo gã ta theo ta vào trong, ta không tin hôm nay mình không thịt được hắn.”

Đỗ Nhiên: “…” Thiếu chủ, ngài tỉnh táo một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play