Tô Chi cúi người xuống để Trịnh Đình tựa vào vai mình, đỡ anh đi vào thang máy.

Cánh tay Trịnh Đình ôm lấy lưng cô, hơn phân nửa cơ thể tựa vào người cô. Anh không dùng sức mà chỉ ôm hờ lấy người, không nỡ thật sự đè lên người cô.

Tô Chi không cảm nhận được sức nặng của anh, rũ mắt nhìn dáng vẻ "tập tễnh" của anh, lo lắng hỏi: "Anh đi như vậy có đau hay không, anh cứ dựa vào người tôi đi.”

Trịnh Đình nhỏ giọng nói: "Không sao đâu.”

Trên người anh bị nước mưa thấm ướt đẫm, khuôn mặt đầy nước, Tô Chi ấn nút tầng thang máy, lấy tay rút một tờ giấy từ trong túi ra, nghiêng người lau mặt cho anh.

Tay cô cầm khăn giấy, lau từng chút một từ trán anh xuống, khi ngón tay lướt qua môi anh, Trịnh Đình đột nhiên đưa tay lên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Mí mắt anh rũ xuống, một giọt nước đúng lúc trượt xuống từ trên trán anh, đọng lại trên lông mi dài của anh. Cả người ướt sũng khiến cho khuôn mặt với những đường nét lạnh lùng cứng rắn của anh thêm vẻ nhu hòa.

Tô Chi nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, liếc thấy ngón tay mình còn đặt trên môi anh thì rụt ngón tay lại, tay nắm thành quyền, giật cổ tay khỏi tay anh.

Trịnh Đình nhìn mặt cô một cách chăm chú, bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô không buông, đáy mắt hiện lên ý cười.

"Em đang làm gì vậy?"

Tô Chi: "Lau mặt cho anh.”

Khóe môi Trịnh Đình nhếch lên, nụ cười sâu trong đôi mắt càng thêm nhộn nhạo.

Tô Chi vốn chỉ tiện tay lau nước trên mặt cho anh, không nghĩ nhiều đến thế, bây giờ lại thấy anh cười như vậy thì cô đột nhiên sực tỉnh. Người đàn ông này vừa mới đùa giỡn lưu manh với mình, cô hẳn là nên tát anh mấy cái thật mạnh cho sưng miệng mới đúng.

Cô thân mật lau mặt cho anh như vậy, không biết trong lòng người đàn ông này lại nghĩ như thế nào đây.

"Cười cái gì mà cười."

Tô Chi trừng mắt lườm anh.

"Khụ." Trịnh Đình yếu ớt ho một tiếng.

Tô Chi lập tức khẩn trương: “Anh sao vậy? Chiếc xe máy kia đâm trúng chỗ nào?”

Trịnh Đình khoát tay áo nói: "Không sao.”

“Ting” một tiếng, thang máy đến rồi.

Tô Chi đỡ anh ra khỏi thang máy. Cô mua căn nhà này sau khi tốt nghiệp, một thang máy dùng chung hai hộ, kiều nhà có hai phòng ngủ, cô đã vào ở vài năm mà bên đối diện cũng không có ai dọn vào, hiện tại tầng này chỉ có một mình cô.

Đi đến cửa nhà, cô nhập dấu vân tay mở khóa rồi đẩy cửa vào.

Trịnh Đình cứ vậy mà vào nhà của Tô Chi, cũng là lần đầu tiên anh được phép vào nhà cô.

Phòng khách không lớn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, cách trang trí rất ấm áp, vừa nhìn đã biết là nhà của một cô gái.

Tô Chi liếc mắt nhìn tủ giày ở cửa chính, bố mẹ cô thỉnh thoảng sẽ tới thăm cho nên trong nhà cũng có dép dành cho nam, thấy chân anh hẳn là lớn hơn chân bố cô một chút, nhưng chắc cũng vẫn vừa thôi.

Nhưng vấn đề là bây giờ anh đang bị thương, cô cũng chỉ đành bỏ mặc việc giữ sạch sẽ cho căn nhà của mình.

Tô Chi trực tiếp đỡ anh đi về phía sofa, Trịnh Đình nói: "Để tôi cởi giày ra.”

"Không cần." Tô Chi ném gối ôm ở giữa sofa sang một bên: “Anh ngồi xuống đây đi.”

Trịnh Đình nhìn ghế sofa sạch sẽ của cô, nói: "Trên người tôi toàn là nước, không ngồi đâu, tôi đứng là được, không sao đâu. Quần áo của em ướt hết rồi, mau đi thay quần áo đi, mặc quần áo ướt dễ bị cảm lạnh.”

Trong giọng nói Tô Chi xen lẫn lo lắng: “Tôi có bọc ghế ghế sofa rồi, giặt rửa rất thuận tiện, anh ngồi đi, để tôi xem vết thương trên người anh trước.”

Lúc này Trịnh Đình mới chậm rãi ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: "Em muốn xem vết thương của tôi?”

"Đúng vậy."

Tô Chi nói muốn kiểm tra vết thương của anh nên thực sự ngồi xuống bên cạnh anh. Nhưng đến lúc cô nhìn thẳng vào anh thì mới sực tỉnh, nếu muốn xem vết thương trên người anh thì cần anh cởi quần áo.

Ánh mắt cô đảo quanh, nhất thời không biết phải làm sao bây giờ.

Trịnh Đình nhìn thẳng vào mặt cô, giọng điệu thúc giục mang theo vẻ trêu chọc: "Không phải muốn xem vết thương của tôi sao? Sao em lại ngồi yên?”

Tô Chi cắn cắn môi, hỏi: “Anh thấy khó chịu ở đâu?”

Trịnh Đình giơ tay ấn ngực.

"Ngực à? Để tôi xem nào.”

Cô đưa tay định cởi nút áo sơ mi trước ngực Trịnh Đình, Trịnh Đình đè tay cô lại, nhíu mày, giọng nói mập mờ không rõ: "Em quan tâm tôi đến vậy à?”

Tô Chi cạn lời nói: "Ai thèm quan tâm đến anh, tôi chỉ lo lỡ anh có xảy ra chuyện gì thì tôi lại phải chịu trách nhiệm.”

Trịnh Đình cười khẽ, nói: "Đừng căng thẳng, xe điện thôi mà, chỉ là ngã một cái, nghỉ ngơi một chút là được rồi, không có gì đáng ngại.”

"Xe điện?" Tô Chi sửng sốt một chút, rút tay khỏi tay Trịnh Đình.

Lúc ở dưới lầu, cô vừa mới xoay người đã thấy anh trai shipper lái xe chạy mất, tốc độ rất nhanh, cô còn tưởng là xe máy.

Nếu là xe điện thì quả thật có lẽ là không quá nghiêm trọng, vậy lúc nãy anh cứ ra vẻ không đứng dậy nổi làm gì.

Tô Chi híp mắt, hoài nghi người này có phải cố ý tỏ vẻ đáng thương hay không.

Cô đang nghĩ như vậy thì thấy Trịnh Đình giơ tay cởi nút trên người.

Tô Chi mở to hai mắt, dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với anh, giọng nói cao vút: “Anh làm gì vậy?”

Trịnh Đình dừng động tác trên tay lại, hờ hững nói: "Quần áo dính vào người nên không thoải mái lắm.”

“Vậy anh cũng đâu thể cởi được, ở chỗ tôi không có quần áo của anh, anh cởi…”

Tô Chi mới nói một nửa thì nhớ tới những gì anh vừa nói, “mặc quần áo ướt dễ bị cảm lạnh”. Tuy tố chất cơ thể của đàn ông rất khoẻ mạnh nhưng cứ mặc quần áo ướt như vậy quả thật không ổn lắm, hơn nữa anh còn ngã xuống đất, quần áo trên người bẩn hết cả rồi.

"Anh chờ một chút, khoan hẵng cởi." Tô Chi từ trên ghế sa lon đứng lên, chạy đến phòng ngủ, cầm một cái chăn nhỏ đi ra đưa cho anh: “Choàng cái này lên người đi, để tôi đi thay quần áo trước, đợi lát nữa tôi đi xuống lấy giúp anh quần áo sau.”

Anh có quần áo trong cốp xe.

Chăn nhỏ bình thường được Tô Chi sử dụng lúc nằm trên sofa, Trịnh Đình đón lấy, mơ hồ ngửi thấy mùi hương thuộc về Tô Chi, nhếch khóe môi dưới.

"Cười, cười, cười, ướt sũng như chuột lột còn cười."

Tô Chi mắng anh một câu, nhìn dáng vẻ của anh không giống như có chuyện gì lớn thì mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Đi tới trước cửa phòng ngủ, Tô Chi lo lắng quay mặt dặn dò: “Tôi đi thay quần áo, anh ngồi đó đừng nhúc nhích, không được nhìn trộm.”

Ánh mắt Trịnh Đình quét qua phòng khách của cô một vòng: "Chỗ này của em có cửa sổ để nhìn trộm được sao?”

“...”

"Anh đừng có mà mơ!"

Tô Chi “rầm” một tiếng đóng cửa lại, khóa trái.

Cô sống một mình đã quen, trong nhà bây giờ lại đột nhiên có thêm một người đàn ông, mặc dù cô đã khóa trái cửa phòng nhưng vẫn cảm thấy không an toàn, cứ sợ khóa trái cũng không có tác dụng, ở bên ngoài vẫn có thể mở ra được.

Cô lấy quần áo ra khỏi tủ quần áo rồi gọi ra bên ngoài: "Trịnh Đình.”

"Chuyện gì?"

Nghe âm thanh thì có lẽ người vẫn ở trên ghế sofa.

"Không có gì, anh cứ ngồi đó đi, đừng đi lung tung."

"Ừ."

Tô Chi nhanh chóng cởi quần áo ướt trên người ra, thay quần áo sạch sẽ.

Trong phòng khách, Trịnh Đình khom người xắn ống quần ướt đẫm lên, cẳng chân trái có vài vết trầy xước rõ ràng, rách da, trong đó có một vết trầy xước dài ngắn tầm một ngón tay, không biết va vào chỗ nào trong xe điện mà miệng vết thương hơi sâu, đang chảy máu.

Chút vết thương nhỏ này đối với anh mà nói thì không là gì, anh cũng không cảm thấy đau, vốn còn lo lắng cô sẽ phát hiện ra mình giả vờ, không ngờ chân trái mình lại giỏi đến thế, còn biết chảy máu.

Tô Chi thay quần áo xong, sửa sang lại đầu tóc rồi mở cửa phòng ngủ ra. Thấy Trịnh Đình đang lau máu trên đùi, cô chạy tới: "Chân anh chảy máu rồi.”

Tô Chi luống cuống tay chân không biết phải làm sao: “Trong nhà tôi không có hộp thuốc, anh có muốn đến bệnh viện không?”

"Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi."

"Nếu lỡ bị thương đến xương khớp thì sao." Lúc nãy anh còn bò mãi không dậy nổi.

Chỉ nhìn chút vết thương bên ngoài này thì Tô Chi cũng không thấy quá nghiêm trọng. Chỉ là hình ảnh anh té ngã trên mặt đất cùng và anh trai shipper nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường khiến cô có cảm giác người trước mắt mình có khả năng đã bị thương nặng đến phần bên trong cơ thể.

Trịnh Đình nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, kìm nén không cong khóe môi lên, nói: "Không phải em lấy quần áo giúp tôi sao? Lát nữa tôi tắm rửa, thay quần áo, xử lý vết thương đơn giản là được rồi, em có băng cá nhân không?”

Tô Chi gật đầu: “Có băng cá nhân.”

Giọng nói Trịnh Đình trầm thấp, rất có sức thuyết phục: “Có băng cá nhân là được rồi.”

"Để tôi đi lấy."

Tô Chi quay đầu định vào phòng ngủ lấy băng cá nhân cho anh thì Trịnh Đình lại giơ tay giữ chặt cánh tay cô: "Đi lấy quần áo trước, trên người tôi đều là nước, tắm rửa xong rồi dán băng cá nhân sau.”

Trong tình huống thế này, Tô Chi cũng không nhớ ra hai người đang trai đơn gái chiếc, để một người đàn ông ở nhà mình tắm rửa là một chuyện không an toàn đến mức nào, anh nói cái gì thì cô làm cái gì.

Sợ anh ở ngoài lâu rồi bị cảm lạnh, cô còn săn sóc nói: "Nếu không thì anh cứ đi vào tắm trước đi, đợi tôi lấy quần áo lên rồi đưa cho anh sau.

Trịnh Đình đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị này.

Trong phòng tắm, Tô Chi hướng dẫn cho Trịnh Đình vị trí đặt đồ dùng tắm: “Dầu gội, dầu xả, sữa tắm đều ở trên kệ này, cái khăn mới màu hồng tôi để ở đây cho anh, anh đừng dùng nhầm, cái treo bên kia là của tôi, bên trái là nước lạnh, bên phải là nước ấm.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tô Chi mở vòi nước thử nhiệt độ nước: “Được rồi, anh tắm rửa đi, tôi đi xuống đây.”

"Ừm."

Tô Chi đi tới trước cửa phòng tắm, nhớ tới cái gì bèn xoay người nói với Trịnh Đình: "Lát nữa anh tắm xong thì đừng tùy tiện mở cửa phòng tắm, tôi để quần áo của anh trước cửa, khi nào tôi nói anh có thể mở cửa lấy thì anh mới được mở cửa lấy.”

Cô sợ đến lúc đó anh tùy tiện mở cửa, cô ở trong phòng ngủ không cẩn thận nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh.

Tô Chi cảm thấy mình chưa bao giờ có ngày nào kiên nhẫn được như ngày hôm nay.

Anh trai shipper kia lái xe trong tiểu khu kia cũng không chú ý một chút, đụng phải người ta còn không xin lỗi, thế mà còn chạy trốn, không biết quản lý có thể xem video giám sát tra xem người đó là ai hay không.

Tô Chi xuống lầu tùy tiện lấy quần áo ở trong cốp xe Trịnh Đình về, Trịnh Đình còn đang tắm rửa. Nghe tiếng nước chảy xiết trong phòng tắm, Tô Chi mang ghế đến trước cửa, đặt quần áo của Trịnh Đình lên ghế, gọi vào vào bên trong: “Trịnh Đình, tôi để quần áo của anh ở trên ghế rồi nhé.”

"Ừm."

Nghe thấy giọng nói của Trịnh Đình, Tô Chi xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, dựa vào ghế sofa nhìn đồng hồ.

Hơn năm giờ, có thể đặt đồ ăn rồi.

Tô Chi mở ứng dụng đặt đồ ăn trên điện thoại di động, lướt vài phút cũng không thấy món mình muốn ăn. Đột nhiên cô nghĩ đến lúc Trịnh Đình đưa mình về hình như đã nói, đợi lát nữa sẽ bảo người ta đóng gói mấy món ăn đưa tới đây, không biết anh đã đặt chưa.

Bên ngoài đúng lúc truyền đến giọng nói của Trịnh Đình: “Chi Chi.”

Tô Chi ngẩng đầu lên từ điện thoại di động, hỏi: "Anh tắm xong rồi à?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

"Ừm."

"Đã mặc quần áo vào chưa?"

"Mặc vào rồi."

Tô Chi từ trên ghế sofa đứng lên, cầm miếng băng cá nhân mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

"Cho anh này." Tô Chi đưa miếng băng cá nhân cho Trịnh Đình.

Trịnh Đình ngồi xuống sofa, xắn ống quần lên đầu gối, khom người dán vết thương.

Tô Chi đứng ở một bên nhìn anh, thấy anh dán hai miếng băng cá nhân đều nhăn nhúm không thành hình.

Tô Chi nhíu mày: “Rốt cuộc anh có biết dán hay không vậy.”

Trịnh Đình ngước mắt nhìn cô, khiêm tốn học hỏi: "Không phải dán như vậy sao?”

"Anh dán có phẳng đâu, thôi bỏ đi, để tôi dán cho.”

Tô Chi ngồi xổm trước mặt anh, cầm một miếng băng cá nhân ở bên cạnh lên, xé ra, dán lên vết thương của anh.

Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, kèm theo tiếng gió gào thét.

Trong phòng im ắng vô cùng, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu lên người hai người, vô cùng ấm cúng.

Trịnh Đình ngồi trên ghế sofa, rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên gương mặt tinh xảo của cô, trong đầu lại nhảy ra hình ảnh hai người hôn nhau. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tô Chi nhanh chóng dán đầy băng cá nhân lên vết thương của Trịnh Đình.

"Được rồi."

Tô Chi ngước mắt lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt dịu dàng thắm thiết của Trịnh Đình đang nhìn cô.

Lông mi của anh rủ xuống, không nhúc nhích, giống như thợ săn khóa chặt con mồi.

Tô Chi mím môi, từ trước mặt anh đứng lên, xoay người đi vào phòng bếp, rót một ly nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Ánh mắt của người đàn ông trong phòng khách như hình với bóng, xuyên qua cửa kính, đáp xuống trên người cô.

Tô Chi bị anh nhìn đến có chút hoảng hốt, nghiêng người tránh né tầm mắt của anh.

Tâm tư của người đàn ông này với cô bây giờ đã sáng như gương, còn chẳng thèm che giấu.

Nếu không phải thấy anh bị thương thì cô đã đá thẳng cẳng anh ra khỏi cửa từ lâu rồi.

Giở trò lưu manh đến tận nhà cô cơ đấy.

Uống hết một ly nước, cô quay đầu lại, Trịnh Đình vẫn đang nhìn cô.

"Trịnh Đình, anh có thể đừng nhìn tôi mãi không?"

Trịnh Đình: "Không thể.”

Tô Chi trừng mắt nhìn anh.

Trịnh Đình cười khẽ nói: "Đẹp.”

Ý là đang khen cô đẹp.

Đây đúng là một lý do không thể phản bác.

Con gái được khen đẹp thì không ai không vui. Tô Chi không nhịn được cười, giơ tay sờ sờ mặt mình: “Chứ gì, khuôn mặt này của tôi chính là kiệt tác của ông trời, đương nhiên là đẹp rồi. Anh muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao anh cũng chỉ có thể nhìn một chút thôi, tiên nữ như tôi tuyệt đối không có khả năng để cho đám đàn ông các anh được lợi đâu.”

Trịnh Đình đã nghe Tô Chi nói mấy lời như “tiên nữ tuyệt đối không có khả năng để cho đám đàn ông được lợi” nhiều lần rồi, đã miễn dịch từ lâu rồi.

Cô nói là việc của cô, anh theo đuổi là việc của anh.

Bình thường Trịnh Lâm không làm việc gì ra hồn nhưng lại nói một câu không hề sai: Phụ nữ rõ là mạnh miệng mềm lòng, nhất là Tô Chi, miệng lưỡi sắc bén ghét bỏ anh, nhưng lúc nãy anh hôn cô, cô cũng chẳng phản ứng gì, mà lúc nhìn thấy anh bị thương lại còn lo lắng như vậy.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời Trịnh Lâm nói, thật ra trong lòng cô thích anh, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận, là do thẹn thùng.

"Chi Chi, lại đây."

Tâm trạng Tô Chi đang tốt, nghe thấy anh gọi cô, không chút suy nghĩ mà nhấc chân đi về phía anh.

"Có chuyện gì vậy?"

Trịnh Đình rất ít khi nhìn thấy Tô Chi ngoan ngoãn như vậy, bảo cô tới là cô tới luôn.

Suy nghĩ trong lòng Trịnh Đình sâu thêm một chút, anh thấp giọng hỏi: "Nụ hôn đầu?”

Ba chữ không đầu không đuôi, nhưng Tô Chi lại nghe hiểu ngay.

Vẻ mặt cô cứng đờ, vừa xấu hổ vừa tức giận, giơ tay đánh anh: "Trịnh Đình, tên lưu manh này, anh còn có mặt mũi nhắc à."

Trịnh Đình cười khẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo vào trong ngực, cả người Tô Chi ngã vào lồng ngực anh.

Một tay Tô Chi chống lên ngực anh muốn đứng lên, một tay khác của Trịnh Đình lại ôm eo cô, giam cầm cô trong vòng tay mình.

"Đừng nghịch.”

Anh dùng giọng điệu dung túng, giống như cô đang gây sự một cách vô lý.

Tô Chi tức giận mắng to anh không biết xấu hổ.

Trịnh Đình thấp giọng, tiến đến bên tai cô nói cái gì cô cũng không chú ý, tránh không thoát khỏi vòng tay anh thì cô mắng, nhưng mắng tới mắng lui cũng chỉ có vài câu kia, lưu manh, không biết xấu hổ.

Cuối cùng cô mắng đến mệt mỏi, thở hồng hộc nằm sấp trong ngực Trịnh Đình, đột nhiên nhớ tới lời anh vừa nói.

"Anh nói cái gì? Anh cũng là nụ hôn đầu tiên à?”

Trong mắt Trịnh Đình hàm chứa ý cười, thấp giọng nói: "Nụ hôn đầu tiên của tôi là dành cho em, vui không?”

Tô Chi trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ: “Anh đã đến tuổi này rồi mà vẫn còn nụ hôn đầu sao?”

“…" Trịnh Đình hít sâu một hơi, đưa tay nắm cằm cô, trầm giọng nói: "Tôi phải nói chuyện với em một chút mới được."

Tô Chi không phát hiện ra nguy hiểm, vẻ mặt đắc ý sau khi được dịp trổ tài võ mồm cực nhanh: “Nói chuyện gì?”

"Nói chuyện làm thế nào để miệng em mềm hơn một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play