Đường Khê ngồi trên sô pha, gọi một ly rượu, cảm nhận được ánh mắt của Tần Kiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, nhưng lại sợ Tô Chi nói rằng mình cố tình hẹn Tần Kiêu đến quán bar này, cho nên không dám ngó mắt nhìn sang mà chỉ hơi nghiêng người, tránh tầm mắt của anh.
Một lát sau, Đường Khê không thể chịu được cái nhìn chòng chọc của Tần Kiêu nữa, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho anh.
Đường Khê: [Nói chuyện với bạn bè anh đi, đừng nhìn em nữa...]
Chồng yêu: [Chỉ muốn nhìn em.]
Đường Khê lặng lẽ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh, rồi lại liếc nhìn Tô Chi và Diệp Sơ Hạ đang nói chuyện phiếm, mím môi cười khẽ.
Đường Khê: [Về nhà rồi nhìn.]
Chồng yêu: [Tối nay em có về nhà không?]
Ngày hôm qua Đường Khê đã nói với anh rằng tối nay sẽ không về nhà.
Đường Khê: [Em có.]
Cô vốn định tối nay không về nhà, ở cùng Sơ Hạ với Chi tử một đêm, nhưng ngày mai Sơ Hạ vẫn phải đi làm, ba người bọn họ mà ở cùng nhau là sẽ nói chuyện thâu đêm không ngủ, cho nên cô đã đổi ý, để Sơ Hạ có thể nghỉ ngơi.
Gửi xong tin nhắn này, cô ngẩng đầu lên, thoáng thấy khóe môi của Tần Kiêu hơi cong lên.
Hôm qua, sau khi cô bảo qua đêm ở bên ngoài, mặc dù anh không nói gì nhưng anh vẫn luôn mím môi, tâm trạng cũng không cao, cả người mơ hồ toát ra cảm giác cô đơn, giống như cô đã làm điều gì đó có lỗi với anh.
Bây giờ khi cô nói tối nay sẽ về, anh liền mỉm cười, mọi tâm từ đều hiện hết lên mặt, một chút cũng không che giấu.
Đường Khê: [Được rồi, vậỵ nhá, anh đừng nhìn em nữa, anh mà cứ nhìn em thì Chi tử với Diệp Sơ Hạ sẽ nói em thấy chồng bỏ bạn.]
Chồng yêu: [Quý Chính Sâm nhờ anh hỏi thăm bạn của em.]
Quý Chính Sâm?
Đường Khê nhớ rõ cái tên này, chính là người lần trước gọi điện cho Tần Kiêu, tố cáo anh xóa bạn với mình.
Đường Khê nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhìn về phía bên kia.
Cả Ngôn Tầm và Quý Chính Sâm đều ngồi quay lưng lại với cô, cô không thể nhìn thấy bọn họ trông như thế nào.
Khi một người đàn ông hỏi về một người phụ nữ, không cần nói cũng biết là có dụng ý gì.
Với tư cách là bạn thân, đương nhiên Đường Khê phải kiểm tra trước, không thể giới thiệu bừa đàn ông cho bạn thân mình.
Đường Khê: [Em không nhìn thấy mặt của anh ấy, anh có thể bảo anh ấy quay mặt sang đây không, hoặc là gửi ảnh của anh ấy cho em?]
Tần Kiêu giơ chân đá Quý Chính Sâm: "Chị dâu cậu bảo cậu quay mặt cho cô ấy nhìn."
Quý Chính Sâm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Tần Kiêu, đối diện với Đường Khê, sau đó vẫy tay chào hỏi cô: "Em chào chị dâu."
Quán bar quá ồn, Đường Khê nghe không rõ giọng nói của anh ta, nhưng từ khẩu hình miệng cùng vẻ mặt thì có thể đoán được đại khái, cô hơi gật đầu, cẩn thận quan sát ngũ quan của người đàn ông.
Đôi mắt đào hoa, sống mũi cao thẳng, lông mày rậm với nhiều tóc, là một anh chàng đẹp trai đáp ứng đầy đủ tiêu chí chọn bạn đời của Diệp Sơ Hạ.
