Cơn mưa dữ dội như roi da quất vào thân xe. Phó Xung bị kẹt bên dưới có thể nghe được âm thanh như trống nện kia, trái tim lại tựa hồ ngày càng bình tĩnh.

Vì bị đá tảng và xe chặn lại nên cát đá ngày càng chồng chất lên người anh. Anh gắng hết mình ngồi thẳng dậy để khuôn mặt có thể vươn ra khỏi nước bùn vẩn đục, gắng hết sức để... muốn xem xem liệu anh còn có thể nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia không. Mưa bụi khiến tầm nhìn của anh mờ đi nhưng anh cũng chẳng buồn lau, tình nguyện tin tưởng hắn đang ở phía trước, chỉ là anh không thể thấy...

Trái tim từ từ bình tĩnh trở lại, cơ thể dường như không còn cảm thấy lạnh nữa, cha mẹ già, chị gái và Nhã Na từ từ hiện ra trước mắt Phó Xung. Mái tóc trắng trên má, nụ cười tươi như hoa, hết thảy lần lượt hiện lên. Anh thấy mẹ mình đang mỉm cười, muốn nhẹ nhàng gọi một tiếng 'mẹ' nhưng gương mặt ấy lại bỗng biến thành cha anh, rồi lại biến đổi ngày một nhanh, nhanh đến mức anh suýt nữa không mở nổi mắt. Cả thế giới dường như trở nên ngày càng yên tĩnh hơn trong cơn mê muội bất chợt này...

Từ trong những bóng hình đó, gương mặt một người đàn ông hiện ra, lạnh lùng lại cuồng bạo, là mặt Lâm Nguyên. Anh gắng sức mở mắt ra, thèm thuồng muốn nhìn người đàn ông đã đưa anh lên Thiên Đàng lại xuống Địa Ngục, đã để lại cho anh không biết bao nhiêu thương tổn lại khiến anh không tài nào quên được này nhiều hơn một chút.

Phải, tại khoảnh khắc này đây khi linh hồn và thể xác sắp chia lìa, anh mới biết người này đã lẻn vào trái tim mình tự khi nào, không thể xua đuổi, cũng không tài nào dứt bỏ, bởi vì chẳng có ai... có thể cắt bỏ một góc con tim mình cả.

Phải, anh mắng hắn, đánh hắn, khiến hắn cút đi, là để hắn yên tâm một chút mà... rời khỏi anh. Bởi vì hắn ôm thật chặt biết bao, hôn môi sâu đậm biết bao, một khắc kề cận đó, linh hồn hai người thật... gần biết bao. Nếu không để hắn đi, nếu không đuổi hắn đi, hắn nhất định sẽ ôm anh sa vào nước bùn lạnh lẽo, bẩn thỉu này, nhất định sẽ vì nụ hôn này mà quên đi hơi thở cuộc sống...

Sao phải thế!

Dù sao cũng chỉ là hai đường thẳng song song vốn không nên gặp nhau, lại nằm trong tay một học sinh bướng bỉnh nào đó mà cưỡng bức chúng tương giao... Sai bài rồi. Nếu câu trả lời cuối cùng bị gạch đỏ, vậy thì sao cứ phải cắm đầu vào chỗ sai. Biết mình từng vì đi lệch khỏi quỹ đạo mà nếm phải thống khổ cùng ngọt ngào, vậy thì sao cứ phải nhất định đi chung đường, lại còn lưu luyến, nhất định ôm người kia vào chỗ chết. Sao phải thế!

Trước khi đi người kia đã nhẹ nhàng sờ mặt anh, cho dù là dưới nước mưa lạnh toát thì những ngón tay đó vẫn thật ấm, bởi vì mười đầu ngón tay đó đều đang chảy xuôi dòng máu ấm áp của hắn, cho nên đủ rồi, đã quá đủ rồi!

Anh nhìn khuôn mặt ngày càng mờ mịt của Lâm Nguyên, dường như chỉ trong một giây sau nó sẽ biến mất vĩnh viễn. Anh hoảng hốt từ từ nâng cánh tay lên, cố gắng tìm lại cảm giác đã chạm vào anh kia trong khoảng không, chẳng sợ đó chỉ là hư ảo... thế nhưng cũng là mãi mãi...

Lâm Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang từ từ duỗi ra của Phó Xung, rồi đặt lên môi mình, nặng nề hôn lên. Khuôn mặt tái nhợt của thanh niên kia dường như nở một nụ cười như mơ, tiện đà, trông anh như có chút mê muội, cố gắng mở ra đôi mắt đã nhắm nghiền của mình.

Lâm Nguyên phát hiện hai tay của anh đã lạnh thấu xương, thậm chí còn lạnh hơn cả nước bùn dưới thân. Hắn đi qua, ôm chặt anh vào lòng, cố gắng truyền thân nhiệt trên người mình cho anh. Cơ thể người ấy lúc này bỗng nhiên thật gầy yếu, như thể đã mất đi trọng lượng khi xưa cùng với... ý chí kiên cường của anh.

Không thể đợi nữa. Nước bùn cùng với cát đá cứ hết lượt này đến lượt khác thô bạo vọt tới bọn họ. Hắn nhìn thoáng qua cây rìu trong tay mình, đôi mắt hung hăng nhíu lại.

"Tiểu Xung! Dậy đi em, tiểu Xung..."

Lâm Nguyên lay mạnh Phó Xung đang dần mất đi thần trí, vừa rồi lúc hắn leo lên sau xe liền phát hiện dụng cụ A Tiêu đặt ở đó, bên trong có một hộp thuốc cấp cứu, quan trọng nhất là có một cái rìu sắc bén...

Hắn không đẩy nổi chiếc xe việt dã này, cũng không thể kéo được Phó Xung ra, càng không thể ngăn cản bùn lầy đang mãnh liệt cuộn trào kia. Chỉ cần có một đợt kích sóng nữa, cho dù là có không mạnh bằng đợt vừa rồi, thì cũng đủ để đẩy trôi xe xuống vực, tàn nhẫn nghiền nát, nuốt chửng và nhấn chìm mọi thứ.

Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ rời bỏ anh, để mặc anh nằm trong nước bùn lạnh lẽo tàn nhẫn này, chờ đợi Tử Thần đến thăm ư? Thật sự sẽ làm theo ý anh mà bỏ rơi anh, chạy trốn khỏi anh rồi sống phần đời còn lại của mình bằng cách tưởng nhớ và cảm kích anh?

"Em tỉnh lại cho anh! Em mở to mắt ra mà nhìn đi, Phó Xung... Là anh... Con mẹ nhà em... Em mau mở mắt ra đi..." Hắn tuyệt vọng mà lắc anh... Hắn muốn anh tỉnh dậy... Có anh ở đây, ai con mẹ nó dám để cho em chết!

Phó Xung hơi hơi mở mắt, thật lạnh... Cái ôm vừa rồi thật ấm, ấm đến mức anh chỉ muốn cứ mãi rúc vào lòng hắn như vậy, vĩnh viễn không tỉnh lại. Nhưng hắn lại bỗng buông anh ra, lại đẩy anh về cái lạnh cùng sự cô đơn vô bờ bến. Hắn không đi sao? Đây không phải là Lâm Nguyên của ảo ảnh, mà là... thật.

"Em nghĩ cái quái gì vậy? Em nghĩ anh con mẹ nó sẽ bỏ em đi? Phải không? Con mẹ nhà em! Phó Xung!"

Người kia kích động quát to, mang theo lửa giận đột ngột. Có lẽ, lửa giận này là bị sự sợ hãi và bất lực của hắn nhóm lên. Hắn cảm giác giọng mình đang run rẩy, thế nhưng thật sự run rẩy lại chính là cơ thể hắn, cùng với bàn tay đang nắm chặt chiếc rìu của hắn.

Hắn không thể nhìn anh sống sờ sờ ra đấy lại bị bùn cát nuốt trọn. Anh bị đè một chân, không phải toàn bộ sinh mệnh. Hắn muốn... chặt đứt chân anh, đúng vậy, Phó Xung có thể không còn nguyên vẹn nếu không có chân, nhưng chỉ cần anh còn sống, thì linh hồn vẫn sẽ còn nguyên vẹn... "Chỉ cần em còn sống, anh sẽ làm chân của em, anh sẽ là sinh mạng của em!"

"Anh muốn... chặt đứt nó?" Phó Xung tỉnh táo lại, anh nhìn chiếc rìu lóe sáng ánh bạc trong tay Lâm Nguyên, giọng nói lại vừa ôn hòa, lại vừa bình tĩnh.

"Ừ, sợ không?" Lâm Nguyên khàn giọng, ánh mắt dừng lại tại trên đùi Phó Xung, khớp xương ngón tay đều nắm thành tiếng 'răng rắc'.

"Không sợ."

Lời anh nói là sự thật. Khi nhìn thấy Lâm Nguyên không vứt bỏ anh trong bùn cát lạnh lẽo, tăm tối này, khi anh lại một lần nữa cảm nhận được cái ôm ấm áp cùng hơi thở của hắn, nghe thấy tiếng mắng chửi hung ác của hắn để đánh thức anh, Phó Xung cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ lặng lẽ trở về với chính mình. Sống! Chỉ cần sống... Chỉ cần... Có anh!

Lâm Nguyên ôm hòm thuộc đặt lên phiến đá, lục lọi một lúc thì tìm được thuốc cầm máu, garô và bông băng. Lâm Nguyên phát hiện tay mình vẫn còn đang run rẩy, dùng sức cắn chặt môi, để cơn đau xua đi nỗi sợ hãi cùng kinh hoàng trong lòng, chậm rãi xoay người lại, lại phát hiện ánh mắt Phó Xung đang dừng lại trên người mình. Đó là một ánh mắt vô cùng kiên định, vô cùng tin tưởng, mà hình như... còn mang theo cả một sự thương xót...

Lâm Nguyên sửng sốt một chút, người sắp phải đón nhận đau khổ tột cùng là anh, thế nhưng ánh mắt của anh lại như Jesus trên thánh giá, không phải là đang thương xót chính mình, mà lại là đang thương xót tội đồ là hắn...

Rừng núi tĩnh lặng cộng hưởng mưa gió, nhưng bên tai hai người này dường như không có gì khác, chỉ có tiếng hai nhịp tim... đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần.

Chiếc garô vừa mới được gắn chặt vào gốc đùi của Phó Xung, trước khi Lâm Nguyên kịp nâng cây rìu trong tay lên, cả hai người đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm rất lớn và khủng khiếp từ xa lại gần, trực tiếp đập vào màng nhĩ.

"Đã muộn..." Lâm Nguyên trong lòng thở dài.

Kèm theo tiếng thở dài này, hắn nhào lên trên người Phó Xung, dùng thân thể của hắn chắn trước người anh. Hắn ôm chặt lấy anh, bàn tay hai người đan chặt vào nhau, đôi môi run rẩy điên cuồng tìm nhau mà cắn xé. Ngay lúc đó, dường như có giọng hát lãng đãng sương khói vang vọng trong không trung, văng vẳng bên tai hai người...

Chẳng biết vì sao em lại rời xa anh

Chẳng biết khi nào mới lại có đối thủ

Thể xác và tâm hồn anh chỉ quen thuộc em

Không sức lực quay đầu

Chẳng biết vì sao em sẽ buông tay

Chỉ biết anh đã quen với việc ôm em thật lâu

Sợ rằng đôi tay này sẽ đánh mất em

Động tác này có chút run rẩy

......

Tiếng gầm rú càng lúc càng gần, nhưng hai người họ đã quên mưa gió, cát bụi và mọi thứ trên đời, cho đến khi một chất giọng Quảng Đông vội vã truyền đến màng nhĩ của họ, "Thị trưởng! Thị trưởng Lâm! Hai người... không sao chứ? Sẽ có người tới... nâng xe ngay đây."

Là A Tiêu.

Sau khi nhận được điện thoại của Lâm Nguyên rằng họ bị bùn đánh trôi khỏi đường, Phó Xung thì bị kẹt trong xe không cách nào thoát ra được, điện thoại Lâm Nguyên không thể liên lạc được nữa.

A Tiêu cảm giác mọi đau ốm trên người mình lập tức bay vút lên chín tầng mây, không biết lấy đâu ra sức mà rút kim tiêm trên người. Anh ta nhanh chóng liên lạc với bên văn phòng chính phủ, báo cho bọn họ thị trưởng gặp nạn cùng với vị trí đại khái để bọn họ nghĩ cách điều động các phương tiện cứu hộ và nhân viên phụ cận tới đấy.

Sự cố lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người trong văn phòng chính phụ đều hoảng loạn. Nhanh chóng, mọi xe cộ và nhân viên khu vực lân cận có thể lâm thời di chuyển đều lập tức lên đường đến địa điểm vụ tai nạn. A Tiêu ngồi xe việt dã, rầm rầm nặng nề chạy tới thị xã Bạch Kỳ.

Đường núi bị sạt lở đến thủng một đoạn, dọc đường có thể nhìn thấy xe việt dã của thị trưởng Lâm ở xa xa đang kẹt giữa sườn núi, nước bùn thì vẫn đang ồ ạt ấp đến, nếu cứu viện không tới kịp thời, e là người trong xe sẽ nhanh chóng bị chôn vùi bởi bàn tay không thể ngăn cản của thiên nhiên.

May mà... Vạn hạnh!

Trước khi lực lượng cứu hộ ập đến, cả hai đã tách ra trong tư thế thân mật, nhưng những cái ôm và nụ hôn dường như không hề giống bất cứ điều gì trong quá khứ, khiến họ không nỡ tách ra, si ngốc nhìn nhau. Nụ hôn kia mang theo vị bùn đất cùng nước mưa lạnh lẽo lại như là tâm lửa trong băng.

Khi mọi người hô hào nâng xe việt dã lên, rồi mấy người cẩn thận ôm Phó Xung ra khỏi xe, anh cảm giác như thể một tảng đá khổng lồ đã được lấy ra khỏi cơ thể của mình, mà ở một khắc đó, dường như cũng có... gông xiềng nặng ngàn cân... rời khỏi ngực anh.

Thị trưởng Lâm vốn chỉ có ít vết thương trầy da nên nghỉ ngơi một ngày đã bắt đầu quay lại công tác.

Trận mưa xối xả hiếm thấy đầu đông này đã khiến Kim Sơn tổn thất không ít. Nội thành không ít nơi bị sạt lở, nhà dân ở một số khu vực vùng núi còn bị sụp đổ, khiến cho các xã, huyện đều bận rộn xử lý hậu quả thiên tai. Lâm Nguyên thật sự không thể yên tâm nghỉ ngơi được.

Lâm Nguyên từ chối phỏng vấn của bên truyền thông địa phương, cũng lệnh cho bộ phận tuyên truyền đối ngoại phải chú ý không cho phép các bên truyền thông địa phương thổi phồng về vụ tai nạn này. Hắn vừa cảm thấy tự mình lái xe đi không thích hợp cho việc tuyên truyền chính trị, cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho Phó Xung. Vì nếu tuyên truyền vụ việc này, bên truyền thông tất muốn tập trung vào việc hắn liều mạng cứu cấp dưới. Đến lúc đó, giới truyền thông nhất định sẽ oanh tạc Phó Xung, Lâm Nguyên không thích cái loại cảm giác này, hắn biết Phó Xung nhất định cũng vậy.

Bởi vì, trong mắt người ngoài đây chỉ là một tai nạn, nhưng đây lại là chuyện tư mật giữa hai người bọn họ.

Phó Xung được đưa đến bệnh viện thành phố để khám cấp cứu, điều mà họ không ngờ là chân không bị gãy mà là bị rạn xương ở bắp chân và cơ đùi thì bị rách nghiêm trọng. Các bác sĩ phẫu thuật cho biết, tình trạng bị vật nặng chèn ép và kẹt chân thường không nhất thiết gây ra gãy xương, nguy hiểm là tuần hoàn máu sẽ bị tắc nghẽn sau khi chi bị vật nặng đè lên, sau 3-4 giờ chân sẽ bắt đầu biến chất, 8 giờ thì hoàn toàn hoại tử. Tình huống của Phó Xung tương đối khả quan, không phải là quá nguy hiểm. Với chấn thương loại này và thể lực của anh thì chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng là có thể hoàn toàn bình phục.

Lâm Nguyên nghe bác sĩ giảng về thương tích trên người Phó Xung xong, tảng đá trong lòng hắn lúc này mới rơi xuống. Hắn suy nghĩ một lúc và liên lạc với bệnh viện, xét thấy vết thương của Phó Xung không nghiêm trọng, bệnh viện đồng ý với đề nghị của Lâm Nguyên là để anh về khách sạn để hồi phục sức khỏe. Bệnh viện bố trí một y tá đến tiêm thuốc cho anh mỗi ngày, các bác sĩ cũng sẽ đến kiểm tra sức khỏe thường xuyên nên anh không cần nằm viện trong thời gian nghỉ ngơi. Điều cốt yếu là hắn có thể ở bên anh mỗi ngày.

Mấy ngày đầu, y tá phải thay băng hai lần một ngày, nhưng khi vết thương bắt đầu lành lại, việc thay băng cũng không còn khó khăn như trước nữa. Lâm Nguyên bèn bảo y tá buổi tối không cần tới thay băng, tự hắn sẽ sắp xếp được. Vì cũng chỉ là băng bó đơn giản, bôi thêm ít thuốc mỡ, không cần đến kỹ thuật gì nên nếu thị trưởng Lâm đã có ý tự làm thì bệnh viện bên kia cũng không cưỡng cầu. Vì vậy, bất kể là ngày nào, dù là sớm hay muộn, Lâm Nguyên về là sẽ thay băng, bôi thuốc cho Phó Xung, tuyệt đối không mượn tay người khác.

"Để tôi tự làm đi." Mới đầu Phó Xung thật sự không quen nhìn hắn tay chân vụng về mân mê trên đùi mình.

"Tự em làm?" Lâm Nguyên hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, "Sao, em không tin anh?"

Phó Xung thấy hắn sắc mặt tối sầm, không biết vì sao, trong lòng liền mềm nhũn, "Tin, chỉ là... Tôi không muốn làm phiền thị..."

Hai cánh môi ẩm ướt, nóng bỏng phủ lên môi anh. Lâm Nguyên mút mạnh một cái rồi mới miễn cưỡng nhả ra. "Sau này lúc không có ai, em còn cứ gọi anh thị trưởng lần nào, anh sẽ hôn em lần đó. Không tin thì em cứ thử xem."

"......"

Ban ngày, lúc Lâm Nguyên đi làm, hắn đặc biệt yêu cầu khách sạn cử người phục vụ đến chăm sóc Phó Xung tại phòng, giúp anh sắp xếp chế độ ăn uống phù hợp với bệnh tình của mình, đồng thời giúp đỡ các bác sĩ và y tá. Phó Xung thấy mình hồi phục cực kỳ nhanh chóng, bác sĩ tới khám hai lần cũng cực kỳ hài lòng. Dù sao thì anh cũng còn trẻ, thể chất, sức khỏe cũng cực kỳ tốt.

Nhã Na đến khách sạn thăm anh hai lần, đều là vào lúc nghỉ trưa. Đối với khuôn mặt tràn đầy lo lắng của bạn gái, Phó Xung không tả lại cảnh tượng đào vong lúc đó, cũng không nói cho cô chuyện anh và Lâm Nguyên đã cùng nhau dũng cảm quyết định "cụt tay cầu sinh", lại càng không nhắc tới chuyện đứng trước cái chết, chính anh đã đầu óc trống rỗng, điên cuồng mức nào mà ôm lấy người kia rồi hôn hắn.

Có một số việc đã qua đi, bây giờ có nói ra cũng chỉ để cô ấy càng thêm lo lắng, sợ hãi mà thôi. Mà có một số việc tựa hồ vẫn còn đang tiếp tục, lại càng không có cách nào nói ra một chữ với cô.

Cho nên khi Nhã Na mang canh gà đã được làm cẩn thận đến khách sạn lúc chạng vạng, Phó Xung nhìn khuôn mặt điềm tĩnh, xinh đẹp của cô, trong lòng bất chợt lại có một chút thương xót cùng căng thẳng.

Đúng vậy, dạo đây không biết tại sao trong lòng anh lại thường xuyên sinh ra loại thương cảm mang theo bi thương này. Lòng anh cũng một loại sợ hãi vô căn cứ, nỗi sợ hãi đó xuất phát từ những giấc mơ mà anh thường có gần đây, không hiểu sao anh lại luôn mơ thấy cảnh đưa cô về nhà vào đêm khi anh và Nhã Na bàn bạc về việc hủy ngày cưới.

Trong mơ, mỗi khi đi đến cuối con đường, hai người luôn lạc bước vào một màn sương mù dày đặc khó tan. Anh nhớ điều anh lo lắng lúc đó là khi sương mù này tan hết, không biết hai người liệu sẽ là trăm sông đổ một biển, hay là trời nam đất bắc. Nhưng giờ đây, giấc mơ của anh luôn là hình ảnh Nhã Na đang khóc trong cánh đồng vắng sau khi lớp sương mù dày đặc đã tan đi. Cảnh tượng này khiến anh nhiều lần tỉnh giấc, không rét mà run.

"Mẹ em nấu đấy, nấu những ba tiếng liền! Hừ, đúng là khẩu thị tâm phi mà, lúc trước thì ngày nào cũng lải nhải nói anh, ấy vậy mà vừa biết anh bị thương lại cuống hết cả lên. Thật đúng là." Nhã Na vừa đổ canh ra bát, vừa nói xấu mẹ mình.

"Ồ, vậy anh phải uống nhiều mới được. Đã lâu không được thưởng thức tay nghề của bà ấy rồi." Phó Xung bưng bát canh lên. Canh gà còn rất nóng, tản ra hương thơm mê người. Trong lòng anh bỗng có chút chua xót, mẹ của Nhã Na tính tình sáng sủa, phúc hậu lại cực kỳ tốt với Phó Xung. Hai người ở bên nhau mấy năm nay, bà ấy vẫn luôn coi anh như con ruột mà chăm sóc. Lúc trước anh sống một mình ở khu ký túc xá của chính phủ, bà ấy luôn lo anh ăn uống không tốt, tìm đủ loại lý do để anh về nhà ăn cơm.

"Ừ, lâu rồi anh cũng không đến nhà em. Lúc trước mẹ em giận dỗi, nhưng giờ em nghĩ có lẽ cũng đã nguôi giận rồi. Bao giờ chân anh khỏi hẳn thì đến dỗ dành bà ấy đi." Nhã Na ngồi cạnh anh, thấy canh gà còn nóng, Phó Xung uống không nổi nên hai người gần như là đồng loạt cúi đầu, thổi thổi bát canh.

Lúc Lâm Nguyên đẩy cửa phòng Phó Xung ra, đập vào mắt chính là cảnh một đổi tình nhân đang chụm đầu thổi canh cùng nhau. Lúc đó, hắn bỗng cảm nhận một mùi vị chua xót không chịu nổi ồ ạt ùa lên, nhanh chóng tán khắp cơ thể hắn, đến từng tế bào một.

Đây vẫn là lần đầu hắn chân chính gặp bạn gái Phó Xung, tuy rằng cô từ lâu đã tồn tại cực rõ ràng trong đầu hắn.

"Có bạn đến chơi sao, tiểu Phó?" Lâm Nguyên gõ nhẹ lên cửa hai cái, hờ hững hỏi một câu.

Hai người còn đang thổi canh giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên.

Nhã Na đứng lên, thoáng có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng cười một chút với Lâm Nguyên, nhỏ giọng nói câu, "Chào thị trưởng Lâm ạ."

Phó Xung đặt bát canh lên tủ đầu giường, "Thị trưởng Lâm, đây là bạn gái của tôi, Nghiêm Nhã Na, hiện đang công tác tại Phòng Tài chính Quận."

Lâm Nguyên và Nhã Na đều tiến lên một bước, hai người nhẹ nhàng bắt tay, Lâm Nguyên gật đầu, "Phòng tài chính làm việc rất vất vả. Tài chính Quận mấy năm nay hoạt động tốt chứ?"

Hắn như không để ý mà ngồi ở mép giường của Phó Xung, thản nhiên hỏi thăm.

"Cũng tàm tạm ạ, thu chi cơ bản cân đối, nợ nần cũng ít." Nhã Na có chút căng thẳng. Thị trưởng Lâm ngồi vào giường Phó Xung, cô đành phải phải vòng qua chỗ khác, có chút ngượng ngùng ngồi lên ghế bên giường.

"Canh thơm quá, nhân lúc còn nóng thì em uống đi, xong rồi thì anh thay băng cho." Lâm Nguyên không biết mình có hơi dị thường hay không. Hắn chỉ biết rằng cảnh tượng vừa rồi của Phó Xung và bạn gái khiến cả người hắn đều khó chịu, như bị nghẹn cái gì đó, nôn không ra cũng nuốt không trôi. Trong vô thức bùng lên một xung lực ác độc, muốn cho cô gái này biết, mình và bạn trai cô thân cận đến cỡ nào.

Đúng vậy, hắn hẳn là có chút tẩu hỏa nhập ma rồi. Nói đúng ra, ở độ tuổi và thân phận của hắn thì thấy người ta có bạn gái tới thăm, chỉ cần chào hỏi qua loa là được, rồi cho hai người không gian riêng.

Việc này tuy hắn hiểu, nhưng cơ thể lại không chịu làm theo lý trí.

"Thị trưởng Lâm, sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền đến ngài như vậy được ạ. Lát nữa tôi đổi cho anh ấy là được rồi. Ngài bận rộn như vậy, cũng nên đi nghỉ ngơi đi thôi." Nhã Na bị lời của thị trưởng dọa sợ. Phó Xung thật đúng là chưa từng nói với cô về việc thị trưởng ngày nào cũng giúp anh thay bằng. Trong lòng cô cũng không tài nào tưởng tượng nổi ra chuyện này.

"Không phiền, cô làm không quen tay, tôi thay cho cậu ấy suốt rồi nên cũng rõ mấy chỗ cậu ấy bị thương hơn." Lâm Nguyên vừa nói vừa nhấc chăn trên người Phó Xung lên, muốn kiểm tra xem liệu băng vải trên đùi có máu chảy ra hay không. Tuy miệng vết thương đã tương đối lành lặn nhưng thi thoảng vẫn còn có chỗ bị hở ra.

Nhã Na bị lời nói cùng hành động của hắn làm cho... choáng váng.

Cô đưa mắt nhìn Phó Xung, người kia đang cúi đầu, mày khẽ nhăn, từng ngụm một mà uống canh, cũng không lời nào với Lâm Nguyên.

Trong ấn tượng và kinh nghiệm của cô, một lãnh đạo cấp cao như Lâm Nguyên, đặc biệt là một lãnh đạo độc đoán, hống hách như vậy, rất khó gần, căn bản coi như có thể chào hỏi gật đầu với một người trẻ tuổi như cô đã là quá tốt rồi. Ngay cả khi Phó Xung là thư ký riêng của thị trưởng, có thể gần gũi hơn bình thường một chút, nhưng trong lòng cô, lãnh đạo vẫn là lãnh đạo. Đó là loại người cách xa với người thường, hai người họ không nên có tiếp xúc... thân mật như vậy mới đúng.

Nhất là khi Lâm Nguyên vô lý cản trở hôn lễ của cô với Phó Xung, khiến cô cảm giác hắn là một lãnh đạo vô cùng chuyên quyền, không có nhân tình. Thế nhưng lời nói, hành động vừa rồi của hắn với Phó Xung thật tự nhiên, thật quan tâm làm sao, có thể thấy được đây tuyệt đối không phải là giả vờ, mà là... thói quen.

Phải là cái dạng... tiếp xúc, ở chung gì mới có thể khiến giữa hai người đàn ông... tồn tại một loại thói quen như vậy?

Nhã Na đột nhiên cảm thấy trang trí của căn phòng tổng thống cao cấp như vậy dường như cũng tầm thường mà thôi. Bởi vì lúc này đây, cô như có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh từ ngoài cửa sổ phả vào lưng mình, ngay lập tức bao trùm lấy cả trái tim cô, lạnh lẽo đến mức khiến cô bất giác rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play