Lâm Nguyên ngồi dựa trên giường lớn trong nhà khách, di động đặt bên tai câu được câu không nói chuyện, một tay cầm điều khiển tùy ý chuyển kênh TV. Người gọi điện là vợ hắn, Đồng Linh Tú, gọi cũng chẳng qua chỉ là hỏi xem hắn đến Kim Sơn có cảm giác như nào, điều kiện ra sao, hai người thản nhiên, không giống một cặp vợ chồng trẻ thắm thiết, song phương đều như chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ mà thôi. Huyên thuyên thêm vài câu, Lâm Nguyên cảm giác Đồng Linh Tú có lời muốn nói nhưng lại không nói ra. Trong lòng hắn liền có chút khó chịu, muốn tìm cớ cúp điện thoại, Đồng Linh Tú rốt cuộc vẫn nói ra.

"Ở bên kia, tốt nhất là anh yên tĩnh một chút đi, đừng khiến cho dư luận xôn xao giống bên Nam Huyên."

"Ừ." Lâm Nguyên miễn cưỡng nén một giọng nói từ cổ họng của mình, một sự xấu hổ và tức giận đan xen trong lòng hắn.

Cúp điện thoại, Lâm Nguyên khó chịu rời giường, châm một điếu thuốc, đi đến bên cạnh cửa sổ. Nhà khách Chính phủ nằm ở góc sau khu nhà Chính phủ, đối diện theo đường chéo với một tòa nhà ký túc xá duy nhất. Lâm Nguyên hít một hơi thật sâu, cảm giác được mùi thuốc lá nhàn nhạt xâm nhập vào cơ thể theo hơi thở của mình, hắn hít một hơi dài thở ra một vòng khói lớn, giống như nhất định phải tống cố nỗi buồn bực kia ra khỏi cơ thể.

Bố của Lâm Nguyên cùng bố của Đồng Linh Tú là bạn cũ lâu năm, năm đó hai người bên nhau trong quân đội, dốc sức từ tầng chót nâng đỡ nhau leo lên tầng cao nhất, sau này chuyển nghề, cũng không ít lần giúp đỡ nhau, cuối cùng làm mưa làm gió tại giới chính trị của trung ương. Giao tình nửa đời người này khiến người nhà hai bên vẫn luôn duy trì một mối quan hệ chặt chẽ. Trước đây hai nhà lúc nào cũng nửa thật nửa đùa gán ghép Lâm Nguyên với Đồng Linh Tú. Hai người thời niên thiếu ngược lại lại không có quan hệ gì, đợi đến khi lên đại học, hai người đều vào trường đại học ở Bắc Kinh, tuy rằng không chung một trường, lại vẫn luôn bị người lớn hai nhà gán ghép. Lâm Nguyên học giỏi, cao ráo, đẹp trai, vừa làm cán bộ hội sinh viên vừa là vận động viên bóng chuyền của trường. Đồng Linh Tú vừa mới gặp, lập tức nhìn trúng.

Lâm Nguyên đối với nữ sinh được gả cho mình từ bé này không quan tâm lắm, tuy rằng hắn thừa nhận Đồng Linh Tú rất có khí chất, phong độ tiểu thư nhà giàu, nhưng bản thân lại không thể dành cho cô một chút nhiệt tình nào.

Một mặt, tính cách hắn từ nhỏ đã ương ngạnh, chịu ảnh hưởng của môi trường gia đình, nên khát vọng quyền lực tuyệt đối của hắn so với đàn ông bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, đối với chuyện tình cảm nam nữ vừa tốn thời gian vừa không có thu hoạch được gì, hắn không có nhiều hứng thú lắm. Mặt khác, từ lúc bắt đầu trưởng thành, hắn đã cảm thấy mình không giống người khác, nữ sinh xinh đẹp hắn cũng thích, nam sinh anh tuấn hắn lại càng thích hơn. Càng lớn, hắn phát hiện bản thân càng trở nên đam mê cái loại cảm giác chinh phục đàn ông, vừa như được tiếp thêm quyền lực lại vừa cho hắn cảm giác sung sướng tột độ.

Từ khi Đồng Linh Tú bày tỏ tình cảm đối với hắn, hắn cũng thản nhiên ở bên cô, nhưng sâu trong nội tâm, người hắn thích lại là một người con trai khác. Hắn đã dành bốn năm trọn vẹn với đồng đội cùng đội bóng chuyền của mình, Phạm Thừa Long. Đến khi tốt nghiệp đại học, Lâm Nguyên lại chọn Đồng Linh Tú, bởi vì hắn đã quyết định sẽ bước vào con đường đã được định sẵn cho hắn bởi bố mẹ sau khi tốt nghiệp, mà trên con đường ấy, gia cảnh của Đồng Linh Tú cùng vai trò người vợ của cô lại chính là việc thiết yếu. Đứng trước dục vọng ham muốn quyền lực, hắn bỏ lại tình cảm dành cho Phạm Thừa Long.

Hai người tốt nghiệp không lâu đã kết hôn. Lâm Nguyên từ khi bắt đầu công tác, mỗi năm đều có kế hoạch thăng chức. Những vị trí cơ bản ở các quận huyện của tỉnh khiến số lượng ngày ở nhà của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Đồng Linh Tú nhanh chóng cảm giác được có vấn đề. Vấn đề này không chỉ là bởi vì thời gian ở riêng dài đến khác thường, mà là sự mẫn cảm của phụ nữ khiến cô cảm giác được trên người Lâm Nguyên có một loại tình cảm cô không thể khống chế được.

Theo thời gian, cuộc hôn nhân mười năm càng ngày càng giống nước sôi, không mặn không nhạt. Chậm rãi, lời đồn về sự phong lưu của Lâm Nguyên dần truyền đến bên tai cô, trong lời đồn đãi còn bắt đầu xuất hiện cả đàn ông. Nhưng Đồng Linh Tú cảm thấy dường như cô đã mất đi khả năng nổi nóng cùng sức lực để truy cứu hắn, cho dù lời đồn đãi có là đàn ông, cô cũng không bất ngờ, cô biết bản thân mình trước giờ không thể chiếm được tình cảm của hắn, chính là vì Lâm Nguyên vẫn luôn thích đàn ông hơn là phụ nữ.

Đồng Linh Tú không muốn có con, Lâm Nguyên cũng không ép buộc, loại cuộc sống hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều dần khiến Đồng Linh Tú cảm thấy uể oải, thậm chí là chán ghét. Chỉ là do xuất thân từ gia đình chính trị cao kiền cùng bản năng muốn duy trì quan hệ hôn nhân của mình khiến cho cô thi thoảng không thể không nhắc nhở Lâm Nguyên để ý một chút, đừng có vui đùa quá trớn.

Phó Xung đưa Nghiêm Nhã Na về nhà, hai người ngồi trong phòng cô một lát. Thi thoảng Nhã Na cảm giác Phó Xung có hơi cổ hủ. Yêu nhau hai năm, chuyện ôm hôn cũng sẽ chậm rãi xảy ra, nhưng Phó Xung không tìm đủ mọi cơ hội để chọc thủng hàng phòng ngự cuối cùng của bạn gái như những chàng trai bình thường. Dù sao thì hai người cũng đang trong độ tuổi ấy, chuyện hôn nhân cũng bàn rồi, nếu có làm cái việc kia thì cũng là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng Phó Xung lại không hề biểu hiện loại dục vọng nảy lửa này. Thi thoảng hai người ôm hôn nhau, Nghiêm Nhã Na có thể cảm giác được cơ thể anh cũng có phản ứng, cô cũng nửa mời nửa đẩy muốn đi đến một bước kia, nhưng Phó Xung lại luôn ở thời điểm mấu chốt mà dừng lại, như thể muốn để dành đến đêm tân hôn của hai người.

Cha mẹ Nhã Na đều đang ngủ, hai người đứng trước cửa lẳng lặng hôn nhau một lát, Phó Xung xoa nhẹ mặt cô, thầm nói một tiếng "Anh đi đây", rồi xoay người xuống tầng.

Đêm thu có chút lạnh, Phó Xung nhìn đồng hồ, quyết định chạy bộ về.

Lâm Nguyên đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài, trong đầu nghĩ đến lúc gặp Cố Tử Dã. Cố Tử Dã lớn hơn hắn hai mươi tuổi, là bí thư của Kim Sơn, quan hệ cực rộng rãi. Lâm Nguyên trước khi đến Kim Sơn cũng đã thăm dò Cố Tử Dã, mối quan hệ ở đây của ông ta phần lớn là mạnh vì gạo, bạo vì tiền.

Lâm Nguyên nói chuyện phiếm với Cố Tử Dã một lát, hai người như có như không nói một ít về kế hoạch công tác tiếp theo, Lâm Nguyên biết ông ta vì chênh lệch về độ tuổi mà tự phụ, nhưng lại phòng bị bối cảnh cùng thực lực của mình, thế nhưng trước khi đến Kim Sơn hắn nghe nói cuối năm trong tỉnh sẽ có một chút điều chỉnh, nên cũng không quan tâm Cố Tử Dã cho lắm. Hắn biết nhiệm kỳ của mình ở Kim Sơ sẽ khá dài, nhất định phải có chút thành tích. Nhưng chỉ khi Cố Tử Dã được xử lý, hắn mới có thể hoàn toàn tiếp quản Kim Sơn. Cho nên Lâm Nguyên ngoài mặt rất hết mình với Cố Tử Dã, trong thâm tâm lại có ý tưởng riêng về bước đi tiếp theo.

Đứng một lát, hắn thấy hơi đói bụng. Bữa tối hôm nay không có sự sắp xếp đặc biệt nào, chỉ có một số món ăn địa phương do nhà khách Chính phủ chuẩn bị, kém xa khẩu vị bình thường của hắn nên chẳng ăn nổi. Chỉ có tài xế A Tiêu là biết khẩu vị của hắn nhưng buổi chiều lại bị phái đi tỉnh thành làm việc, không có ai nói cho phòng bếp thị trưởng Lâm muốn ăn cái gì. Lâm Nguyên từ bé đã có tật xấu, buổi tối chỉ cần đói bụng, muộn đến mức nào cũng mặc kệ, nhất định phải ăn cái gì đó ấm, không thì sẽ bị đau dạ dày, ngủ không yên. Trong phòng có ít đồ ăn vặt, đồ uống cùng hoa quả, đều là món lạnh hắn không thích ăn. Hắn nhìn đồng hồ, mới có mười giờ, nơi này cũng không phải tỉnh thành, giờ này không biết bên ngoài còn có chỗ nào bán đồ ăn không. Vừa nghĩ đến chính mình đường đường là thị trưởng mà còn phải vác thân ra ngoài tự mình đi kiếm đồ ăn đêm, đáy lòng Lâm Nguyên như bốc hỏa, nghĩ phải mau chóng bắt bọn họ tuyển ra một thư ký bên người. Đợi đến lúc dạ dày không khó chịu nữa, Lâm Nguyên mặc quần áo xuống nhà.

Phó Xung một đường chạy thẳng về đại viện Chính phủ. Anh từ nhà Nhã Na chạy đến đây mất nửa tiếng, trên người toát ra không ít mồ hôi. Dưới ánh trăng, những hạt mồ hôi trên trán và nửa cánh tay lộ ra ngoài sáng lấp lánh.

Cũng đã mười giờ, anh muốn về phòng tắm nước ấm rồi ngủ một giấc thật ngon. Anh chạy vào hậu viện, mồ hôi trên trán chảy vào mắt dọc theo ngọn tóc ướt, hơi cay. Phó Xung đưa tay lên muốn lau mắt, không chú ý tới bóng hình đang đi tới, hai người lập tức đụng đầy cõi lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play