Đường Khê đã xác nhận xong, quay đầu nhìn Diệp Sơ Hạ: "Sơ Hạ, Tần Kiêu có một người bạn, nói rằng muốn làm quen với cậu."
"Làm quen với mình? Ở đâu?"
Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Đường Khê, nhưng khi nhìn thấy Quý Chính Sâm ngồi bên cạnh Tần Kiêu, ánh mắt liền cứng lại.
Tô Chi cũng quay đầu nhìn về phía đó, hỏi Đường Khê, "Ai vậy, là cái người ngồi bên trái chồng cậu à?"
Diệp Sơ Hạ trực tiếp đáp lời: "Là anh ta."
Đường Khê thấy cô ấy dường như biết Quý Chính Sâm, hỏi: "Cậu biết anh ta?"
Diệp Sơ Hạ nhỏ giọng: "Tình một đêm mà mình nói với hai cậu lần trước chính là anh ta."
Đường Khê và Tô Chi ngạc nhiên nhìn nhau.
Tô Chi: "Không phải cái người lần trước ngủ với cậu là trai bao sao? Cậu còn trả cho anh ta 500 tệ."
Mặc dù không biết người đàn ông ngồi bên cạnh Tần Kiêu cụ thể là làm nghề gì, nhưng nếu anh ta là bạn của Tần Kiêu, vậy thì nhất định là một công việc đứng đắn, không có khả năng là trai bao.
Diệp Sơ Hạ cầm cốc nước trước mặt lên, nhấp một ngụm nước trái cây, vẻ mặt ngây ngốc giống như Đường Khê và Tô Chi, "Mình cũng không biết, mình cứ tưởng anh ta là trai bao, lúc ấy trên người chỉ còn 500 tệ nên đưa hết cho anh ta. Nếu không phải là trai bao, vậy 500 tệ kia nhất định phải đòi về."
Đường Khê: "..."
Trọng điểm là 500 tệ này hả?
Đường Khê hỏi: "Hiện tại anh ta nhờ Tần Kiêu hỏi thăm cậu, hẳn là nhớ rõ cậu, cậu tính sẽ làm thế nào?"
Tô Chi là người nóng vội, lập tức nói, "Trực tiếp gọi người đàn ông đó qua đây hỏi xem?"
Diệp Sơ Hạ ngăn cản nói: "Không được, đừng gọi anh ta qua đây, mình với anh ta chỉ qua lại với nhau một đêm, còn chẳng biết đối phương là ai. Trước đó mình với anh ta đã thương lượng rồi, sau này đường ai nấy đi. Nên thôi, tốt hơn hết là không nên dính dáng với nhau nữa."
Đường Khê và Tô Chi ủng hộ suy nghĩ này của cô ấy một cách vô điều kiện, dù sao loại chuyện tình một đêm này, Diệp Sơ Hạ không có khả năng thờ ơ như những gì cô ấy biểu hiện ở trước mặt bọn họ.
Đường Khê đang định nói với Tần Kiêu rằng không tiện tiết lộ thông tin của Diệp Sơ Hạ, nhưng Diệp Sơ Hạ đột nhiên thay đổi quyết định.
"Khê Khê, mình thấy anh ta cũng khá bảnh trai, cậu với chồng cậu hỏi thăm giúp mình một chút, có gì gửi thông tin liên lạc của anh ta cho mình nhá." Cô ấy cầm túi xách lên, nói với Tô Chi và Đường Khê, "Bây giờ mình phải đi rồi, phụ nữ không thể quá chủ động, muốn câu được cá thì phải nhử, mình đi trước đây."
Tô Chi: "..."
Phụ nữ không thể quá chủ động? Muốn câu được cá thì phải nhử?
Mấy lời này, hình như là đã vừa mắt đối tượng tình một đêm, định ở bên nhau?
Mới vừa rồi ăn tối còn bảo là sẽ độc thân với cô ấy, sau này mỗi ngày Lễ Tình nhân đều đặt hai bó hoa, mỗi người một bó nữa đấy.
Phụ nữ thời nay quả nhiên thay lòng quá nhanh.
Diệp Sơ Hạ phải về, chồng Đường Khê cũng đang ở quán bar, cô ấy còn ở đây làm gì nữa chứ? Tô Chi đứng dậy nói với Diệp Sơ Hạ: "Đợi đã, mình về chung với cậu."
Đường Khê cầm túi xách chuẩn bị về cùng thì Tô Chi ấn vai cô xuống, "Cậu không cần về chung với bọn này đâu, ở lại đi, sang chỗ chồng cậu nhìn xem người đàn ông kia nhân phẩm thế nào. Hơn nữa bạn bè của chồng cậu đều thấy cậu rồi, cậu về như vậy thì không hay lắm."
Đường Khê ngẫm nghĩ, cảm thấy đã chạm mặt bạn của Tần Kiêu rồi mà không chào hỏi thì quả thật không được tốt lắm.
Đường Khê lắc lắc điện thoại, nói: "Vậy có gì chúng ta liên lạc trên WeChat nhé."
Đường Khê nhìn Diệp Sơ Hạ và Tô Chi rời đi, vừa xoay người đã thấy Tần Kiêu đi tới.
"Bạn em về à?"
Tần Kiêu đi đến bên cạnh Đường Khê, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đường Khê đáp vâng, không giải thích lý do với anh.
Tần Kiêu cũng không hỏi nhiều: "Em có muốn anh gọi Quý Chính Sâm với Ngôn Tầm sang đây chào hỏi không?"
Đường Khê: "Em sẽ sang đó."
Tần Kiêu khoác vai cô: "Không cần, để anh bảo bọn họ."
Tần Kiêu ngoắc tay với Quý Chính Sâm và Ngôn Tầm, tỏ ý bảo hai người họ lại đây.
Quý Chính Sâm cùng Ngôn Tầm đi tới, mỉm cười chào hỏi, "Bọn em chào chị dâu."
Đường Khê mỉm cười: "Chào hai anh."
Hai người ngồi xuống đối diện Tần Kiêu với Đường Khê, Đường Khê bị Tần Kiêu khoác vai, có chút ngượng ngùng, bàn tay dưới gầm bàn vỗ nhẹ lên đùi anh, ám chỉ anh bỏ tay ra.
Không biết là Tần Kiêu không hiểu ý của cô, hay là cố tình giả vờ không hiểu, anh hoàn toàn phớt lờ ám chỉ của cô.
Đường Khê không còn cách nào khác đành phải ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm chỉ hai người mới có thể nghe thấy: "Đừng ôm em như vậy nữa."
Tần Kiêu nghe vậy, bàn tay từ trên vai di chuyển xuống eo cô.
Hành động này ở trong mắt người khác chắc sẽ được hơn, thân mật nhưng không quá lố, nhưng phần eo của Đường Khê rất nhạy cảm, cô sợ anh chơi xấu nên đưa tay đè lại, không cho ngón tay của anh làm loạn trên eo mình.
Ngôn Tầm nói: "Em cứ nghe anh Kiêu nhắc mãi về chị, nói chị dâu là tiên nữ, nhưng vẫn luôn giấu ở nhà không nỡ mang ra ngoài cho bọn em gặp mặt."
Đường Khê bị anh ta khen mà ngượng ngùng, mỉm cười nhìn sườn mặt của Tần Kiêu.
Ngôn Tầm nói tiếp: "Anh Kiêu có mang táo với cam mà chị dâu gói cho bọn em, chị dâu khéo tay thật ấy."
Đường Khê cười nói: "Hôm nay là đêm Giáng sinh, ăn táo với cam để cầu may."
Đường Khê nhìn Quý Chính Sâm vẫn luôn im lặng.
Có lẽ bởi vì Diệp Sơ Hạ đi rồi, Quý Chính Sâm trông có chút thất thần, nhưng ở trước mặt Đường Khê vẫn giữ phong độ: "Cảm ơn táo với cam của chị dâu nhé."
Đường Khê: "Không có chi."
Bởi vì trong lòng nghĩ đến chuyện của anh ta và Diệp Sơ Hạ, cho nên Đường Khê càng chú ý đến anh ta nhiều hơn.
Thấy cô luôn nhìn Quý Chính Sâm, Tần Kiêu khẽ chau mày, bất mãn nhéo eo cô.
Vòng eo của Đường Khê run rẩy, sợ tới mức vội vàng dùng sức đè tay anh lại, quay đầu trừng mắt với anh.
Tần Kiêu làm như không có việc gì mà cầm ly nước lên uống ngụm nước, Đường Khê tức giận nhéo mu bàn tay anh.
"Chị dâu, lần trước gọi điện thoại cho anh Kiêu, em thật sự không biết người nghe là chị." Quý Chính Sâm sợ bản thân để lại ấn tượng xấu cho Đường Khê, liền kéo Tần Kiêu xuống nước. "Bình thường em với anh Kiêu toàn nói chuyện điện thoại như vậy, có hơi lớn tiếng nên khiến chị dâu sợ hãi rồi, chị cho em xin lỗi."
Bình thường Tần Kiêu nói chuyện điện thoại không có lớn giọng như vậy nhé.
Đường Khê không có vạch trần Quý Chính Sâm, rất biết giữ thể diện cho người ta: "Không sao, tình cảm anh em tốt mới có thể như vậy."
Quý Chính Sâm nói: "Tình cảm giữa chị với anh Kiêu thật sự khiến người ta ngưỡng mộ, lần trước chị với anh ấy hẹn nhau đăng bài trên vòng bạn bè..."
Quý Chính Sâm nói được nửa chừng, Tần Kiêu đã giơ chân đá anh ta.
Anh ta dừng lại một chút, không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Tần Kiêu, tiếp tục nói: "Lúc ấy em vô tình đăng bài giữa vòng bạn bè của chị và anh Kiêu..."
Tần Kiêu lại đá anh ta.
"Kết quả là anh Kiêu chỉ vì muốn đứng cạnh vòng bạn bè của chị mà xóa bạn với em."
Đường Khê: "..."
Anh xóa bạn với Quý Chính Sâm chỉ vì lý do này?
Cô lập tức hiểu tại sao hôm đó Quý Chính Sâm lại gào to như vậy trong điện thoại.
Hơn nữa, cô hẹn đăng bài lên vòng bạn bè với anh khi nào?
Trước mặt bạn bè của anh, Đường Khê không tiện gặng hỏi Tần Kiêu cái gì, chỉ cười trừ.
Sau khi trò chuyện cùng nhau một lúc, Tần Kiêu liền nói qua quýt với Ngôn Tầm và Quý Chính Sâm rằng còn có chút việc, sau đó đưa Đường Khê về nhà.
Trên xe có tài xế, Đường Khê cũng không hỏi Tần Kiêu mà chỉ thảo luận kế hoạch ngày mai đón Giáng sinh ở đâu.
Sau khi về đến nhà, Đường Khê ngồi trên sô pha cười tủm tỉm hỏi Tần Kiêu: "Anh xóa bạn với Quý Chính Sâm, là bởi vì muốn đứng cạnh vòng bạn bè của em à?"
Tần Kiêu trả lời như lẽ hiển nhiên, "Lý do này còn chưa đủ sao?"
Thật sự không đủ.
Đường Khê miễn cưỡng gật đầu, "Đủ."
Sau khi hỏi xong, Đường Khê lại nhớ đến chuyện Quý Chính Sâm và Ôn Tâm nói rằng Tần Kiêu thường xuyên khoe khoang tình cảm trong nhóm chat, cô buồn cười nói: "Em muốn nhìn thử một chút xem anh thường gửi gì vào nhóm."
Tần Kiêu mím môi, lắc đầu từ chối.
Thế mà lại từ chối cô?
Đường Khê dựa gần anh, chớp chớp mắt, nhìn anh đầy mong đợi.
Tần Kiêu im lặng một lát, nói một câu sâu xa: "Tắm ch ung đi."
Đường Khê ngay lập tức hiểu ý của anh.
Nếu muốn xem những gì anh gửi trong nhóm, cô phải tắm cùng anh.
Anh thật sự rất biết cách "kinh doanh".
Cô đang trò chuyện với anh một cách nghiêm túc, thế mà đầu óc của anh lại chuyển hướng sang chuyện này.
Đồ lưu manh.
Đường Khê mím môi, nhìn đôi mắt đen láy ánh lên chút vụn sáng của anh, cô học theo điệu bộ vừa rồi của anh, lắc đầu từ chối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT