Họp xong, Lâm Nguyên vội vàng tìm xe về khách sạn. Trên điện thoại là hai số phòng do A Tiêu gửi tới, hắn nhìn hai số phòng ở tầng 26 rồi lại nghĩ đến Phó Xung đang ở tầng 36. Anh chắc giờ đang bận chuẩn bị bữa tối, làm món gì đó ngon cho hắn. Thanh niên luôn cẩn thận đó hẳn sẽ chuẩn bị thật kỹ lưỡng, mỗi bữa đủ thịt đủ rau, để hắn ăn đến mặt mày hớn hở. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi buông lỏng mày đã cau lại, trong lòng nhàn nhạt cảm thấy một cỗ ấm áp.
Nhưng sự thoải mái và dễ chịu này của hắn chỉ là thoáng qua.
Hắn biết rõ, tuy Đồng Linh Tú luôn cao cao tự đại cho mình là không vướng bụi mắt, nhưng phụ nữ thì biết là phụ nữ. Cô vốn đã biết được sự tồn tại của Phó Xung, lại vẫn luôn tỏ vẻ bất mãn với chuyện trong tối ngoài sáng giữa thư ký của hắn với hắn, nếu lần này cô phát hiện Phó Xung và hắn ở cùng nhau, thật khó để biết được cô sẽ phản ứng như thế nào. Tuy hắn biết Đồng Linh Tú vẫn luôn là người có lòng tự trọng chứ không phải là một mụ đàn bà chanh chua chửi bới, nhưng người phụ nữ này lúc giận lên thì miệng lưỡi của đủ sắc bén, không chút khoan nhượng. Nếu đụng phải họng súng của cô, Phó Xung chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Hắn càng nghĩ càng lo lắng, tuy bên ngoài vẫn là một vị thị trưởng bình thản, nhưng trên trán hắn đã chậm rãi chảy ra mồ hôi rồi.
Hắn biết Đồng Linh Tú nhất định sẽ yêu cầu đi xem phòng của hắn, thậm chí đúng lý ra, cô phải ở cùng phòng với hắn mới phải. Nghĩ tới đây, hắn muốn lập tức gọi điện cho Phó Xung, tìm lý do để anh ra ngoài ở một đêm. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe thì phát hiện xe đã tới cổng khách sạn rồi, thôi thì để lên tầng 36 gặp mặt rồi nói vậy.
Đồng Linh Tú cảm thấy cô không thể ở lại căn phòng này nữa, vội bước tới cửa phòng, hy vọng có thể xóa hết hình ảnh Lâm Nguyên cùng... thanh niên họ Phó này quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường lớn kia.
Cửa mở, Lâm Nguyên xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt lo lắng. Trong nháy mắt đó, Đồng Linh Tú cảm nhận được một hương vị chua xót không chịu nổi vọt lên trong lòng mình.
Người đàn ông trước mặt, chồng của cô, cao ráo, anh tuấn như người mẫu, là người duy nhất từ thời sinh viên đến giờ cô từng thích, từng yêu, là đại diện cho sự tài sắc vẹn toàn của đôi bên trước mặt đồng học, người thân, bạn bè bao năm qua. Cũng chính là người đàn ông này, theo dòng thời gian dần trôi, lộ ra bản tính thật sự của hắn... một bản tính có thể giết người. Hắn, thế nhưng lại thích đàn ông.
Khi tin đồn không ngừng từ mọi nẻo đường thổi vào tai cô, khi đồng học, bạn bè thi thoảng lại trao cho cô cái nhìn đồng tình thương cảm, Đồng Linh Tú cũng từng thống khổ, đau buồn, nhưng cuối cùng lại dường như chết lặng.
Bởi vì những khi không bận rộn, cô cùng từng cẩn thận suy xét lại... tình cảm giữa mình và Lâm Nguyên. Cô thừa nhận, từ khi bắt đầu, sâu trong nội tâm cô đã cảm nhận được rằng người đàn ông này chưa từng thật sự yêu cô.
Thời đại học, cô thường xuyên bắt xe bus vào ngày nghỉ để đến trường Lâm Nguyên gặp hắn, còn hắn, tình nguyện chơi bóng, đánh bài cùng... một nam sinh khác, cực ít chủ động đến tìm cô. Mà kể cả có gặp mặt, hắn lúc nào nhàn nhạt, đối xử với cô như một người anh khóa trên, chứ chưa từng một lần giống người yêu. Thậm chí nhiều khi còn khiến cô cảm giác như mình là... cái bóng đèn của hắn và nam sinh chơi bóng kia vậy.
Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn muốn được ở bên hắn, vì hắn là đại biểu cho mẫu chồng tương lai ao ước sâu trong lòng của một cô gái. Chẳng sợ hắn không hề yêu cô, cô lại vẫn tin tưởng mình có thể khiến hắn phải lòng.
Đáng tiếc...... Không, là đáng buồn đi, người đàn ông này không hề thật sự yêu cô, thậm chí, hắn hẳn là sẽ không thật sự yêu một người phụ nữ nào đi.
Vậy thì hiện tại, bước chân vội vã của hắn, sự lo lắng cùng quan tâm trong mắt hắn là cho ai? Cho cô sao? Ha ha. Đồng Linh Tú cắn môi, vô thức quay đầu nhìn lại, cậu trai cao lớn rắn chắc kia đã cởi tạp dề, đang thu dọn bát đĩa trên bàn ăn như muốn cất thức ăn đã chuẩn bị tốt về bếp.
Mọi sự quan tâm chăm sóc, hẳn là đều dành cho cậu ấy phải không?
Khi một bạn nữ cùng lớp của Lâm Nguyên gọi điện, cô ta làm bộ rất ngạc nhiên, đồng cảm nhưng lại thoáng vui mừng. Từ sự miêu tả hơi cường điệu của cô ta, Đồng Linh Tú biết Lâm Nguyên say rượu, say đến phát điên, muốn đương nhiệm là thư ký đến gặp mặt tiền nhiệm là bạn học của hắn, đương nhiệm thẹn quá hóa giận nên đánh hắn một cái...
Cầu huyết nhuờng nào, kinh động ra sao, cho nên khi cô nghe những lời này, cô không biết mình phản ứng sao, phản tiêu hóa mớ thông tin này như nào.
Vậy thì, một Lâm Nguyên hiếm có như vậy... có nghĩa là gì? Nếu không đơn giản như những lần hắn tùy tiện chơi đùa ai đó trước kia, vậy thì... đây là hắn đang yêu sao?
"Cô tới rồi sao? Sao không về phòng nghỉ ngơi một lát, đường xá xa xôi, không mệt à?" Lâm Nguyên có chút bất ổn trong lòng, hắn không ngờ người đầu tiên xuất hiện trong mắt hắn lại là Đồng Linh Tú mà hắn vẫn lo sẽ chạm mặt với Phó Xung. Hắn trò chuyện thản nhiên với cô, ánh mắt lại quét qua mặt Phó Xung, người sau đang thu dọn đồ đạc một cách vô cảm. Lâm Nguyên thấy mấy món ăn trông cực kỳ ngon mắt kia, trong lòng không khỏi thấy tiếc nuối.
Đồng Linh Tú nhạy cảm bắt gặp ánh mắt của Lâm Nguyên, một sự chua xót càng thêm hung hăng không ngừng vọt lên trong lòng cô, tựa như đã vọt tới tận cổ họng.
"Không đến phòng anh nghỉ ngơi thì còn đi đâu? Tôi đi đường xa tới gặp anh, không lẽ còn tính bắt tôi ở một mình một phòng?" Cô biết bản thân đã mất đi khả năng duy trì phong độ cùng sự bình tĩnh. Chồng cô đang đứng trước mặt cô, cô có thể nghe thấy tiếng đập mạnh mẽ của tim hắn, nhưng mà, tiếng 'thình thịch' này lại không phải dành cho cô.
"Đương nhiên không phải, chuyện đó... A Tiêu và Phó Xung đều ở phòng này, cô không thấy bất tiện sao?" Lâm Nguyên không khỏi cảm thán trước khả năng phán đoán của hắn. Cô quả nhiên là đã nổi giận, bản thân hắn lại tới chậm một bước, không biết Phó Xung đã lĩnh giáo sự lợi hại của cô chưa. Vừa giải thích cho cô, hắn vừa liếc nhìn vẻ mặt của Phó Xung, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách cứu vãn tình thế.
"Thị trưởng, phu nhân đi đường hẳn đã mệt rồi, tôi và Tiêu ca sẽ xuống phòng dưới tầng ở. Lát nữa tôi sẽ mang hành lý của phu nhân lên." Phó Xung, Lâm Nguyên lúc này lại bỗng suy nghĩ đồng nhất, thầm nghĩ cách đánh vỡ trạng huống xấu hổ giữa ba người. Anh hận không thể ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Đồng Linh Tú. Áp lực mà người phụ nữ tinh tế, ít nói này mang lại thậm chí còn lớn hơn cả của một Lâm Nguyên bá đạo, ngang ngược.
"Tôi không mệt đến vậy. Lâm Nguyên, tiểu Phó vừa nấu nhiều món ngon như vậy, tôi ngửi vào cũng thấy đói bụng. Để tôi gọi anh trai lên, cả nhà chúng ta cùng cẩn thận thưởng thức... công phu của thư ký của anh. Như vậy tôi ở nhà đỡ phải lo anh ăn uống... ngủ nghỉ ra sao."
Nói xong, cô quay người trở lại bàn ăn, vừa bấm điện thoại gọi Đồng Lĩnh, vừa ra hiệu cho Phó Xung đừng dọn đồ ăn.
Lâm Nguyên đi đến trước Phó Xung, hai người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Nguyên nhìn thấy trong mắt Phó Xung có lửa giận ẩn nấp. Hắn biết anh tức giận, tuy không biết Đồng Linh Tú đã nói những gì với anh, nhưng từ những lời đầy mùi súng vừa rồi của cô, hắn biết người này khẳng định đã không thể khống chế được cảm xúc nữa. Mà Phó Xung, bất kể là anh có nguyện ý hay không, thì cũng đã thành hồng tâm của Đồng Linh Tú. Vì trong lòng cô, đây là một tiểu tam đang chung chạ, thậm chí là chiếm giữ chồng của cô. Mà cô tất nhiên không biết anh đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất, bị hắn ép buộc, đẩy vào hoàn cảnh không thể chịu nổi hiện tại.
Cho nên nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của anh, Lâm Nguyên chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó bấu chặt, cực kỳ khó chịu.
"Vâng, anh lên đây đi. Tiểu Phó, phiền cậu chuẩn bị ba bộ bát đũa. A Tiêu có phải vẫn chưa chịu sửa tật xấu, nhất định không ngồi cùng bàn ăn với chúng tôi không?" Cô uyển chuyển nói, tự động đặt Phó Xung vào vị trí phục vụ gia đình mình. Đúng vậy, không phải cậu ta rất biết hầu hạ người khác sau? Vậy thì cho cậu ta có cơ hội thể hiện chính mình một chút đi.
Lâm Nguyên nhíu mày, đôi mắt hơi híp lại. A Tiêu liếc mắt một cái liền biết thị trưởng Lâm sắp nổi giận, vội vàng giảng hòa, "Ai, tôi với tiểu Phó vừa ăn cơm rồi. Đây đều là chuẩn bị cho thị trưởng. Ba người nếm thử tay nghề của Phó Xung xem, bình thường bọn tôi đều thấy rất ổn đấy."
Lâm Nguyên liếc nhìn Đồng Linh Tú, cô cũng nhìn lại hắn, đôi mắt thanh tú không hề chớp một lần, vẻ mặt mang theo khí chất vặn vẹo kỳ dị.
Chuông cửa vang lên, A Tiêu bước nhanh ra mở cửa, Đồng Lĩnh mặc bộ đồ thể thao bước vào. A Tiêu lấy lý do xe có vấn đề nên phải ra ngoài. Anh ta cảm thấy lúc này, những người có mặt trong phòng, bao gồm cả Phó Xung rõ ràng là đều có tâm tư, còn mình là người ngoài cuộc thực sự, vẫn là nên tránh đi thì tốt hơn.
Nhà họ Đồng có gien di truyền ưu tú, ai nấy cũng đều dung mạo thanh tú. Đồng Lĩnh so với Lâm Nguyên lớn hơn vài tuổi, tuy không có vẻ ngoài cao lớn điển trai như của hắn, nhưng cũng vẫn là nho nhã đoan chính, tuấn tú lịch sự.
Anh nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Phó Xung, yên lặng vài giây.
"Lâm Nguyên, cậu cũng quá tự đại rồi. Chọn cả phòng tổng thống để ở, không sợ người khác lời ra tiếng vào sao?" Anh ta vỗ vỗ lên vai em rể, "Làm sao? Không thích nghe đến mức nhăn mày lại vào như vậy cơ à?"
Lâm Nguyên vẫn luôn tôn trọng anh ta, hơi thở hờn dỗi kia lúc này cũng không dễ dàng phát ra, bèn gật đầu, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống bàn ăn.
"Vị này là?" Đồng Lĩnh ngồi xuống, thấy Phó Xung đang bưng canh lên thì hỏi một câu.
"Là thư ký của em, Phó Xung... Tiểu Phó, đây là anh vợ của tôi, Đồng Lĩnh, thứ trưởng của Ban Tổ chức tỉnh ủy, cậu cứ gọi là Đồng ca đi."
"Chào ngài thứ trưởng." Phó Xung cười với Đồng Lĩnh, đặt bát canh đến trước mặt anh ta.
"Đây đều là tiểu Phó làm sao? Không ngờ tiểu tử này lại có tài như vậy đấy." Đồng Lĩnh nhìn thức ăn trên bàn, tuy không nhiều nhưng lại rất đẹp mắt, bèn khen một câu.
"Đúng vậy, thật xứng làm người trong lòng lãnh đạo phải không!" Đồng Linh Tú uống một ngụm canh, hương vị của canh ngon ngoài sức tưởng tượng của cô, điều này càng làm cho hỏa diễm không tên trong cô càng thêm thịnh, lời nói trong miệng cũng trở nên bén nhọn hơn.
Phó Xung đứng trong phòng bếp khẽ run lên, cắn chặt môi mình.
Lâm Nguyên cúi đầu ăn mấy miếng cơm, gương mặt dường như sắp sửa biến thành màu đen.
"Mà tiểu Phó cũng đâu chỉ có cái tài này, nghe đâu còn thấy bảo biết đánh quyền nữa, phải không Lâm Nguyên?" Đồng Linh Tú đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo bình thường của mình, không biết vì sao, sắc mặt Lâm Nguyên càng tồi, cô càng thấy lửa giận trong mình bùng mạnh hơn, càng không khống chế được mà muốn chọc giận hắn.
Cô chọc được.
Lâm Nguyên "Ba" một tiếng, đập đũa lên bàn, "Cô có ăn đi không? Không ăn thì về phòng nghỉ ngơi đi, nói mãi còn chưa xong."
Đồng Linh Tú cũng không chút yếu thế, đập đũa lên bàn, "Lâm Nguyên, anh có ý gì? Tôi sao mà chưa xong? Tôi khen thư ký của anh thì có vấn đề gì à? Tôi về phòng nào? Đây là phòng của ai? Chả nhẽ phòng chồng mình mà tôi không thể ở? Thế anh muốn ở với ai?"
Khuôn mặt thanh tú của cô sưng lên vì tức giận, đôi mắt vốn luôn tinh khiết của cô dường như bị biến dạng, hung hăng tỏa sáng. Đúng là hiếm khi cô mới liều lĩnh như vậy, thậm chí Lâm Nguyên còn vì bị cô liên tục chất vấn mà khựng lại. Khi hắn mở miệng định nói gì đó, Phó Xung đã bước đến bên cạnh, đặt một bát cháo xuống trước mặt hắn.
"Anh ăn cháo đi, đừng ăn cơm, hại dạ dày." Giọng nói trầm thấp của anh như mang theo một cỗ an ủi ấm áp, khiến nộ khí sắp bùng nổ của Lâm Nguyên lập tức hạ xuống, hắn khẽ giật mình, "Đây là sự kiên cường càng chèn ép càng không chịu phục của tiểu tử này đây."
Đồng Linh Tú cũng sửng sốt một chút, như có cảm giác rút roi quật vào đống bông, nhìn thì mềm mềm nhưng lại khiến cô cảm thấy vô lực.
Nói xong câu đó, Phó Xung bước đến cửa, đi giày. Lâm Nguyên muốn đứng dậy đi tới, anh lại khoát tay với hắn. "Thứ trưởng Đồng, Đồng tỷ, mọi người cứ ăn từ từ. Thị trưởng Lâm, bạn gái tôi tìm tôi có chút việc, tôi đi ra ngoài một chút."
Ba người trong phòng nhìn anh xoay người mở cửa đi ra ngoài, cũng không nói gì.
Vẫn là Đồng Lĩnh mở miệng trước, "Hai người xem mình bao tuổi rồi, cũng không sợ để người ngoài chê cười."
Lâm Nguyên "hừ" một tiếng, không nói gì.
Đồng Linh Tú cười lạnh nói: "Ca, anh nói nhầm rồi, khiến người ngoài chê cười? Anh nghĩ ở đây ai là người ngoài? Ban nãy bốn người trong phòng, em thấy chỉ có mình anh là người ngoài đấy?"
"Anh xem người ta còn cẩn thận nấu cháo, không biết là đang thị uy ai đâu."
Cô bị động tác của Phó Xung với Lâm Nguyên trước mặt mình vừa rồi làm cho choáng váng, anh đi ra ngoài rồi, cô mới đột nhiên càng cảm thấy phẫn nộ hơn.
"Đủ rồi đấy! Anh nói lại lần nữa, về sau việc hai người yêu ai thì tự mình quản đi. Hai người bọn em đều đã ba mươi, bốn mươi cả, có thể ở cùng nhau thì ở, còn thấy không ở nổi thì đi báo cho phụ huynh hai nhà. Một người thì đường đường là thị trưởng một thành phố, một người thì là một doanh nhân có tiếng, vì cái chuyện này mà phải làm loạn đến mức vậy. Lâm Nguyên, đây là anh nhắc nhở cậu, không phải vì anh bất bình cho em gái của mình, mà vì lần này là cậu sai. Đùa bỡn mấy ngôi sao mới nổi hay gì đó thì cũng thôi đi, đây còn là người bên cạnh cậu. Anh nói cho cậu biết, anh cũng chẳng dụi cát vào mắt, nhưng tiểu tử họ Phó này chí lớn, nhất định không phải là loại đèn cạn dầu, nếu cậu muốn sống yên ổn thì tránh xa cậu ta một chút, càng sớm càng tốt."
Đồng Lĩnh lấy ra uy nghiêm của thứ trưởng và huynh trưởng mà mắng em gái và em rể, hai người rốt cuộc mới không nói gì nữa.
Đồng Lĩnh gọi điện thoại bảo hai nhà phát triển bất động sản đi cùng anh ta đến nói chuyện riêng với Lâm Nguyên. Đồng Linh Tú suy nghĩ rồi chào anh trai, liếc mắt nhìn Lâm Nguyên một cái, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng tới tầng 26.
Đối với cặp phu thê thường xuyên xa nhau, động lực chia ly có khi còn lớn hơn so với động lực đoàn tụ đã không còn giữa bọn họ.
Lâm Nguyên đợi nhà phát triển bất động sản đến, tiện thể gửi một tin nhắn cho Phó Xung hỏi những người khác đang ở đâu, có giận không. Phó Xung không trả lời.
Đàm phán với hai nhà thầu kia cuối cùng cũng xong, song phương đều theo giao dịch của Đồng Lĩnh mà đạt được thỏa thuận ăn ý. Trước khi Đồng Lĩnh xuống phòng nghỉ ngơi, anh ta vỗ vỗ vai Lâm Nguyên, "Em trai, nghe anh khuyên một câu: có một số thứ có thể động vào, chơi đùa với chúng cũng không có hại gì. Thế nhưng có một số thứ cậu coi trọng, tương lai lại có thể đắc tội."
Anh ta không nói ra hai chữ kia, nhưng Lâm Nguyên biết thứ anh ta muốn nói là... tình cảm.
Đúng vậy, đối với phần tình cảm thế tục không thể tha thứ này, Lâm Nguyên biết, hắn đã coi trọng rồi.
Hắn đợi Đồng Lĩnh vào thang máy xong, lập tức bấm số gọi cho Phó Xung. Hắn không muốn quan tâm liệu bản thân có phải vì coi trọng đoạn tình cảm này mà chịu khổ không, hắn chỉ biết là ngày hôm nay Phó Xung đã phải chịu không ít uất ức, chịu không ít khổ.
Cuộc gọi được thông qua, "Tiểu Xung! Em đang ở đâu, sao lại không trả lời tin nhắn của anh?" Trong giọng nói của Lâm Nguyên lộ ra sự nôn nóng.
"... Là... thị trưởng Lâm sao? Tôi là Đổng Kiếm bên văn phòng chính phủ, Phó ca anh ấy... uống say nên đang ở ký túc xá của chính phủ... Đang ngủ trong phòng ký túc của tôi, ngài... có việc gấp cần tìm anh ấy sao?"
Khuôn mặt điển trai, nam tính của Đổng Kiếm cấp tốc hiện lên trong đầu Lâm Nguyên. Hắn vẫn không quên cảnh tượng gã đùa giỡn trên sân bóng rổ bên Phó Xung, cũng không quên hình ảnh gã ngồi sát bên Phó Xung tại tiệc liên hoan, thi thoảng lại đưa mắt theo dõi anh.
Phó Xung uống say? Ngủ ở phòng ký túc của gã? Lâm Nguyên cảm thấy có lửa bốc lên, thế lửa rất mạnh, nguyên nhân là do bị Đồng Linh Tú chèn ép cả buổi tối, giờ lại nghe được Phó Xung và thanh niên điển trai kia uống say mà lửa bốc lên càng dữ dội.
"Cậu lôi cậu ta dậy, bảo cậu ta tôi có việc gấp cần tìm. Lát nữa tôi sẽ đến ký túc xá của mấy người." Nói xong hắn liền cúp điện thoại, gọi cho A Tiêu.
Ngã tư đường ban đêm rất ít xe, A Tiêu có thể nhìn ra tâm trạng của Lâm Nguyên hiện tại rất tệ. Cũng đúng, hôm nay phu nhân thị trưởng làm một trận như vậy, với ai thì cũng sẽ không dễ chịu.
Lâm Nguyên vẫn đang ngẫm nghĩ trong lòng không biết sao Phó Xung có thể uống say. Tửu lượng của tiểu tử này không phải là lớn bình thường, người bình thường về cơ bản là không thể uống hơn anh. Mới đi có hai giờ mà anh đã say đến không biết gì, có lẽ là vì buồn bực trong người nên mới uống thành như vậy. Nghĩ đến đây, lòng hắn lại đau nhói, ngẫm lại đây đều là do hắn ép buộc anh thành như vậy, bắt nạt người bên cạnh anh, không cho phép anh kết hôn, biến anh thành loại tiểu tam nhục nhã đến mức này. Thanh niên này tuy nhìn thì có vẻ hiền lành, nhưng thực ra lại rất ngoan cố, gặp những chuyện như vậy cũng khó trách được anh sẽ uống nhiều.
Xe nhanh chóng lái đến khu hậu viện của ký túc xá. Thấy xe đỗ lại, hai người từ trong tòa nhà đi ra. Lâm Nguyên thấy Phó Xung đang dựa vào người Đổng Kiếm, sắc mặt đỏ bừng, nửa tỉnh nửa mê. Hắn vội vã muốn xuống xe, A Tiêu ngồi trước nhẹ nhàng hô một tiếng, "Thị trưởng, để tôi đi thì hơn."
Lâm Nguyên sửng sốt một chút, đầu óc lúc này mới từ trong một mớ hỗn độn mà tỉnh táo lại. Hiện tại cũng không quá muộn, thi thoảng vẫn sẽ có người đi qua đi lại, mấy phòng trong tòa nhà cũng vẫn còn bật đèn. Với thân phận của hắn mà lại tùy tiện ở đây, Phó Xung lại còn uống say như vậy, lỡ mà giữa hai người xảy ra xung đột hay sơ xuất gì, e là hắn sẽ phải nổi tiếng.
A Tiêu bước tới đỡ Phó Xung tựa người mình, cùng Đổng Kiếm nhét anh vào ghế trước. Lâm Nguyên có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, tên nhóc này có lẽ đã uống rất nhiều rượu trắng, cũng có lẽ là lẫn cả những thứ khác nữa, mùi rượu lập tức tràn ngập toàn thân xe.
A Tiêu về lại chỗ ngồi, khởi động xe. Lâm Nguyên liếc nhìn Đổng Kiếm bên ngoài cửa sổ xe, tiểu tử này đang ngậm điếu thuốc trong miệng, không biết là có say hay không nhưng vẫn luôn thò cổ nhìn Phó Xung ở phía trước, trong mặt tràn ngập nét thân thiết.
Xe chạy ra khỏi khuôn viên chính phủ rồi lái nhanh đến khách sạn Vận Khai.
Phó Xung gập người ngồi trên ghế, ánh mắt khép hờ, hai hàng lông mày rậm nhăn lại thành ba đường kẻ đậm, có vẻ rất khó chịu. Lâm Nguyên từ phía sau vươn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh. Mặt anh uống rượu nên có chút nóng, bị ngón tay mang theo hơi lạnh của hắn đụng tới, theo bản năng né sang một bên.
Anh bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, một tay đè lên ngực, vội vàng nói với A Tiêu: "Tiêu ca dừng xe, không thoải mái!"
A Tiêu cẩn thận dừng xe ở bên đường, Lâm Nguyên vội vàng mở cửa nhảy xuống đi giúp Phó Xung, sắc mặt của anh vì nghẹn lại mà có chút méo mó, vừa xuống xe liền lập tức lao đến gốc cây to bên vệ đường, cúi người nôn thốc nôn tháo.
Lâm Nguyên lòng đau như bị người đánh liên tục, hắn hai ba bước đi tới, đỡ lấy cánh tay Phó Xung, nhẹ nhàng vỗ sau lưng anh. Phó Xung nôn một hồi lâu nhưng cũng không nôn ra cái gì được, cứ mãi nôn khai như vậy, nôn đến mức chảy cả nước mắt. A Tiêu lấy ra một chai nước khoáng trên xe đưa Lâm Nguyên, hắn vặn mở nắp, cẩn thận đưa tới bên khóe miệng anh.
"Tiểu Xung, chuyện hôm nay, xin lỗi em..." Nhìn anh uống hai ngụm nước rồi đứng thẳng dậy, Lâm Nguyên nhẹ nhàng nâng tay muốn giúp anh lau đi nước mắt đọng lại ở khóe mặt.
Phó Xung lùi một bước, "Xin lỗi? Đây là ngài nói, hay là thay phu nhân của ngài nói? Có phải là tôi nên nói câu 'không sao cả' không?" Anh dường như tỉnh táo lại một chút, lại dường như vẫn hoàn toàn hồ đồ, ánh mắt nhìn Lâm Nguyên vừa như bi thương lại vừa như bất lực.
"Là anh không tốt... Để em phải chịu uất ức." Đây là lời trong lòng Lâm Nguyên. Trong sự bất lực, bị động, người này quả thực đã phải nhận những uất ức mà anh không đáng phải nhận.
"Ngài không tốt? Thị trưởng Lâm, ai dám nói ngài không tốt thế? Ai con mẹ nó dám vậy? Ngài là thị trưởng của cả một thành phố nha, là nhân vật lấy thúng úp voi nha, tôi làm gì có chịu uất ức gì đâu? Không phải ngài muốn chơi tôi là chơi sao? Không phải muốn tôi không kết hôn là tôi không được kết hôn sao? Tôi bảo ai là tôi ủy khuất vậy? Tôi bảo ai!"
Lần đầu tiên, là lần đầu tiên, trong tiếng gào thét của cậu thanh niên này có tiếng nức nở.
"Anh không cho tôi kết hôn, anh muốn tôi phải ở với anh, được thôi, tôi có mẹ nó chấp nhận, tôi là một tên cặn bã! Tôi hầu hạ anh, thậm chí còn cẩn thận hơn cả cha đẻ của mình, nhưng anh dựa vào cái gì mà ích kỷ như vậy? Dựa vào cái gì mà anh có thể có vợ nhưng tôi thì không? Tôi nói cho anh biết, tôi muốn kết hôn, không kết không được..."
Anh lại thấy ngực mình bị đè lại, trong cổ họng là một mùi vị ghê tởm, vội vàng lại cúi người.
Trong cơn miên man, anh biết Lâm Nguyên lại đỡ anh, một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng. Anh thôi nôn khan, có chút choáng váng mà bất tri bất giác dựa vào người Lâm Nguyên. Trong mông lung anh chỉ có thể nghe được giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông kia bên tai mình. "Anh sẽ không để em kết hôn. Em yên tâm... sau này anh nhất định sẽ ly hôn... ở bên em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT