Tiếng sấm nổ 'đùng đoàng' vang dội khiến bé Đá sợ đến nỗi chui tọt vào lòng Lăng Ngọc, Lăng Ngọc vội vàng ôm bé dịu giọng trấn an.
Chẳng mấy chốc, hạt mưa to bằng hạt đậu 'rài rào' trút xuống, trắng xóa cả một vùng trước mặt, lại giống như một tấm mành nước treo lơ lửng giữa trời và đất.
"Đây là lần đầu tiên muội thấy kinh thành mưa to như thế đấy." Dương Tố Vấn lẩm bẩm nói.
Lăng Ngọc cau mày, trong lòng hơi lo lắng.
"Tỷ tỷ, không biết làm sao mà muội cứ thấy trong lòng bất an quá, bao giờ tỷ phu mới về thế ạ?" Dương Tố Vấn lại nói.
Lăng Ngọc cũng không biết trả lời nàng thế nào, bé Đá đang nằm trong ngực mẹ nghe thấy có người nhắc tới cha mình bèn ngửa đầu lên, nhìn mẹ chằm chằm, như thể đang đợi câu trả lời của mẹ.
"Nếu chiến sự thuận lợi, có lẽ sẽ không quá lâu." Sao Lăng Ngọc biết được, chỉ đành trả lời cho có.
Dương Tố Vấn chỉ hỏi bâng quơ một câu, cũng không mong đợi nhận được câu trả lời chắn chắn nào, nhưng bé Đá lại bất mãn hỏi: "Không quá lâu là bao lâu ạ?"
Lăng Ngọc véo má thằng bé: "Bé Đá nhớ cha lắm rồi phải không?"
"Nhớ lắm ạ, nhưng cha suốt ngày không ở nhà, chẳng chơi cùng bé Đá...." Thằng nhóc rầu rĩ đáp.
Lăng Ngọc dịu dàng vỗ lưng con, không hề có ý dỗ dành bé.
Thằng nhóc càng ngày càng lớn, đã không còn dễ dỗ như trước nữa, mỗi một câu nàng nói ra là có mười câu hỏi của thằng bé đang đợi nàng, khiến nàng trở tay không kịp.
Lưu Phương đường bị quan phủ niêm phong nên không thể làm ăn được nữa, Lăng Đại Xuân cho bọn tiểu nhị trong tiệm nghỉ hết, trả cho mỗi người một khoản tiền lớn, rồi bảo khi nào cửa tiệm được gỡ niêm phong sẽ lại thuê bọn họ tiếp.
May mà trong những năm qua Lăng Ngọc, Lăng Đại Xuân hay Dương Tố Vấn đều tích góp được một khoản tiền không nhỏ, vì thế, dẫu Lưu Phương đường phải tạm thời dừng hoạt động thì trong thời gian ngắn bọn họ cũng không cần lo đến kế sinh nhai.
Chẳng qua mọi người đã quen bận rộn, hiện giờ bỗng không có việc gì làm, ai cũng cảm thấy có chút không quen.
Cơn mưa tầm tã kéo dài hai ngày, đến ngày thứ ba, bé Đá bị nhốt trong nhà không được đi đâu cuối cùng cũng được tung tăng chạy nhảy khắp sân, lúc thì cưỡi lên con 'ngựa trúc' của mình, lúc thì đánh quyền 'bụp bụp bụp', chơi một mình nhưng vẫn vui dễ sợ.
Lăng Ngọc và mọi người đều thấy buồn cười, nhìn trò quậy phá của bé mà tâm trạng bị đè nén trong nhiều ngày dường như trở nên quang đãng hơn.
Lúc Lăng Đại Xuân thở hổn hển chạy từ ngoài về, Lăng Ngọc nhìn hắn với vẻ khó hiểu: "Đại Xuân ca, có ai đuổi theo sau huynh hả, sao chạy nhanh như thế?"
Lăng Đại Xuân lau mồ hôi loạn xạ, đợi khi hơi thở đã ổn định hơn mới khàn giọng nói: "Tiểu Ngọc, không ổn rồi, thái tử điện hạ gặp nạn trên đường đi cứu trợ rồi, ngài ấy bị cuốn vào dòng nước lũ, bây giờ, bây giờ di thể của điện hạ đang trên đường về kinh!"
"Chuyện này là thật ư? Có khi nào điện hạ chỉ tạm thời mất tích không?" Lăng tú tài không biết đã ra khỏi phòng từ lúc nào, đúng lúc nghe được hai huynh muội nói chuyện, vội vàng truy hỏi.
"Không ạ, quan phủ địa phương đã tìm được di thể của điện hạ rồi, chắc mấy ngày nữa là sẽ đưa về tới kinh thành, nếu quan phủ đã dám làm như vậy, có thể thấy thi thể thật sự là của thái tử điện hạ."
Lăng Ngọc cảm thầy đầu mình sắp nổ tung.
Cho nên, kiếp này thái tử chỉ sống lâu hơn kiếp trước hai năm thôi ư? Cuối cùng vẫn chết oan chết uổng như kiếp trước?
Vậy sau đó thì sao? Có phải cũng giống như kiếp trước, khi cuộc chiến giữa Lỗ vương và Tề vương bắt đầu đến hồi quyết liệt, Thiên Hi đế chọn Tề vương trong số hai người con của mình, Tề vương được sắc phong làm tân thái tử...... không đúng không đúng, hiện giờ Tề vương đã bị tống vào đại lao vì tội hành thích vua, vương phủ cũng bị thị vệ trong cung canh chừng nghiêm ngặt, đâu còn năng lực tranh giành vị trí thái tử với Lỗ vương nữa?
"Huynh có biết quan phủ xác định đó là thi thể của thái tử điện hạ như thế nào không?" Lăng Ngọc vẫn ấp ủ một tia hi vọng.
Mặc dù nàng cảm thấy thái tử hơi khó tả, nhưng cho dù thế nào, Trình gia và phủ thái đã có quan hệ mật thiết từ lâu, còn thái tử nòng cốt quan trọng nhất trong đó. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì bất trắc, nàng thật sự không dám tưởng tượng tương lai của Trình Thị sẽ ra sao.
Lỗ vương bị thái tử chèn ép đã nhiều năm, chắc chắn vô cùng căm ghét thái tử, nếu cuối cùng hắn đắc thế, chỉ sợ cả nhà nàng sẽ không có ngày sống yên.
Đây chính là cuộc chiến tranh giành vương quyền, một khi chọn sai người đứng nhầm đội, thứ chờ đợi mình, không chỉ là sự bất hạnh của một người.
"Nghe nói là tìm thấy con dấu trên người người chết, thêm nữa quần áo cũng được xác nhận là bộ đồ thái tử mặc trước khi mất tích, vóc dáng cũng tương tự, cho nên quan phủ khẳng định người chết chính là thái tử." Lăng Đại Xuân kể hết tin tức mà hắn vất vả lắm mới thăm dò được ra.
Tia hi vọng cuối cùng bị đánh vỡ, mặt Lăng Ngọc trắng bệch.
"Chắc bây giờ trong ngoài cung đều rất loạn." Lăng Đại Xuân lo lắng nói.
"Bầu trời của triều đình, e rằng sắp thay đổi rồi!" Lăng tú tài thở dài, ngập tràn âu lo.
Tin thái tử qua đời nhanh chóng được truyền về, khắp triều đình và dân chúng đều nhốn nháo, những người ban đầu đi theo thái tử bắt đầu tìm đường ra cho mình, người thì đầu quân Lỗ vương, người lại đầu quân Hàn cương, hoặc không tham gia vào bất cứ đảng phái nào nữa, chỉ làm một quan lại thuần túy.
Mặc dù gần đây ông thấy thái tử không thuận mắt, nhưng chung quy vẫn là đích tử duy nhất của mình, bây giờ bỗng nhiên hay tin nó không còn nữa, Thiên Hi đế như ngừng thở, ngất xỉu ngay trên người Nguyệt quý phi, đám cung nữ thái dám sợ đến nỗi la hét gọi thái y.
Sau khi mọi người cùng nhau khiêng Thiên Hi đến lên long sàng, Tử Yên mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn vị vua của một nước đã già nua chỉ trong nháy mắt với ánh mắt phức tạp.
"Nương nương, thái y tới rồi!" Thái giám tổng quản dẫn thái y tới, nàng đứng dậy nhường chỗ cho thái y, còn mình thì yên lạnh đứng một bên đợi kết quả.
Sắc mặt thái y ngày càng nặng nề, còn nàng cũng không biết đã vặn chặt khăn tay tự lúc nào.
Dẫu nàng không yêu nam nhân này một chút nào, nhưng nam nhân này lại dành cho nàng sự sủng ai to lớn nhất, vinh quang và địa vị tối cao. Cho dù xuất phát từ suy nghĩ gì, nàng đều mong ông ta có thể sống lâu một chút.
"Sao rồi? Long thể của bệ hạ thế nào?" Thấy thái y đã thu tay bắt mạch lại, nàng hấp tấp tiến lên hỏi.
"Trước đây bệ hạ dùng đan dược quá nhiều, đã hao hết dương khí, nay lại gặp cú sốc lớn, dẫn tới hôn mê, tình hình không lạc quan lắm." Người bách mạch là thái y viện chính năm ngoái mới thăng chức, y thuật tương đối cao, là người cực kỳ đứng đắn, cho nên, dẫu có đứng trước người đứng đầu hậu cung vẫn nói năng thẳng thắn, không hề giấu giếm vì cả nể nàng.
Dùng quá nhiều đan dược, đã hao hết dương khí..... Tử Yên chỉ cảm thấy mặt mình như bị người ta vả mạnh một phát, vô cùng nóng rát, vừa thẹn vừa tức vừa hận.
Chung quy Thiên Hi đế cũng đã lớn tuổi, có lòng nhưng không đủ sức, mà nay nàng đã là quý phi cao quý nhất trong cung, đương nhiên cũng phải tính toán nhiều hơn cho tương lai của mình, cho nên nàng đã dùng vô vàn cách để giữ Thiên Hi đế ở bên mình.
Và dĩ nhiên, chỉ có dùng vài loại đan dược tận hứng mới có thể duy trì hứng thú chuyện giường chiếu.
Nàng không phải người luyện đan tu đạo, đương nhiên không thể luyện ra loại đan dược như thế, tất cả đều nhờ Lỗ vương ở ngoài cung tìm cho nàng. Về việc dùng nó có gây hại cho sức khỏe hay không, nàng thật sự không rõ, cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng.
Bởi vì chính nàng cũng không biết được, cho dù biết đan dược có hại, thì nàng thật sự sẽ không đưa cho Thiên Hi hoàng đế sao?
Nàng nghĩ, có lẽ nàng vẫn sẽ cho ông ta ăn cũ!
Không lâu sau, phi tần hậu cung và các hoàng tử hay tin thì hớt hải chạy tới, trong căn phòng rộng lớn lập tức vang lên tiếng kêu khóc, Tử Yên bị người ta đẩy ra ngoài điện, nhưng nàng cũng không để tâm, hững hờ nghe tiếng khóc trong phòng, qua hồi lâu, nàng không nói không rằng quay người rời đi.
Trong phút thẫn thờ, nàng bước vào một nhà lao rộng lớn nào đó trong cung, thị vệ canh cửa nhận ra nàng, vội vàng tiến lên làm lễ, nàng coi như không thấy mà lướt qua hắn, giẫm lên thềm đá u ám, nhanh chóng nhìn thấy Tống Siêu đang bị giam trong nhà lao.
"Ngươi tới đây làm gì? Tới đây xem ông đây chết chưa hả? Phì! Ông mày có chín cái mạng, sẽ không chết dễ như thế dâu!" Khắp người Tống Siêu dính đầy máu, ngồi dựa vào tường, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, thấy người tới là nàng thì lập tức nhổ nước bọt.
"Tống Siêu, ngươi đã hối hận chưa?" Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, lần nữa nhắc lại câu hỏi này.
"Phì! Dù ông mày có hối hận, cũng là hối hận vì năm đó đã cứu mày ra khỏi lầu Bách Nguyệt!"
"Vậy ư?" Tử Yên cười nhạt, nói tiếp: "Ngươi nên hối hận, hối hận vì đã không nói rõ quan hệ của chúng ta cho Tề vương từ sớm, để hắn đề phòng nhiều hơn, nếu không, lần này hắn sẽ không bị ngươi liên lụy, đường đường là hoàng tử mà lại trở thành phạm nhân!"
"Con đỉ kia! Là ngươi và Lỗ vương bày mưu hãm hại ông mày, hãm hại Tề vương! Tốt nhất là mày cầu cho ông mày chết ở trong này đi, nếu không, để ông mày ra ngoài, ắt sẽ không tha cho mày!" Chòng mắt Tống siêu như muốn nứt ra, căm phẫn rống lớn.
Tử Yên lạnh lùng quay người đi: "Vậy ngươi cứ chết ở đây đi! Dù ngươi có ra ngoài, nếu Tề vương không chết, ắt sẽ không tha cho ngươi!"
Còn nàng, cũng sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã làm tổn thương mình!
Di thể của thái tử nhanh chóng được vận chuyển vào kinh, Thiên Hi đế vốn vẫn còn suy yếu cầm lất con dấu thái tử mà thị vệ trình lên, ông ta loạng choạng, suýt nữa thì lịm đi.
"Phụ hoàng nhất định phải giữ gìn sức khỏe, hoành huynh ở dưới suối vàng mà biết phụ hoàng vì huynh ấy mà đau buồn như thế, e rằng sẽ không được an lòng." Lỗ vương đứng đầu các hoàng tử cất giọng khuyên nhủ.
Tử yên đang đỡ Thiên Hi đế liếc hắn một cái rồi vội vàng cúi dầu xuống, che giấu ánh mắt lạnh lẽo.
Thiên Hi đế chung quy vẫn yêu bản thân mình, nhanh chóng vực dậy từ nỗi đau mất con, mỗi ngày càng say mê tu đạo hơn, hầu như không bao giờ rời khỏi cung thái cực.
Trong triều, vì cái chết của thái tử cùng với sự không màng chính sư của Thiên Hi đế mà ngày càng hỗn loạn, ngày càng có nhiều người hô hào sắc lập tân thái tử, trong đó triều thần ủng hộ Lỗ vương càng ngày càng nhiều.
Hàn vương cũng không chịu kém cạnh, sau khi thái tử không còn, Tề vương thì vào ngục, các hoàng tử trưởng thành chỉ còn lại hắn và Lỗ vương phân tài cao thấp, giờ mà không tranh còn đợi lúc nào nữa?
So với bầu không khí nô nức ấy, phủ thái tử treo đầy vải trắng, nhìn trông cực kì thanh tịnh.
Lăng Ngọc cuối cùng cũng bớt chút thời gian tới phủ thái tử một chuyến, tuy trong phủ không còn nam chủ tử, nhưng thái tử phi vẫn có thể xử lí mọi việc trong ngoài đâu vào đấy, đám hạ nhân nghiêm túc làm công việc của mình, như thế không quan tâm đến giông tố ngoài kia.
Lăng Ngọc không khỏi bội phục, đúng là đích cô nương được dày công nuôi dưỡng trong danh gia vọng tộc có khác, quyết đoán khi đối mặt với hiểm nguy, xử lí công việc một cách quả quyết, vượt xa khả năng của nữ tử nhà bình thường.
"Không ngờ ngươi lại có lòng như vậy, mọi việc trong phủ hết thảy đều bình an, chỉ là trước đó ta có nghe nói Lưu Phương đường bị quan phủ niêm phong, không biết tình hình bây giờ thế nào?" Thái tử phi khó khăn lắm mới dành được chút thời gian nói chuyện với nàng, Thải Vân vội vàng tiến lên giúp nàng day huyệt thái dương, Minh Nguyệt thì đấm bóp hai chân cho nàng.
Lăng Ngọc cười khổ: "Giờ vẫn đang bị niêm phong ạ, cũng không có điều lệ cụ thể là niêm phong tới khi nào."
Thật ra nàng cũng biết, sau cái chết của thái tử, dẫu Lưu Phương đường có khai trương lại lần nữa thì việc buôn bán cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, chắn chắn sẽ không còn buôn bán thuận lợi như trước nữa.
Thái tử phi than nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Lăng Ngọc cũng không tiện quấy rầy, nhanh chóng đứng dậy xin lui.
"Trình an nhân!" Sau khi rời khỏi chính viện của thái tử phi, lúc giẫm trên con đường nhỏ rải đá xanh, nàng bỗng trông thấy Kim Xảo Dung bước ra từ rừng trúc và gọi nàng.
"Dung cô nương." Nàng quy cũ làm lễ.
Kim Xảo Dung cũng đáp lễ nàng, sau đó đánh mắt ra hiệu cho thị nữ bên cạnh lui xa một khoảng.
"Ngươi lại muốn nói gì với ta?" Lăng Ngọc chán nản nói.
Nàng ta là người lúc đầu muốn hai bên coi nhau như người xa lạ, giờ thì nàng ta lại là người hết lần này tới lần khác chủ động tới tìm nàng.
Kim Xảo Dung ngó lơ vẻ mặt chán nản của nàng, nhỏ giọng hỏi: "Phía Trình đại ca có truyền về tin tức gì không?"
"Chàng đi diệt phỉ, chứ có phải đi ra ngoài du lịch đâu, truyền tin về làm gì?"
Kim Xảo Dung nhăn mày: "Thái tử không còn, Lỗ vương nhất định sẽ lên ngôi, đến lúc ấy, sợ rằng những người đi theo thái tử sẽ không có kết cục tốt. May mà phía sau Trình đại ca còn có một Trấn Ninh hầu trong tay nắm binh quyền, Lỗ vương chắn chắn sẽ kiêng dè huynh ấy nên không dám làm xằng làm bậy, tỷ có thể nghĩ cách khuyên Trình đại ca, bảo huynh ấy thuyết phục Trấn Ninh hầu ủng hộ Hàn vương không?"
"Dẫu gì với chúng ta mà nói, Hàn vương kế vị vẫn có lợi hơn Lỗ vương."
Lăng Ngọc nhìn nàng như gặp quỷ: "Ngươi đang giúp mình tìm đường lui sao?"
"Muội làm thế chỉ vì bản thân mình sao? Muội làm thế là vì toàn bộ người trong cái phủ này, cũng là vì chúng ta!" Kim Xảo Dung trừng mắt nhìn nàng.
Lăng Ngọc lắc đầu: "Chớ nói ta không có cách liên lạc với chàng, dù có thể đi chăng nữa thì ta cũng sẽ không khuyên chàng như thế."
Thiên Hi đế có tám hoàng tử còn sống đến ngày hôm nay, ngoài thái tử chết ngoài ý muốn, Tề vương đang bị nhốt trong thiên lao, Lỗ vương đang chiếm ưu thế cùng với Hàn vương đang muốn danh giành ngôi vị với Lỗ vương ra, vẫn có các hoàng tử nhỏ tuổi khác, cũng không phải chỉ được chọn một trong hai, cần gì phải đầu quân cho một kẻ lòng dạ đen tối như Hàn vương?
"Được rồi, ngươi không cần nói gì nữa, ta khuyên ngươi đừng có làm việc thừa thãi, đây không phải là việc mà ta và ngươi có thể quyết định được." Thấy nàng ta còn muốn nói gì đó, Lăng Ngọc lập tức ngắt lời nàng ta.
Kim Xảo Dung bất mãn trừng mắt với nàng, thấy nàng muốn rời đi thì vội vàng kéo lại.
"Tỷ đợi đã, ta còn có lời muốn hỏi tỷ."
Lăng Ngọc cáu kỉnh: "Dung cô nương, ngươi còn muốn hỏi gì thì hỏi đi!"
"Vị quý phi nương nương trong cung thật sự xuất thân từ thanh lâu, đã từng xuất giá ư?" Kim Xảo Dung khẽ hỏi.
"Sao ngươi biết việc này?" Lăng Ngọc không đáp mà hỏi ngược lại.
"Muội tự có cách của mình, tỷ chỉ cần trả lời muội, phải hoặc không phải." Kim Xảo Dung giục.
Dù sao đây cũng là sự thật, đoán chừng đã có rất nhiều người biết việc này, cho nên Lăng Ngọc cũng không cần phải giấu nàng ta, gật đầu nói: "Đúng là như vậy!"
Kim Xảo Dung kéo dài tiếng 'Ồ', nét mặt đăm chiêu.
Lăng Ngọc không muốn để ý tới nàng ta, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn không nhịn được mà thấp giọng khuyên: "Chuyện của ngươi........."
Nàng vốn muốn khuyên nàng ta tìm cơ hội thú nhận với thái tử chuyện nàng ta từng xuất giá, nhưng vừa nghĩ tới việc thái tử đã không còn, lời khuyên cũng không sao thốt ra được nữa.
Trên đường rời phủ thái tử về nhà, chợt nghe thấy con phố đối diện có tiếng huyên náo, nàng tò mò dừng bước, chăm chú lắng nghe, dường như nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.
"Ta là vương phi được triều đình thân phong, trước là nữ nhi của Tịnh An hầu, các ngươi dám chạm vào ta một cái, ta sẽ đập đầu chết trước cổng, để bàn dân thiên hạ nhìn thấy các ngươi bức tể hậu nhân của trung thầm, nội quyến của hoàng thất như thế nào!"
Tề vương phi? Giờ Lăng Ngọc mới nhớ ra, phủ Thái tử và phủ Tề vương chỉ cách nhau một con phố.
Nàng vội vàng đi về phía phát ra tiếng nói, quả nhiên trông thấy trước cổng phủ Tề vương, Tề vương phi ăn mặc mộc mạc, mày liễu dựng thẳng, vẻ mặt giận dữ, đang lớn tiếng trách mắng đám thị vệ đang chĩa kiếm ngăn cản nàng.
Vài thị vệ đã bị lời nói của nàng dọa sợ, sợ nàng sẽ chết ngay trước mắt bọn họ. Nhưng trong cung đã ban lệnh, buộc phải tử thủ phủ Tề vương, không cho phét bất cứ ai ra vào, vì thế bọn họ thật sự không dám thả nàng ra.
"Cút đi!!" Tề vương phi thấy bọn họ vẫn ngăn cản, tay không đẩy trường kiếm ra, đám thị vệ sợ đến nỗi cầm kiếm liên tục thối lui, chỉ sợ kiếm sẽ quệt qua cổ nàng.
"Vương phi nương nương, không phải thuộc hạ không muốn để ngài đi gặp Tề vương điện hạ, mà quả thực là....."
"Ta không ngờ thê tử muốn đi thăm phu quân đang chịu khổ, mà còn cần kẻ khác phải cho phép!" Tề vương phi quát lớn, cắt ngang lời của hắn ngay tức khắc.
Thị vệ dẫn đầu rơi vào tình thế tiến thoãi lưỡng nan.
Thả thì mệnh lệnh không cho phép; không thả thì nếu nàng ta đâm đầu chết ở đây, chỉ sợ bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Trong lúc bế tắc, một thị vệ cao gầy đi tới, ghé vào tai hắn nói thầm, thủ lĩnh thị vệ nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chuẩn bị kiệu liễn đưa Tề vương phi tới gặp Tề vương đi!"
Tề vương phi cười lạnh, ngồi lên kiệu không chút e sợ.
Lăng Ngọc ngơ ngác nhìn theo chiếc kiệu đi xa dần.
Quả là nữ tử can trường, chắc người trong phủ chẳng ai dám xông ra ngoài rồi khăng khăng đi gặp phu quân ở trong thiên lao như Tề vương phi đâu.
Vốn tưởng sau khi thái tử qua đời, chuyện tranh chấp trong hoàng thất sẽ không liên quan tới mình nữa, nhưng không ngờ vài ngày sau đó, quan phủ bỗng nhiên gỡ niêm phong của Lưu Phương đường, cho phép bọn nàng tiếp tục kinh doanh.
Thấy Lăng Đại Xuân không có vẻ gì là vui mừng, Lăng Ngọc biết ngay chuyện này không chỉ đơn giản là gỡ bỏ niêm phong để tiếp tục kinh doanh, nàng vội nói: "Chẳng lẽ trong quan phủ còn có yêu cầu gì khác sao?"
"Có, lợi nhuận sau này của chúng ta phải giao cho phủ Lỗ vương bảy phần!" Lăng Đại Xuân nén giận nói.
"Bảy phần?!" Lăng Ngọc không thể tưởng tượng nổi mà trợn to mắt: "Việc buôn bán của chúng ta có liên quan gì với phủ Lỗ vương hắn chứ, họ làm như vậy chẳng phải muốn biến Lưu Phương đường trở thành sản nghiệp của Lỗ vương sao?"
Không tốn chút sức, không bỏ một cắc nào mà muốn biến Lưu Phương đường trở thành sản nghiệp của Lỗ cương, thật sự là một ý tưởng hay của Lỗ vương, làm thế với cướp giật có khác gì nhau?
Lăng Đại Xuân cũng vô cùng tức giận: "Lỗ vương muốn tranh giành ngôi vị nên đang thiếu một số tiền lớn, trước đây Lưu Phương đường làm ăn phát đạt, e rằng hắn sớm đã thèm nhỏ dãi công việc của chúng ta, chẳng qua kiêng dè thái tử nên mới không dám hành động. Hiện giờ thái tử không còn, hắn chẳng còn gì phải băn khoăn nữa."
"Một kẻ có đức hạnh như thế, nếu sau này để hắn trở thành vua của một nước thì đúng là họa của dân chúng!"
"Được rồi, họa từ miệng mà ra, cây cao đón gió lớn, ta đã nói với các con từ lâu rồi, tiền của đủ tiêu là được, cần gì phải tốn nhiều tâm sức bán buôn làm gì. Nhân lúc vẫn còn thoát thân được thì đóng cửa Lưu Phương đường luôn đi, sau đó theo ta về quê, từ đây an phận lấy vợ sinh con đẻ cái." Nghe thấy những lời Lăng Đại Xuân nói trong cơn tức giận, Lăng tú tài nhỏ giọng trách.
Lăng Đại Xuân cố dằn lửa giận, gượng gạo nói: "Cha, lấy vợ sinh con thì có xung đột gì với việc con kinh doanh Lưu Phương đường chứ."
Lăng tú tài thầm nghĩ, con dâu tương lai của mình cũng là một phần của Lưu Phương đường, ấn đường không khỏi nhíu chặt, còn định nói tiếp thì lại bị Lăng Ngọc cướp lời: "Cha à, chuyện đã đến nước này e rằng không phải chúng ta muốn thoát là thoát được đâu. Lỗ vương đã sai người chuyển lời như thế, nếu chúng ta bỏ tiệm chạy trốn chẳng khác nào trở mặt với hắn, hắn ta sẽ tha cho chúng ta sao?"
Tuy chưa từng tiếp xúc với Lỗ vương, nhưng từ phong cách hành sự bình thường của hắn có thể thấy rõ, người này bụng dạ còn hẹp hòi hơn thái tử nhiều, làm sao hắn cho phép bọn họ từ chối chứ!
Chỉ sợ ở trong lòng hắn, hắn đã để lại ba phần lợi nhuận cho bọn nàng đã là ban ơn lắm rồi! Nếu bọn họ còn không đồng ý, vậy chính là không biết điều!
Lăng tú tài ngẫm nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có chút đạo lí, ấn đường cau chặt hơn.
"Giờ chẳng lẽ tiến cũng không được, lùi cũng không xong sao?"
"Làm gì có chuyện tiến hay lùi, Lỗ vương chỉ cho chúng ta một con đường duy nhất là đồng ý thôi!" Lăng Ngọc chán nản nói.
Bọn nàng vốn không có sự lựa chọn nào hết!
"Đồng ý với Lỗ vương thì từ nay về sau, Lưu Phương đường không còn họ Lăng, cũng không còn họ Triệu nữa, chỉ sợ chuyện kinh doanh sau này cũng không phải do chúng ta quyết định. Bọn cường đạo này đúng là đáng hận!" Lăng Đại Xuân không nhịn nổi mà nói toạc ra.
Tâm huyết nhiều năm bỗng như nước chảy mây bay, bảo hắn làm sao không tức, không hận cho được!
Tối hôm đó, cả nhà ai cũng không có tâm trạng dùng bữa, bé Đá cầm thìa chọc cơm trong bát gỗ, đôi mắt to tròn láo liêng bốn phía, thấy không ai để ý tới mình thì lén xúc hết chỗ củ cải đã được cắt thành từng miếng nhỏ sang cạnh bát của Lăng Đại Xuân, vờ như như là cữu cữu vứt ra.
"Chuyện đã đến nước này có nghĩ nữa cũng vô ích, biết đâu sau cơn mưa trời lại sáng thì sao!" Lăng Ngọc mở lời.
Mọi người không hẹn mà cùng than nhẹ một tiếng, lần lượt nhấc đũa.
"Bé Đá, không được kén ăn, ô, củ cải của con đâu?" Lăng Ngọc gắp thức ăn cho con trai theo thói quen, thấy thằng nhóc chỉ chọn thịt mà ăn, các loại rau củ đều không động đến thì nghiêm mặt nói.
Lăng Ngọc không thấy củ cải trong bát thằng bé đâu, đang tự hỏi sao lần này bé lại nghe lời như vậy, lơ đãng liếc đến cạnh bát của Lăng Đại Xuân thì lập tức vỡ lẽ.
"Thằng nhóc láo lếu này!" Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêm mặt gắp lại mấy miếng kia vào bát của thằng bé.
Bé Đá thấy vẫn không thoát được, lập tức tủi thân mếu máo, song vẫn ngoan ngoãn ăn sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT