Trong mơ màng, loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa trà, Diệp Thiên Lang biết mình lại thêm một lần sống sót.
Vốn phải nhờ mũi đao lay lắt sống qua ngày, từng mấy bận dạo qua cầu Nại Hà, thường xuyên lai vãng trước điện Diêm Vương, nhưng chưa lần nào đau đớn rã rời xương cốt như lần này. Khoảnh khắc hắn mở mắt tỉnh dậy, cảm giác như có hàng vạn lưỡi đao cùn rạch cứa khắp cơ thể, đau tới độ trước mắt tối sầm, hoàn toàn không thể cựa quậy.
Máu hãy còn chảy. Mùi máu tanh hòa vào cùng hương hoa dìu dịu, mang một cảm giác yêu kiều phù phiếm riêng biệt.
"Tỉnh rồi sao?" Phát hiện đối phương đã tỉnh lại, Khấu Biên Thành vẫn chẳng thu hồi hai bàn tay đang truyền chân khí. Ánh sáng trắng cuồn cuộn giữa lòng bàn tay, mồ hôi trên trán rịn ra, thấm ướt hai bên tóc mai.
"Chưa chết." Sắc mặt Diệp Thiên Lang xanh xao, nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Ngay khi vừa lên tiếng liền có một mùi tanh ngọt lan ra trong cổ họng, cưỡng chế vận khí mới có thể nuốt xuống.
"Đừng lên tiếng, vận khí theo ta."
Vừa cảm nhận được một luồng chân khí nóng rực cuồn cuộn lan tỏa khắp huyết quản kinh mạch, ngũ tạng của Diệp Thiên Lang tức thời khô nóng, bề mặt cơ thể bức bối như thể đã nốc cạn ba tuần rượu mạnh. Hắn biết Khấu Biên Thành giờ đang bất chấp tất thảy, dốc kiệt khả năng để cứu mình. Thế nhưng, cùng là tỉnh dậy giữa lúc trọng thương, tâm tình lúc này của hắn lại khác xa so với lần ở động nước Yến Uyển.
Khi đó, hắn một lòng tìm đường sống, chỉ mong sao có thể hòa vào máu thịt của người này, không sao tách rời. Nhưng lúc này đây, hơi ấm và sự ôn tồn của người đàn ông này lại chỉ khiến hắn cảm thấy xa lạ lẫn e sợ, cũng chẳng còn muốn dính líu gì tới gã nữa.
Tuy cơn đau dữ dội trong lồng ngực không hề thuyên giảm, nhưng suy nghĩ của hắn lại cực kỳ minh mẫn. Kể từ khi quen biết đến giờ, những ân cần, săn sóc giả dối ấy chẳng qua chỉ là chậu úp khôn soi, giờ vì nhát đao này mới lộ ra chân tướng. Diệp Thiên Lang chẳng vận công tự chữa trị cho bản thân, chỉ hời hợt nói: "Mục Hách chết rồi."
"Đúng vậy. Mục Hách chết rồi, nhưng em vẫn còn sống."
"Mọi người hẳn đều cho rằng là do ta giết."
"Đúng vậy." Nguồn lực dưới bàn tay Khấu Biên Thành ùn ùn rót vào, gã khẽ gật đầu: "Diệp Thiên Lang chẳng những giết chết thổ ty Mạc Bắc – Mục Hách, mà còn giết cả minh chủ Cao Nghênh Tường của Tứ Độc Bát Minh. Có điều cũng đã kiệt sức mà chết, thi thể thối rữa quá nửa được Ngụy Thái sư đưa về kinh thành."
"Hay! Hay!" Diệp Thiên Lang bỗng nhiên cao giọng liên tục khen "hay". Nhất thời mạch đập không thông, những huyệt đạo hiểm yếu như thể đồng thời bị bóp lấy, nguyên khí trong mạch khó mà tiến vào, trái lại còn kích thích hắn nôn ra một búng máu tươi. "Hiện giờ, phủ thổ ty mười người thì đến tám, chín người hận Diệp Thiên Lang ta đến tận xương tủy, cùng lắm được một hai kẻ vong ơn bạc tình thì còn bán tín bán nghi. Thiết nghĩ, Khấu huynh làm cướp nhiều năm, trong tay có vàng bạc, dưới trướng nhiều tướng tài, chỉ cần đe dọa dụ dỗ một chút, quá lắm thì giết thêm dăm ba người nữa là có thể hợp tình hợp lý tập kích thân vương phủ thổ ty. Vừa chẳng hao binh tốt đã loại bỏ được chướng ngại vật trên con đường tranh giành quyền lực, vừa khiến trên dưới Tứ Độc Bát Minh trung thành tuyệt đối với anh. Khấu huynh một công đôi việc, mượn dao giết người, Diệp mỗ... bái phục."
Có lẽ là do tâm mạch đối phương bị tổn thương nghiêm trọng, lại còn không chịu phối hợp, nên bất luận gã ra sức chữa trị thế nào, toàn bộ chân khí truyền ra đều như xe cát bỏ biển, gần như chẳng có tác dụng. Khấu Biên Thành mồ hôi nhễ nhại, hai bên tóc mai dường như lại bạc thêm một mảng, hồi lâu sau mới đành thu tay về, thở dài nói: "Ta mượn Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết giết người gán tội, em trách ta cũng là lẽ thường tình."
Diệp Thiên Lang ôm vết thương trước ngực ngồi dậy, nửa ho nửa ói ra thêm một búng máu, nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh lắc đầu, nói: "Không trách."
Khấu Biên Thành có phần ngạc nhiên: "Em không trách ta?"
"Khấu huynh thông minh sáng dạ, kế sách thâm hiểm, thủ đoạn tàn độc hiếm thấy, ta bị thương dưới tay huynh, cũng không cảm thấy nhục nhã."
Những lời mà Diệp Chỉ huy sứ nói lúc này tuyệt đối chẳng phải vì giận lẫy. Con người có lục dục[1] bao gồm nhãn dục, nhĩ dục, tỷ dục, thiệt dục, thân dục, ý dục, cùng với thất tình[2] gồm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Người ta nói rằng thất tình tổn thương đến ngũ tạng, lục dục sinh lục trần[3].
Đúng là không thể trách người khác. Có trách chỉ trách đạo hạnh ngàn năm của mình bị hủy hoại, trong một sát na đã lỡ rung động với người này.
"Nếu như không có Ngũ Âm Chân Khí hộ thể thì giờ em đã chết rồi. Tâm mạch của em bị tổn thương nghiêm trọng, khó mà chữa lành. Nếu không cùng ta tu luyện Đại Hồng Liên Hoa Kinh, thì e rằng nhiều nhất chỉ kéo dài hơi tàn được thêm dăm ba hôm nữa." Khấu Biên Thành vươn tay chạm vào chỗ cánh tay đứt lìa của Diệp Thiên Lang, ánh mắt xót xa, giọng nói êm ru, hết sức đa tình: "A Lang, để ta cứu em. Trà băng ngoài kia nở rất đẹp, em nên đi ngắm xem."
Gió đêm lặng lẽ thổi hương hoa trà tới, chỉ có điều vật đổi sao dời, tâm tình nay đã khác xưa, rốt cuộc vẫn là muộn màng.
Có lẽ đã đau tới độ mất hẳn tri giác, Diệp Thiên Lang liếc mắt nhìn vết sẹo hệt cái miệng bát bên tay phải của mình, lạnh nhạt nói: "Ván cờ này Khấu huynh bố trí tuyệt diệu, cứu Diệp mỗ há chẳng phải vẽ rắn thêm chân, làm chuyện thừa thãi?"
Khấu Biên Thành thản nhiên đáp lại, không chút do dự: "Ta thích em, ta muốn em. Ta không muốn em chết."
Diệp Thiên Lang cười khẩy nhìn đối phương, thầm nhủ, chỉ riêng người này, dẫu dối trên lừa dưới thì mình vẫn hết lòng tin tưởng. Hắn dứt khoát trả lời: "Thứ anh thích là tua mũ miện vua, thứ anh muốn là đăng cơ ngai rồng."
Diệp Chỉ huy sứ gằn từng chữ một, nói ra những lời kinh khủng đủ khiến đầu rơi xuống đất, tru di diệt tộc. Ấy vậy mà Khấu Biên Thành cũng chẳng hề phản bác, chỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt dịu dàng vỗ về lạ thường, khẽ cười, nói: "Em luôn là người hiểu ta nhất."
"Kẻ si mơ mộng, kẻ ngông liều lĩnh. Đến cả Ngụy Trung Hiền cũng chẳng dám phế đế xưng vương, anh dựa vào đâu chứ?" Ngài Cửu thiên tuế ở kinh còn phải thường phàn nàn rằng, mặt Diệp Chỉ huy sứ quá mức nghiêm nghị, đã vậy còn kiệm lời, cách nói chuyện không khiến người khác ghét mà cũng chẳng biết nịnh người ta vui. Giờ hắn trọng thương, nói có vài câu mà như thể vỗ vào mặt, đấm vào tai vậy, chẳng chút nhượng bộ.
Khấu Biên Thành có vẻ không hề bận tâm. Gã rũ mắt, một tay cởi áo bào trắng trên người Diệp Thiên Lang xuống, mân mê làn da và cơ thể hắn, thầm tán tụng tạo hóa kỳ diệu: Cõi thế sao có thể tồn tại thân xác quyến rũ nhường này, kiều diễm mà mạnh mẽ, tựa như ngọc bích tự nhiên. Ngoài miệng lại nói: "Thời buổi loạn lạc, giả như không may sinh ra trong phận tiều phu ngư chài, ắt phải chịu cảnh thuế má nô dịch; Giả như xui hơn chút nữa, sinh ra trong nhà tay sai đầy tớ, phải lo nỗi bổng lộc chức tước; Còn giả như đen nhất là sinh ra trong nhà vương nhà tướng, phải gánh trên vai cả giang sơn xã tắc..."
Tay của đối phương mò mẫm điểm nổi lên trên ngực hắn, chầm chậm vân vê, ra sức trêu chọc, nhưng Diệp Thiên Lang lại chẳng chút lay động. Hắn nâng cánh tay đẩy gã ra, dù đôi mắt không hề gợn sóng, nhưng lại ẩn chứa sát khí đằng đằng: "Tuy ta không hận anh, nhưng ta phải giết anh."
Thấy Diệp Thiên Lang không chịu để cho mình chữa trị, Khấu Biên Thành vươn tay siết lấy cằm Diệp Thiên Lang, kéo khuôn mặt nhợt nhạt lạnh đăm đăm của hắn lại gần, cười nói: "Ta thích em, nhưng không phải quá thích em. Phải nỗi Đại Hồng Liên Hoa Kinh hãy còn chưa được luyện xong, ta vẫn còn thiếu một cái vạc luyện là em."
Lời này thật giả lẫn lộn, đượm ý khích bác, nếu là người khác chỉ e đã hít thở không thông, lòng giận khôn nguôi, nôn ra máu chết ngay tại chỗ. Duy chỉ có Diệp Chỉ huy sứ, độc nhất giữa muôn vàn chúng sinh, mặc cho anh khích, chẳng màng anh mỉa, vẫn lạnh nhạt, thờ ơ, chẳng buồn để vào trong mắt, chỉ nhếch khóe miệng, nói: "Từ 'thích' này Diệp mỗ quả thực nghe không lọt tai. Khấu huynh thẳng thắn như vậy vẫn hơn, chí ít còn khiến người khác nhẹ lòng đôi chút."
Khấu Biên Thành thấy không thuyết phục được hắn, bèn cũng cười cười. Gã cúi người xuống, nhẹ nhàng áp môi mình bên tai người kia: "Thôi đành. Ta đã lừa em, lại còn làm tổn thương em, ức hiếp em thêm lần nữa cũng chẳng sao."
Biết Diệp đại nhân vừa may mắn thoát khỏi Quỷ môn quan, hiện giờ không có sức phản kháng, gã dứt khoát đè cả người xuống, rồi dùng đầu gối tách một chân của hắn ra, khiến hai chân không khép lại được. Da thịt trắng tuyết giữa hai đùi cũng vì thế mà trần trụi phơi bày.
Diệp Chỉ huy sứ quả thực được cái mã ngoài rất đẹp. Khuôn mặt tựa ngọc mài liền với cần cổ thiên nga, vòm ngực rộng rãi rắn chắc kéo xuống chợt thắt lại thành vòng eo thon chưa tới một vòng tay. Tuy không có đường cong mềm mại của nữ giới, cũng vẫn tinh xảo phi phàm, ăn đứt nam giới khắp cả thiên hạ. Khấu Biên Thành gập chân hắn lên, hiển nhiên là không nỡ chà đạp của trời, chỉ đành cố nén dục vọng trong lòng, dùng ngón tay vuốt ve vòng eo và bắp chân của hắn, thở dài nói: "Gầy đi rồi."
Sau khi Diệp Thiên Lang bị thương thì sốt cao không khỏi, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường rất nhiều. Ngón tay liên tục mơn trớn trên làn da hắn, như thể ôm vốc than vào lòng. Khấu Biên Thành lưu luyến một hồi, cổ tay đột nhiên di chuyển, thò vào giữa hai chân hắn, nắm lấy dương v*t còn đang rũ xuống.
Đao Tố Minh đâm xuyên lồng ngực, vết thương còn chưa đóng vảy. Đừng nói là cử động, đến cả những động tác nhỏ như thở hay chớp mắt thôi cũng đau thấu xương tủy. Nhưng cơ thể đang được khơi gợi kích thích này lại dường như chẳng thuộc về hắn nữa. Diệp Thiên Lang không hề nhúc nhích chống cự, chỉ khép hờ đôi mắt phượng nhìn Khấu Biên Thành, phó mặc cho gã ung dung thao túng dương v*t của mình. Dù ánh mắt không còn sắc bén như thường ngày, nhưng đôi môi trắng bệch, mỏng như lưỡi đao, lại vẫn tôn lên vẻ đơn côi đáng sợ như trước.
Đôi môi quyến rũ mím lại thành một đường vòng cung căng thẳng, khuôn mặt Khấu Biên Thành cũng nghiêm nghị hệt như lúc lâm trận đánh địch. Chỉ tới khi dương v*t của Diệp Thiên Lang cương được một nửa, lỗ sáo phía trước rỉ ra vài giọt tinh dịch, gã mới lấy một ít cao thơm từ trong tủ giường ra.
Cao nửa đặc nửa lỏng, mùi hương kỳ dị xộc vào mũi. Đầu ngón tay Khấu Biên Thành xoa nắn đảo vòng quanh cửa mình mềm mại của hắn, Diệp Thiên Lang bất mãn, nói: "Khấu Biên Thành, nếu anh thông mình thì đừng nên cứu ta."
"Ta cứ muốn cứu em đấy." Khấu Biên Thành nhướng mày, hai ngón tay thon dài khua khoắng bên trong, như thể chìa khóa tra vào ổ. Dẫu nhận thấy vách động bên trong nóng rẫy khít chặt, nhưng động tác của gã vẫn chẳng hề rề rà. Đến khi đầu ngón tay có thể di chuyển thông thuận hơn đôi chút, gã mới từ tốn vuốt ve, mơn trớn.
Cơ thể suy nhược trái lại mẫn cảm hơn nhiều, cửa mình giữa khe mông không kìm được mấp máy, siết chặt lấy hai ngón tay gã, mềm mại ướt át nuốt vào nhả ra. Cảm giác mới lạ mà vách động mang tới khó lòng lãng quên, dục vọng trong tâm khảm càng thêm mãnh liệt. Mồ hôi trên trán Khấu Biên Thành lăn xuống, yết hầu chuyển động gian nan, nhưng đối diện với đôi mắt lạnh tanh ấy, lại chẳng thấy bên trong chất chứa oán hận hay chút cảm xúc nào, hệt như một vũng nước đọng không mảy may gợn sóng.
Xa lạ biết mấy, xa lạ đến độ khiến lòng người bứt rứt.
"Diệp Thiên Lang, em nghe cho rõ đây... Ta có thể giết em, đương nhiên cũng có thể cứu em..." Chợt khựng lại, rồi lại thêm phần quyết liệt: "Ta có thể làm cướp một phương, tất nhiên cũng có thể làm vua một nước."
"Anh cũng nghe rõ đây..." Diệp Thiên Lang vẫn mặt lạnh như tiền, mắt lạnh như băng, giọng sắc như đao: "Mối nhục đao chém cùng nỗi đau gãy tay này... Diệp mỗ nhất định sẽ hoàn trả gấp bội."
"Được, ta đợi." Khấu Biên Thành cười khẽ, rút hai ngón tay, móc dương v*t căng phồng giữa háng ra, nhấp hông về phía trước, hung hãn thúc vào bên trong cơ thể đối phương.
Chú thích:
[1] Lục dục chỉ những sự ham muốn với đối tượng bên ngoài:
Nhãn dục: Là trạng thái biểu hiện sự thích thú về cái nhìn hoặc có nghĩa là chính hình sắc bên ngoài làm cho ta say đắm, yêu thích.
Nhĩ dục: Được hiểu là tình cảm vướng mắc do những âm thanh gây ra. Âm thanh không chỉ là tiếng nói từ người khác phái mà còn là mọi tiếng động có thể nghe thấy.
Tỷ dục: Là sự đam mê vào một hoặc nhiều loại mùi vị khác nhau. Nói theo cách khác, tỷ dục chính là mùi vị nào đó khiến con người ta khó quên.
Thiệt dục: Là sự đam mê, chìm đắm vào những món ăn. Mỗi người chúng ta sẽ có một sở thích riêng về mùi vị thức ăn và sau đó bị hương vị đó thôi thúc, điều khiển.
Thân dục: Trong khía cạnh này, nó không chỉ là cảm xúc giữa nam và nữ. Đối tượng của thân dục ở đây là tất cả mọi điều, mọi thứ làm bản thân thích thú.
Ý dục: Là những hình ảnh, hình tượng được các giác quan thu nhận và quan tâm.
[2] Thất tình là một khái niệm Phật giáo, là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người, bao gồm: Hỷ – mừng, nộ – giận, ai – buồn, cụ – sợ, ái – thương, ố – ghét, dục – muốn.
[3] Lục Trần: Trần tức là chỉ cho phần vật chất, cảnh vật chung quanh con người. Lục trần là: Sắc trần, thanh trần, hương trần, vị trần, xúc trần và pháp trần.
Sắc trần: Là những gì có hình tướng, đường nét hình dáng, những gì mà mắt có thể thấy được.
Thanh trần: Là tiếng do vật hữu hình hay vô hình phát ra, nghĩa là những tiếng mà tai nghe được.
Hương trần: Là mùi do vật hữu hình hay vô hình bốc lên, tỏa ra, vật mà mùi ngửi được.
Vị trần: Là chất trong vật hữu tình hay vô tình, vậy mà lưỡi nếm được.
Xúc trần: Là những thứ mềm, cứng, trơn, nhám...của vật hữu tình hay vô tình, những vật mà thân tiếp xúc được.
Pháp trần: Là những hình ảnh, màu sắc, hương vị.. trừu tượng của năm trần lưu lại sau khi đã năm căn duyên, chính là cảnh bị duyên của ý căn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT