1.
Cực đông thế giới có một đảo hoang, là nơi mà thần tiên bị giáng chức ở, Ngọc Đế phạt y ở trên đảo trồng hoa đào, đến đông hoa đào nở thì lúc đó y mới có thể lấy lại được thân xác tiên nhân. Mỗi ngày y đều khiêng cuốc đi đào xới, chớp mắt đã vài năm, thấy chim trên ngọn cây đã đổi tổ, hồ ly trên núi cũng thành tinh, nhưng hoa đào thì vẫn không thể nở vào mùa đông.
Mà thần tiên này lại vô cùng cô đơn, ngoại trừ trồng cây ra thì không còn làm gì khác, vậy bất tử để làm gì? Thần tiên hiểu rõ, đây mới là sự trừng phạt của Ngọc Đế dành cho mình.
Thỉnh thoảng Thái Thượng Lão Quân sẽ quan sát y ở trên đảo, hai người ôm một bầu rượu ấm ngồi dưới gốc hoa đào, y nghe lão Quân kể chuyện thú vị trên Thiên Đình, dư vị đủ để hồi tưởng lại nhiều năm.
"Thủ vệ canh gác cửa Nam Thiên lại đổi rồi, nào là nhân tình của Tinh Quân, ngày nào hai người cũng trốn ra Dao Trì gặp riêng, Ngọc Đế muốn bắt người, ngươi biết đó, tất cả mọi người quen biết đã lâu, biết rõ mà cũng không dám vạch trần!"
"Mà Ngọc Đế cũng không phải là muốn bắt thật."
"Haiz, mấy năm nay khí chất của ông ta kém đi rất nhiều."
"Có lẽ là đợi đến lúc đó."
"Hôm đó ta còn nói với Nam Hành, nếu khi đó ngươi có thể tránh được thêm vài năm thì có lẽ cũng không bị phạt nặng như vậy."
"Ai mà biết được, tính tình của Ngọc Đế không dễ đoán."
"Ngọc Hành, ngươi định đi xuống như vậy sao?"
Ngọc Hành nheo mắt lại, đánh giá cây đào một chút rồi cười nói: "Cũng đâu có gì là không tốt."
Thái Thượng Lão Quân thở dài lắc đầu, nghe Ngọc Hành hỏi: "Hắn đâu? Vẫn như cũ à?"
"Cũng không hẳn." Thái Thượng Lão Quân nói, "Vẫn đi nghe ngóng tin ngươi, chắc là Ngọc Đế hạ lệnh không được ai nhắc đến tên ngươi nữa nên ai nấy cũng đều bị hắn làm phiền sắp chết rồi."
Ngọc Hành nghe xong thì nhếch miệng cười.
"Đã qua lâu như vậy, ngươi còn tin hắn sẽ đến tìm sao?" Lão Quân nhìn khuôn mặt vui vẻ của Ngọc Hành, cười hỏi.
"Tin chứ." Ngọc Hành nhìn về gốc cây đào xa xa, gió thổi qua ngọn cây làm cành lá rung rinh, một cậu bé xách giỏ đi đến.
"Tiểu Hắc lại lên núi?"
Thái Thượng Lão Quân vẫy tay gọi nó lại.
Tiểu Hắc gọi "Lão Quân", sau đó bỏ giỏ xuống, lấy ra một cục lông tơ trắng như tuyết đưa đến trước mặt Ngọc Hành: "Tôi nhặt trong rừng, chắc là hái trộm đào trong rừng ăn rồi bị ngã xuống."
Ngọc Hành cầm lấy cục lông trắng, vỗ nhẹ, một cái đầu nhỏ nhú ra khỏi đám lông, đó là một con chồn màu trắng tai dài, mắt đỏ. Con chồn e ngại tiên khí của Thái Thượng Lão Quân, vừa mới nhú đầu lên đã lập tức rụt trở về.
"Gãy chân rồi." Tiểu Hắc cất giỏ đi rồi rửa tay, cầm lấy đào trong đĩa cắn một cái, "Bắt nó nướng ăn đi."
Thái Thượng Lão Quân cảm thấy buồn cười, hỏi: "Tại sao lại muốn ăn nó?"
Tiểu Hắc đáp: "Nếu không sẽ thiếu thịt."
Ngọc Hành đoạt lấy cục lông ôm vào trong ngực: "Đừng nghe nó nói bậy, muốn tu tiên thì không thể ăn thịt!"
Tiểu Hắc méo miệng, gãi gãi đầu, cũng không nói gì nữa.
Buổi trưa, Ngọc Hành vào nhà nghỉ ngơi, con chồn ở bên mãi không chịu đi, cuộn lại thành một cục lông trắng, nhắm mắt lại nằm bên gối.
Gió thổi làm tán cây trong sân kêu xào xạc, Thái Thượng Lão Quân ngồi bên giếng nhìn Tiểu Hắc giặt quần áo, đột nhiên hỏi: "Không muốn trở thành tiên thật sao?"
Tiểu Hắc dùng tay ướt lau mồ hôi trên trán, nhìn đáp: "Không muốn."
"Vậy tại sao ngươi luôn trông coi y?" Lão Quân nói, "Y sẽ không để ngươi ở lại đây mãi, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi ngươi đi, đến lúc đó..."
"Đến lúc đó tôi cũng không đi." Tiểu Hắc đứng dậy, "Dù sao thì trên đời này cũng phải có người ở cùng ngài ấy, nếu không thì rất đáng thương."
"Đáng tiếc, ban đầu ngươi có thể sớm đắc đạo cùng với con Thằn Lằn kia. Không có hắn bên cạnh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hóa thành tro bụi." Lão Quân tiếc nuối lắc đầu.
Tiểu Hắc vẩy y phục đã giặt sạch, phơi lên, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Cũng không còn cách nào khác, dù sao tôi chỉ là một cái đuôi mà thôi."
2.
Tứ Thái tử Đông Hải muốn kết hôn, đầu tháng giêng Lục Tri Xuân nhận được thiệp mời, đem quà đến cửa, chúc mừng Long Vương.
Hiện tại bây giờ hắn là Vân Dương chân quân trấn thủ phương Bắc, nay đã khác xưa, lễ vật đưa đến cũng là trân bảo có một không hai.
Long Vương sờ lấy "Lộc Tinh như ý" thì rất đỗi vui mừng. Nhiều năm trước, Thằn Lằn tinh từng mượn Dạ Minh Châu để giúp đỡ một vị thần tiên gặp nạn.
Dạ Minh Châu trong Long cung cũng không tính là của hiếm, nhưng viên mà Thằn Lằn tinh muốn mượn lại là viên ngàn năm, phàm nhân ăn vào có thể đắc đạo thành tiên, yêu quái ăn vào thì pháp lực tăng liên tục, còn về thần tiên... Hầu như không có tác dụng lớn gì.
Dù sao thì sống lâu đã là thứ cơ bản đối với thần tiên rồi.
Hiện tại đối mặt với Lục Tri Xuân, Long Vương càng thấy bội phục mắt mình năm đó. Ai có thể ngờ rằng một con Thằn Lằn tinh bình thường lại có thể lệnh cho thần tiên trên trời đưa ra tiên tịch.
Nói mới nhớ, thần tiên trên trời thực sự cũng là một đám dở hơi, lục căn không đoạn sạch là có thể thành thần tiên, đến hiện tại sống hay chết cũng không biết.
Long Vương không biết hắn có quan hệ gì với vị thần tiên kia, chỉ cảm thấy Vân Dương chân quân cũng điên rồ như vị thần tiên đưa tiên tịch cho hắn vậy.
Vậy nên âm thầm cảm thán, tiên tịch không thể tùy tiện đưa ra được, bệnh ngu dễ truyền nhiễm.
Tiểu Hắc vuốt lông chồn mềm mại, đặt tên nó là Tiểu Bạch, Ngọc Hành nghe xong cười đến đau bụng, y hỏi: "Ngươi không ăn nó à?"
Tiểu Hắc sờ cái bụng lông mềm mềm: "Gầy lắm, không được bao nhiêu thịt, chờ đến mùa đông tôi sẽ lột da nó ra, lấy lông làm cổ áo mới được."
Con chồn trong ngực nghe xong mà giật mình, đôi mắt đỏ nhỏ như hạt đậu cẩn thận liếc nhìn.
Ngọc Hoành lắc đầu, nở nụ cười, trên đảo này căn bản không có mùa đông.
Xuân đi thu đến, đến khi Thái Thượng Lão Quân trở lại thì rừng đào trước nhà đã thay lá được vài đợt.
Hình như Thái Thượng Lão Quân có việc gấp, lúc đến vội vàng giẫm lên bàn đá xanh thì bị trượt chân, được một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện đỡ lấy.
Đôi mắt đứa trẻ kia màu đỏ, tóc trắng như tuyết rủ xuống vai, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
"Tiên quân nhà tôi ra ngoài rồi." Nó nói với Thái Thượng Lão Quân, "Trước khi tiên quân đi đã căn dặn, nếu ông có đến thì phải chờ."
Thái Thượng Lão Quân nghe xong muốn há hốc mồm, chỉ nghe trên đầu truyền đến giọng nói của thiếu niên: "Tiểu Bạch, ngươi lại chạy ra ngoài."
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên rồi cười, nhếch môi lên trông như con chồn đi ăn trộm.
Thiếu niên đi về phía Thái Thượng Lão Quân, nói rằng tiên quân không có ở nhà, Thái Thượng Lão Quân ngạc nhiên: "Sao ngươi lại lớn như vậy?"
Thiếu niên đi đến, khuôn mặt thanh tú khiến Thái Thượng Lão Quân nhớ đến Vân Dương chân quân ít cười ít nói trên Thiên Đình.
Tiểu Bạch đưa tay về phía thiếu niên như muốn ôm. Thiếu niên xoay người ôm lấy nó, bế lên trên vai, dẫn Thái Thượng Lão Quân vào nhà uốngg trà.
Uống nửa chừng thì trời bắt đầu đổ mưa, nước mưa tạt trên cửa sổ, tích tắc như dây đàn gảy nhẹ.
Ngọc Hành che ô đi về nhà, cả người dính đầy nước mưa, đưa giỏ đào cho thiếu niên, nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân đang ngồi trên giường: "Không thấy ngài đến, ta còn nghĩ là ngài đi hóa kiếp rồi."
Thần tiên cũng không phải là trường sinh bất lão, cứ trăm năm ngàn năm lại đi hoá kiếp một lần, hóa kiếp không được sẽ bị sét đánh, sau đó phải đi đầu thai như người phàm.
"Ba ngày trước ở núi Côn Lôn có trận sấm to, Ngọc Đế cũng chưa từng thấy qua, bỏ đi."
Chén trà trong tay Lão Quân không yên, "đinh" một tiếng, trong phòng không vang lên tiếng động nào nữa.
Mắt Ngọc Hành nóng ẩm, cánh tay thả lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng không thể áp chế được bi thương trong lòng.
Ngàn năm trước y đắc đạo phi thăng, giữa mây mù lượn lờ, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ở cửa Nam Thiền, liền đi đến hỏi thăm, ông lão kia cười hiền hậu, dẫn y vào tiên môn.
Sau đó chính Ngọc Đế đã phong cho y làm Tinh Tú chân quân, vốn nên đóng giữ một phương yên bình, nhưng lại tự tiện động phàm tâm.
Nghĩ lại, năm đó Ngọc Đế trách phạt chẳng qua là muốn y phải ăn năn, nhiều năm qua đi, y vẫn chấp mê bất ngộ, phụ công lao của ông.
"Còn có chuyện này." Thái Thượng Lão Quân chần chừ, "Vân Dương hắn... muốn dùng chính mình để đổi lấy ngươi, Tân Đế cũng đồng ý rồi."
"Cái gì?"
Ngọc Hành không dám tin.
Mưa càng lúc càng lớn, gió cuốn lá đập vào cửa sổ vang lên kèn kẹt, Tiểu Bạch ở trong lòng thiếu niên nhảy xuống, chạy đến đóng cửa sổ, nhưng hồi lâu vẫn không với đến, bị người phía sau ôm lấy, lúc này mới đóng lại được.
"Con hồ ly năm đó ngươi phong ấn đã chạy thoát, Tân Đế đồng ý với Vân Dương, chỉ cần thu phục con hồ ly kia thì sẽ trả lại tiên tịch của Vân Dương."
3.
Mưa mãi đến tối muộn mới dừng. Tiểu Hắc đứng trên vách núi một mình nhìn biển, sóng lớn xô dập, nó giống như thần tiên bị nhốt trên đảo này mấy trăm năm.
Nó cũng không cô đơn, bên cạnh luôn có quỷ quái ở với nó, nhưng nó hiểu rõ, tiên quân cảm thấy hiu quạnh.
Nó ở trong màn đêm nhìn lén tiên quân, tiên quân dưới ánh nến đẹp đến mức không giống người thường. Hình dung vậy cũng không đúng lắm, quả thực y không phải người thường mà.
Không biết có phải là một thể đồng tâm hay không, dường như Tiểu Hắc đã hiểu vì sao Thằn Lằn tinh lại cố chấp với tiên quân như thế.
Thỉnh thoảng sẽ có mộng xuân, trong mộng nó đang đè một người, người kia có mùi đàn hương dễ ngửi, nó đang chống đỡ trên người người kia, trong đôi mắt đen tản ra từng tầng dục vọng, nói với người nọ: "Ta không phải Lục Tri Xuân."
Người kia dùng ngón tay chặn miệng y lại, không để y nói hết lời, sau đó nâng mặt y lên, miệng lưỡi hòa làm một.
Tóc họ quấn lấy xõa khắp giường giống như mạng nhện, hắn và thần tiên quấn lấy nhau.
Thở dốc và va chạm khiến Tiểu Hắc không phân được đâu là mộng đâu là thực, nhiều lần, nó cảm thấy mình không còn là chính mình nữa, nó như người đứng xem, đứng gần sát bên giường nhìn hai người sau rèm chìm vào bể dục vọng, khoái cảm như thủy triều dâng lên, nó cảm nhận được thông qua Lục Tri Xuân.
"Có lạnh không?" Trong gió có người hỏi nó.
Tiểu Hắc xoay người, đối diện với một đôi mắt đỏ tỏa sáng. Nó vẫy tay về phía Tiểu Bạch, chồn trắng hóa thành chân thân, nhảy vào lòng nó, dùng đầu cọ vào cằm.
Tiểu Hắc vuốt ve bộ lông mềm mại, lẩm bẩm: "Thật muốn biến ngươi thành áo lông mà."
Nhiều năm như vậy, Tiểu Bạch biết rõ là nó nói mớ, nhưng vẫn hỏi: "Tại sao vậy? Ở đây không có mùa đông."
Tiểu Hắc ôm nó, gió biển thổi làm lòng nó phơi phới, nó không muốn trả lời câu hỏi này của Tiểu Bạch.
Trên đời này, từ trước đến giờ không có thứ gì thuộc về nó.
Tiên quân là của Lục Tri Xuân, chim sẻ thuộc về rừng đào, ngay cả hồ ly trong động cũng đã có tổ, còn nó chỉ có một cục lông nhỏ trắng này thôi.
"Ngươi ở đây chờ ta." Giữa sóng và gió, nó nói với cục lông nhỏ, "Nhất định ta sẽ quay về tìm ngươi."
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, muốn hỏi nhưng lại không dám. Hôm nay tiên quân bật khóc, dọa nó sợ, co lại dưới bàn nhìn Tiểu Hắc ôm lấy tiên quân an ủi.
Không biết tại sao nó nhìn thấy cảnh đó mà lại cảm thấy tủi thân.
"Tiên quân cũng quay về đúng không?" Nó ngước mặt lên hỏi.
Nhận được là câu trả lời chắc nịch: "Sẽ không."
Tiểu Bạch mừng rỡ: "Vậy sau này ở đây chỉ có hai chúng ta phải không?"
"Ừm, chỉ có chúng ta." Tiểu Hắc nói xong thì vùi mặt vào bộ lông chồn màu trắng, nghe nó phát ra tiếng cười "hức hức".
Qua nhiều năm, Tiểu Bạch cũng không thấy Tiểu Hắc thêm lần nào.
5.
TIểu Hắc không quay về, nhưng tiên quân trở lại, bên cạnh còn có một đại yêu giống với Tiểu Hắc đến mấy phần.
Đại yêu là Lục Tri Xuân, bọn họ đưa một phần đuôi nhỏ cho Tiểu Bạch, cũng kể cho nó nghe một câu chuyện vô cùng phức tạp nhưng cũng rất ghê gớm.
Tiểu Bạch hệ thống lại ngôn ngữ để nó có thể hiểu được, đại khái là như này: Có một cái đuôi nhỏ đã thoát ly bản thể quá lâu, đi theo thần tiên tu hành mấy năm, tu vi tăng không ít, sau đó bản thể gặp nạn, nó đưa tu vi của mình cho bản thể, sau đó lại trở thành đuôi.
Thần tiên muốn đưa Tiểu Bạch đi, hỏi nó có muốn xoay chuyển đất trời không.
Đôi mắt đỏ hồng của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm: "Người kia có đến không?"
Thần tiên cười, gật đầu.
Tiểu Bạch cũng vui vẻ đi theo, nói với thần tiên: "Tôi không đi với mọi người, tôi muốn ở lại chờ người."
Gió thổi ngọn cây, hoa đào trắng như tuyết rơi đầy đất.
Sau khi thần tiên rời đi, Tiểu Bạch chôn chiếc đuôi bị đứt xuống dưới gốc đào già trước cửa, mỗi ngày đều tưới nước nhổ cỏ.
Nó cũng không thấy cô đơn, vì có thần tiên đến xem nó. Có lúc đi một mình, có lúc sẽ đi cùng đại yêu Lục Tri Xuân.
Chớp mắt đã qua nhiều năm, thần tiên cũng không còn đến nữa.
Tiểu Bạch bắt đầu thấy tịch mịch, nó thường xuyên ngẩn người trước cửa sổ, nơi thần tiên từng ngồi mà nhìn ra cây đào trước cửa.
Xuân đi thu đến, có ngày kia, đại yêu Lục Tri Xuân tìm đến, nhìn yếu ớt vô cùng, Tiểu Bạch vội dìu hắn ngồi ghế, hỏi: "Tiên quân đâu?"
Lục Tri Xuân nói cho nó biết, tiên quân đi rồi, sẽ không đến nữa.
Tiểu Bạch rất khó chịu, lại hỏi: "Vậy ngài có đến không?"
Lục Tri Xuân lắc đầu, nói với Tiểu Bạch, hắn muốn đến Địa phủ tìm tiên quân, hai người cùng đầu thai, kiếp sau, kiếp sau nữa, bọn họ muốn ở cùng nhau.
Tiểu Bạch không hiểu, Lục Tri Xuân vuốt ve mái tóc trắng của nó, nở nụ cười đầy mỏi mệt: "Đừng buồn nữa, người đó cũng nên trở về rồi."
Tiểu Bạch đưa tiễn Lục Tri Xuân, vui vẻ phấn chấn canh giữ bên cạnh cây đào già không quản ngày đêm, cũng không chợp mắt. Đến khi chân trời ló ánh sáng, nó thất vọng đến cực điểm, cảm thấy như mình đã bị lừa.
Nó nhắm mắt lại, lúc mở ra thì đã thấy có người đứng trước mặt mỉm cười.
Trong nháy mắt, đột nhiên nước mắt tuôn ra.
Tháng ba đương xuân, đào trắng như tuyết trong vườn mới nở, treo từng chùm trên cành, gió thổi qua, hoa rung rinh rơi xuống trên vai hai người họ.
----- Hoàn -----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT