Lúc Đường Khê thức dậy đã hơn 9 giờ, điện thoại nhận được hai tin nhắn của Tần Kiêu. Đường Khê không để ý thời gian gửi đến, cứ tưởng là anh trả lời tin nhắn của cô tối qua.

Ấn vào xem mới biết không phải, thời gian tin nhắn gửi là 5 giờ sáng.

Tổng tài tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu: 【 Hình ảnh.jpg】

Tổng tài tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu: 【 Hành lý thừa cân. 】

Đường Khê nhấn vào bức ảnh được gửi qua, trong ảnh là chiếc vali màu hồng mà cô đã chuẩn bị giúp Tần Kiêu đang ở khu vực làm thủ tục.

Nhìn ảnh này chắc là đang xử lý ký gửi.

Nhưng anh gửi ảnh này cho mình là có ý gì?

Đường Khê nhìn vào dòng tin tiếp theo: Hành lý thừa cân.

Chẳng lẽ anh thấy thủ tục ký gửi quá phiền phức nên gửi tin nhắn trách cô?

Ảnh chụp và tin nhắn chắc hẳn là có ý này.

Người này cũng thật khó tính.

Nếu sợ thừa cân thì đừng kêu cô giúp, tự làm là được rồi.

Đường Khê chửi thầm trong lòng, ngón tay gõ chữ trên màn hình: 【 Cái vali này vốn khá lớn, đi máy bay chỉ có thể ký gửi thôi, nhưng nó đựng được rất nhiều đồ. Em sợ anh ra nước ngoài công tác không có đồ để dùng nên xếp hết vào cho anh. 】

Tần Kiêu đang trên máy bay nên không thể trả lời tin nhắn của cô.

Đường Khê nhắn tin xong mới nhớ ra anh đi lúc 4 giờ hơn. Lúc đó hình như Tần Kiêu có nói gì đó với cô nhưng cô quá buồn ngủ nên không nhớ rõ đã nói gì, chỉ nhớ mang máng Tần Kiêu lúc đó có vẻ dịu dàng.

Cố gắng nhớ lại một chút, hình như lúc đó anh còn cầm điện thoại của mình bấm bấm gì đó.

Đường Khê cúi đầu kiểm tra lại danh sách tin nhắn, phát hiện mình không nhắn tin cho người khác, cũng không trả lời tin nhắn nào. Không biết anh lấy điện thoại của cô làm gì nữa? Hay cô nhớ nhầm?

Đường Khê dựa vào đầu giường, ngón tay đặt trên giao diện nhắn tin với Tần Kiêu. Lúc hồi thần lại mới phát hiện trong lúc vô thức đã gửi ảnh chụp ăn lẩu với Tô Chi cho Tần Kiêu, hơn nữa đã qua hai phút, không thể thu hồi.

Cũng không biết Tần Kiêu nhìn thấy bức ảnh mà cô tự sướng sẽ nghĩ gì. Đường Khê muốn giải thích, soạn một đoạn tin nhắn, giữa chừng suy nghĩ một lúc, lại xóa đi.

Mặc dù cô vô tình gửi qua nhưng Tần Kiêu vẫn chưa nhắn lại mà cô đã vội giải thích thì lại có vẻ như cô cố ý gửi ảnh cho anh vậy.

Phụ nữ cố ý gửi ảnh tự sướng cho đàn ông, ít nhiều cũng ý quyến rũ, tán tỉnh.

Những cặp vợ chồng bình thường chụp và gửi ảnh cho nhau là chuyện hết sức bình thường. Đàn ông đều thích ngắm ảnh đẹp của vợ mình. Đường Khê cũng vô cùng tự tin về dung mạo của mình, nhưng Tần Kiêu không phải người đàn ông bình thường. Đường Khê sợ anh sẽ ghét bỏ nói cô từ nay về sau đừng tùy tiện gửi ảnh cho anh nữa. Nếu vậy cô sẽ rất khó xử.

Nếu không giải thích, có lẽ Tần Kiêu chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi. Nhưng nếu giải thích không cẩn thận sẽ chọc anh mất hết kiên nhẫn, có khi còn lạnh lùng châm chọc ảnh của cô, đến lúc đó cô sợ mình sẽ không nhịn được mà nổi giận với anh.

Vậy thì không giải thích.

Xem thử anh phản ứng thế nào.

Để điện thoại xuống, Đường Khê vào phòng tắm rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng.

Cơm nước xong xuôi, Đường Khê nhàn nhã lấy máy ảnh ra vườn chụp ảnh.

Trong vườn trồng rất nhiều loại hoa. Khi cô chuyển đến đây đã bố trí lại một chút, cho người đặt một cái xích đu ngoài vườn. Nếu trời mát mẻ, cô sẽ ra đây ngồi một lúc.

Máy bay của Tần Kiêu hạ cánh lúc 10 giờ hơn. Vừa xuống máy bay, anh lập tức lấy điện thoại ra xem, phát hiện Đường Khê gửi ảnh cho mình.

Trong ảnh, cô một tay chống cằm, mi mắt cong cong, mỉm cười ngọt ngào để lộ hàm răng trắng tinh, trông rất đáng yêu.

Khóe môi Tần Kiêu hơi cong lên, bấm lưu ảnh lại, tiện tay gõ hai chữ “Rất đẹp”, đang định ấn gửi thì ngừng lại, gọi Lý Anh.

Lý Anh lập tức đáp: “Vâng, Tần tổng.”

Tần Kiêu hỏi, “Phụ nữ gửi ảnh cho mình là có ý gì?”

Lý Anh trả lời: “Tần tổng, cái này ngài hỏi sai người rồi. Tôi chưa từng yêu ai, làm sao biết phụ nữ gửi ảnh là có ý gì chứ. Phu nhân gửi ảnh cho ngài à?”

Tần Kiêu nhìn chằm chằm anh ta, “Phụ nữ gửi ảnh cho cậu là muốn được cậu khen cô ấy xinh đẹp.”

Lý Anh lập tức lĩnh ngộ, gật đầu: “Đúng vậy, phụ nữ gửi ảnh là muốn được khen ngợi.”

Tần Kiêu thu hồi tầm mắt, lập tức gửi hai chữ “Rất đẹp” qua.

Lúc Đường Khê đọc tin nhắn đã là một tiếng sau. Khi nhìn thấy tin nhắn, cô vô cùng sửng sốt, không thể tưởng tượng được, đọc đi đọc lại mấy lần để xác nhận.

Rất đẹp!

Tần Kiêu vậy mà lại khen cô đẹp!!!

Không phải anh ấy bị người khác trộm điện thoại hoặc trộm tài khoản chứ.

Đường Khê ngồi trên sô pha, sợ đối phương là lừa đảo, cẩn thận nhắn lại: 【 Sáng nay anh đi lúc nào em không nhớ rõ. 】

Tần Kiêu vẫn luôn để ý điện thoại, chỉ sau mấy giây đã nhắn lại.

【 4 giờ 45 phút. 】

Cô đặt báo thức lúc 4 giờ 30, hai người nói chuyện với nhau một lát cũng tới khoảng 4 giờ 45 phút.

Đường Khê yên lặng suy nghĩ một chút, sau khi chắc chắn đối phương là Tần Kiêu thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đường Khê: 【 Anh khen em đẹp sao? Đây là lần đầu tiên anh khen em đó! Thật hạnh phúc! 】

Đường Khê: 【 Em rất nhớ anh, anh vừa đi em đã bắt đầu nhớ anh rồi. 】

Tổng tài tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu: 【 Lý Anh nói phụ nữ gửi ảnh là muốn được khen xinh đẹp, có đúng không? 】

Trách không được hôm nay anh lại khác thường như vậy, còn khen cô xinh đẹp, thì ra là Lý Anh dạy anh, xem ra Lý Anh rất biết cách dỗ phụ nữ vui vẻ đấy chứ.

Đường Khê chỉ gửi một chữ: 【 Ồ 】

Hơn mười phút sau, Tần Kiêu mới nhắn lại: 【  Muốn anh khen em sao? 】

Đường Khê: “???”

Hỏi cô có muốn anh khen cô không là có ý gì?

Tôi nói muốn thì anh sẽ khen sao?

Với hiểu biết của cô về tính cách của Tần Kiêu thì là không.

Nói không chừng lúc cô trả lời là muốn, anh sẽ lập tức nói cô đừng suy nghĩ viển vông, vì điều sẽ không bao giờ xảy ra, sau này đừng gửi ảnh cho anh nữa, đừng có mà làm phiền anh.

Đường Khê càng nghĩ càng thấy có khả năng là vậy. Anh khen cô đẹp là để lúc sau châm chọc cô, tổn thương càng sâu hơn. Chuyện phát rồ như vậy, Tần Kiêu hoàn toàn có thể làm được.

Nhưng cô cũng không thể nói thẳng ra, bởi vì như vậy không hợp với “tính cách dịu dàng” của cô, vậy nên Đường Khê quyết định đá chuyện này qua cho Lý Anh.

【 Lý Anh nói phụ nữ gửi ảnh là muốn được khen xinh đẹp chứ không phải em nói mà. Em chỉ là không cẩn thận gửi ảnh qua cho anh, không phải cố ý gửi đâu. Nhưng nếu anh muốn khen em cũng được, em đương nhiên sẽ rất vui vẻ. 】

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây.

Tần Kiêu cũng không gửi tin nhắn khen cô.

Đường Khê cũng đoán được kết thúc này, may mà lúc nãy mình không sập bẫy của anh, nếu không bây giờ cô đã bị anh đả kích không thương tiếc rồi.

*

Tần Kiêu đi công tác ở Nam Thành, Đường Khê lấy lý do không làm phiền anh làm việc nên không gửi tin nhắn yêu thương nhớ nhung cho anh nữa, như thể người chồng này không tồn tại.

Thời gian cứ thế trôi qua, tỉnh dậy thì đi làm, hết giờ thì tan làm. Đôi khi cô sẽ ăn cơm với Tô Chi ở quán ăn gần studio rồi mới về nhà. Mỗi ngày đều như vậy, vô cùng thoải mái.

Đảo mắt đã đến thứ sáu, lúc đang ăn cơm trưa, Tô Chi hỏi Đường Khê cuối tuần có muốn ra ngoài dạo phố hay không. Đường Khê đột nhiên nhớ tới người chồng đã một tuần chưa gặp của mình.

Theo lịch trình của anh thì hôm qua anh đã về tới Nam Thành nhưng không về nhà chung của hai người. Đường Khê không biết anh đang ở đâu, không muốn biết và cũng không quan tâm.

Nhưng hôm nay cô lại muốn biết.

Cô cúi đầu xuống uống một ngụm nước trái cây, ngẩng đầu lên cười với Tô Chi, “Ngày mai tao phải…”

“Đã biết đã biết.” Lời còn chưa dứt đã bị Tô Chi cắt ngang, “Ngày mai lại muốn ở cùng chồng của mày đúng không?”

“Ngày mai tao phải về nhà chính với anh ấy, mọi người trong nhà đều ngóng trông anh ấy về.”

Tô Chi làm dấu OK, ánh mắt ái muội: “Không sao, tao hiểu mà. Chồng mày là  người bận rộn, hằng ngày làm việc bên ngoài, hiếm khi mới trở về, một khắc đêm xuân giá ngàn vàng. Tao nói trước một tiếng, sau này con của mày phải nhận tao làm mẹ nuôi.”

Đường Khê mỉm cười, “Tao cảm thấy đời này của mày không có cơ hội làm mẹ nuôi đâu.”

“…” Tô Chi khó hiểu: “Tại sao? Hai người định theo lối sống không con* à? Anh ta không muốn có con hay mày không muốn có con?”

* DINKs (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.

Đường Khê lắc đầu, “Đều không phải, tao và anh ấy vẫn chưa quen.”

“…”

Tô Chi không hiểu sao: “Chưa quen là ý gì?”

“Ý là tao và anh ấy vẫn chưa xảy ra quan hệ.”

Tô Chi hơi ngẩn người: “Không thế nào! Hai người đến giờ vẫn chưa… vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng?”

Đường Khê gật đầu.

“Một lần cũng không?”

Đường Khê khẽ ừ một tiếng, “Chưa từng làm lần nào cả.”

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Tô Chi trở nên nghiêm túc: “Khê Khê, tao hỏi thật, có phải anh ta…” Tô Chi ngập ngừng, “Tao hỏi cái này mày đừng giận nhé.”

Đường Khê đáp, “Không sao, cứ hỏi đi, tao biết mày định hỏi gì mà.”

Tô Chi hỏi thẳng, “Có phải anh ta không lên được không?”

Đường Khê lập tức phủ nhận: “Không phải.”

Tô Chi nghi ngờ nhìn Đường Khê: “Sao mày biết không phải? Hai người còn chưa làm mà.”

“Bởi vì tụi tao ngủ chung trên một chiếc giường, anh ta có phản ứng nhưng lại không làm.”

Tô Chi bắt đầu nghi ngờ thế giới: “Hai người có giấy chứng nhận kết hôn, ngủ chung một giường, có phản ứng, lại không làm. Vậy hai người ngủ chung giường để làm gì? Ngắm trần nhà hả?”

“Làm sao tao biết được.”, Đường Khê không hề xấu hổ mà kể hết với Tô Chi, “Là Tần Kiêu không muốn chứ không phải tao không muốn. Có thể do anh ta không thích tao nhưng không khống chế được phản ứng s1nh lý thôi.”

Tô Chi không thể hiểu được: “Có một cô vợ đẹp như tiên vậy mà lại không đụng vào. Chẳng lẽ muốn xuất gia làm hòa thượng?”

Dù sao cũng là bạn thân, không thể cười nhạo bạn mình không hấp dẫn, chỉ có thể tìm lý do trên người người đàn ông kia thôi.

Đường Khê thờ ơ: “Không biết, mặc kệ đi.”

“Loại chuyện này làm sao mặc kệ được?” Tô Chi không thể không nói: “Sinh hoạt vợ chồng rất quan trọng, nếu chuyện này không ổn thì hôn nhân sẽ không kéo dài được đâu.”

Lời này Tô Chi phải nghiến răng nghiến lợi mới có thể nói ra được. Cô rất lo lắng cho Đường Khê, đã kết hôn được hai tháng mà chồng lại không đụng vào mình. Lúc Đường Khê lãnh chứng với Tần Kiêu, nhà họ Đường được nhà họ Tần giúp đỡ, Tô Chi sợ nhà họ Đường bán Đường Khê đi, nếu vậy cuộc sống hôn nhân của cô sẽ rất khó khăn.

Sau khi nhìn thấy Tần Kiêu xuất sắc tất cả mọi mặt, không phát hiện ra vấn đề gì, nhà họ Tần cũng đối xử rất tốt với Đường Khê, Tô Chi cũng yên tâm phần nào, thầm thấy may mắn vì bạn thân không rơi vào hố lửa. Nhưng cô không sao ngờ được, sinh hoạt vợ chồng của họ lại có vấn đề.

Đường Khê an ủi ngược lại cô, “Không sao đâu. Tao với anh ta không có tình cảm gì, mới kết hôn hơn hai tháng, số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chưa hiểu gì về nhau, nếu làm chuyện này sẽ rất xấu hổ. Hơn nữa anh ta tự mình chịu đựng cũng không làm gì tao cho thấy anh ta không phải loại người tùy tiện. Tao cũng không cần lo lắng anh ta bị mấy cô gái xinh đẹp bên ngoài câu đi mất.”

Tô Chi nói: “Tao không lo anh ta ngoại tình, tao sợ anh ta sẽ trở thành hòa thượng.”

Đường Khê: “…”

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Đường Khê reo.

Đường Khê liếc nhìn tên người gọi trên màn hình, là mẹ của Tần Kiêu.

Đường Khê ra hiệu im lặng với Tô Chi, “Suỵt, đừng nói nữa, mẹ Tần Kiêu gọi.”

Đường Khê nhấn vào nút trả lời, “Con chào mẹ! Mẹ ăn cơm chưa ạ?”

Mẹ Tần cười: “Mẹ mới vừa ăn xong, con ăn chưa?”

“Dạ con cũng vừa ăn xong.”

Mẹ Tần quan tâm: “Lúc này gọi cho con có làm chậm trễ công việc của con không?”

Đường Tịch đáp: “Dạ không ạ, giờ nghỉ trưa không có việc gì để làm. Mẹ gọi cho con có việc gì ạ?”

Mẹ Tần trả lời: “Không có việc gì cả, mẹ chỉ muốn hỏi ngày mai con có định về nhà chính không thôi.”

“Việc này con phải hỏi Tần Kiêu trước đã, nếu anh ấy bận thì chúng con…”

Mẹ Tần ngắt lời Đường Khê, “Nếu tụi con không bận thì có thể ra ngoài hẹn hò, không cần phải về. Con và Kiêu Kiêu mới kết hôn không bao lâu, nó thường xuyên bận rộn, không có thời gian ở bên. Hiếm khi nó có thời gian rảnh, hai đứa không cần về, cứ tận hưởng thế giới hai người đi.”

“Mẹ không phải như vậy đâu ạ. Tụi con về để tâm sự với mọi người mà, cuối tuần cả nhà cùng quây quần bên nhau mới phải.”

Mẹ Tần nói: “Mẹ cũng thích trò chuyện với con, chỉ sợ Kiêu Kiêu không vui thôi. Đàn ông mà, mới cưới vợ, không thích bị người khác quấy rầy. Cũng không nhất thiết phải về nhà mỗi tuần đâu, một, hai tháng về một lần là được rồi.”

Đường Khê biết do thứ bảy tuần trước Tần Kiêu tức giận, không chịu ở lại qua đêm mà cô lại giải thích lý do anh hành động như vậy là vì anh quá dính người, không muốn rời xa cô. Mẹ Tần sợ làm phiền thế giới riêng của hai người nên không bảo họ về nhà chính nữa.

Chuyện này thực sự… quá tuyệt vời!

Sau này cô không cần phải dỗ anh trở về mỗi tuần nữa, một, hai tháng dỗ một lần là được rồi.

Khóe miệng Đường Khê không nhịn được mà cong lên, ngoan ngoãn nói: “Được ạ, vậy sau một, hai tháng tụi con về một lần. Bất cứ lúc nào mẹ nhớ tụi con đều có thể gọi cho tụi con.”

“Ừ, mẹ biết rồi.”

“Dạ, mẹ.”

“Dạ, con chào mẹ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đường Khê nắm chặt điện thoại, nháy mắt với Tô Chi, “Ngày mai mày định đi đâu?”

Tô Chi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mẹ Tần Kiêu và Đường Khê thì chỉ biết há miệng trợn mắt, không nhịn được mà vỗ tay cho cô, làm sao có thể nói chuyện tự nhiên với mẹ chồng một cách khéo léo như vậy chứ.

“Không phải mẹ chồng mày kêu mày hẹn hò với chồng mày ngày mai sao?”

Đường Khê nói thẳng: “Nhưng anh ta không chịu về nhà. Anh ta không về, tao là người vợ cô đơn phòng không gối chiếc, đương nhiên sẽ thấy u uất, chỉ có thể đi dạo với bạn thân để giải tỏa tâm trạng buồn bực thôi.”

Tô Chi giơ ngón tay cái lên: “Mày đúng là hay thật đó! Nhưng lỡ chồng mày về bất ngờ thì phải làm sao?”

“Anh ta sẽ không về đâu.”

Đường Khê vô cùng chắc chắn.

“Chừng nào tao gửi tin nhắn thì anh ta mới trở về.”

Tô Chi cũng không hỏi cô tại sao, dù có hỏi cũng không hiểu được cách chung sống của hai vợ chồng nhà này.

“Vậy ngày mai tao với mày cùng đi mua sắm, không được lỡ hẹn đâu đấy.” Nghĩ đến chuyện lần trước Đường Khê chạy khỏi quán bar, Tô Chi cực kỳ bất mãn: “Tao sợ tối nay chồng mày về nhà, mày lại bỏ tao. Sau khi kết hôn, mỗi lần có chuyện của chồng mày, mày đều quăng tao ra sau. Lần này mày phải thề không được lỡ hẹn.”

Đường Khê giơ tay lên thề, “Ngày mai tao nhất định không lỡ hẹn, nếu lỡ hẹn thì Tần Kiêu bất lực.”

Tô Chi: “…”

Không cần… thề độc như vậy đâu.

_____

Chiều, năm giờ năm mươi chín phút.

Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Ích Viễn.

Lý Anh đang đứng trước bàn làm việc báo cáo công việc, Tần Kiêu đột nhiên giơ tay ra hiệu cho anh dừng lại, trầm giọng:

“Tôi muốn trả lời tin nhắn, đợi tôi thêm hai phút.”

Lý Anh gật đầu: “Dạ được.”

Tần Tiêu cầm lấy điện thoại, tay phải tắt máy tính, bỏ vào túi đựng máy tính, từ trong ngăn tủ dưới bàn lấy ra hai túi đồ đặt lên bàn, bên trong là những chiếc túi xách anh mua cho Đường Khê trong chuyến công tác lần này.

Làm hết mọi việc, thời gian trên điện thoại vừa đúng 6 giờ.

Tần Kiêu cụp mắt nhìn tin nhắn của mình với Đường Khê, gõ một chữ “ừm” rồi gửi đi.

Nửa phút trôi qua, không có tin nhắn nào xuất hiện.

Một phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.

Lý Anh ước tính thời gian trong đầu, đã qua hai phút, chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục báo cáo nhưng ông chủ của anh dường như không muốn nghe tiếp.

Đã năm phút trôi qua, Tần Kiêu hơi cau mày, bảo Lý Anh, “Thời gian trên điện thoại của tôi không chính xác, cậu xem xem bây giờ là mấy giờ rồi.”

Lý Anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình rồi nói, “Tần tổng, bây giờ là sáu giờ năm phút.”

Tần Kiêu hơi mím môi, ánh mắt không hài lòng.

Lý Anh vội vàng đưa điện thoại đến trước mặt anh, giống thời gian hiển thị trên điện thoại của anh, cũng không có sai sót nào trong công việc.

“Báo cáo Tần tổng, hiện tại giờ của Nam Thành là 6 giờ 5 phút 48 giây. Thời gian trên điện thoại của tôi rất chính xác.”

Lông mi Tần Kiêu khẽ rũ xuống, anh trầm mặc không nói gì.

Phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong lúc thấp thỏm chờ đợi, Lý Anh cố gắng đoán ý ông chủ mình, “Có lẽ thời gian trên điện thoại của phu nhân không chính xác.”

Tròng mắt của Tần Kiêu hơi di chuyển, anh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói, “Đừng nói những chuyện không liên quan trong giờ làm việc, tiếp tục báo cáo.”

Lý Anh: “…”

Vừa nãy anh đang làm việc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play